Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
[ nhất kiến chung tình : vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên ]
Tô Nguyệt nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thả lỏng giữa chừng rồi lại thấy có chút trống rỗng.
Nếu là kiếp trước, anh sẽ không đối với cô như vậy , càng sẽ không để cô cứ như vậy rời đi?
Kiếp trước, tựa hồ vẫn luôn là Kỳ Dạ chủ động tới gần ,mà cô đáp lại anh ít đến đáng thương.
Hiện tại ngẫm lại, đời này Từ Tương Tương lên kế hoạch không thành công, hôn ước của bọn họ cũng sẽ không huỷ bỏ.
Cho nên, Kỳ Dạ vẫn là hôn phu của Từ Tương Tương.
Mà chính mình cùng Kỳ Dạ " có gian tình " cũng không hề tồn tại, về sau, tựa hồ sẽ chẳng có về sau......
Như vậy, cũng tốt.
Chỉ là nghĩ đến lời nói trước đó của Kỳ Dạ, Tô Nguyệt vẫn cảm thấy hơi kỳ quái.
Cái gì cùng bạn trai chia tay?
Bộ dáng của anh thoạt nhìn không giống với "cũng" trọng sinh, cho nên, anh vì sao muốn cô cùng bạn trai chia tay?
Không đúng, cô hiện tại có bạn trai hay không, cùng bạn trai chia tay hay không, có liên quan gì với anh?
Tô Nguyệt có chút mơ hồ.
Hơn nữa, Kỳ Dạ cứ thế để cô đi, không sợ cô thật sự nói ra bí mật của anh sao, cứ như vậy tin tưởng người mới gặp một lần ?
Đáy lòng khẽ run, Tô Nguyệt nghĩ đến kiếp trước.
Đời trước Kỳ Dạ có tình cảm với cô cũng rất lạ.
Thế cho nên một đoạn thời gian rất dài về sau, Tô Nhuyệt đều cảm thấy anh là lừa gạt đùa giỡn cô.
Nếu thật sự có một chút tình cảm, có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
Tô Nguyệt chưa bao giờ dám nghĩ tình cảm của anh có bao nhiêu là thật , càng không dám nghĩ anh là " nhất kiến chung tình " với cô.
Nhưng hiện tại, bốn chữ này ở trong đầu lăn qua lộn lại.
Nhất kiến chung tình a......
Tô Nguyệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, cắn cắn môi lấy di động ra, nhập vào Baidu : " Nhất kiến chung tình có thật không ?"
Kết quả tìm kiếm liền hiện ra, không ít câu hỏi liên quan đến vấn đề này, có diễn đàn bên trong rất nhiều câu trả lời, nhưng mà đều là một loại ý tứ:
"Nhất kiến chung tình? Ha ha, không phải muốn lừa sắc thì chính là muốn lừa tiền!"
"Hẳn là vẫn có đi, rốt cuộc xã hội bây giờ 'chỉ nhìn mặt' , lớn lên đẹp rất dễ dàng bị người khác nhất kiến chung tình, lớn lên xấu liền không cần suy xét vấn đề này, không thể nào!"
"Cái này cần nhìn mặt, nhan sắc tốt hết thảy đều có khả năng."
"......"
Tô Nguyệt càng xem càng cau mày.
Sờ sờ mặt, cô thừa nhận chính mình là rất xinh đẹp, chỉ là người đẹp hơn cô cũng không phải không có, Kỳ Dạ nông cạn như vậy?
Tô Nguyệt thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
5 giờ rưỡi chiều, sắc trời đã tối ,ngủ một giấc vậy mà tới gần năm giờ.
Giật mình hoảng hốt, di động vang lên.
Màn hình hiện ra 2 chữ : Mạnh Thần.
Nhìn đến cái tên xa lạ lại rất quen thuộc này, Tô Nguyệt ngẩn ra một hồi lâu, thẳng đến khi điện thoại sắp tắt chuông mới cuống quít tiếp nhận.
"Em đang ở đâu?"
Người đầu kia điện thoại không đợi cô nói ,thậm chí một câu hàn huyên cũng không có, trực tiếp hỏi.
Trong lòng Tô Nguyệt bỗng nhiên bất an, hơi hơi ngồi dậy, "Em đang chuẩn bị về trường học, làm sao vậy?"
Mạnh Thần trầm giọng nói: " Bây giờ em tới bệnh viện Đệ Nhất đi."
Bệnh viện Đệ Nhất?
Tô Nguyệt cau mày, "Làm sao vậy, anh không thoải mái?"
Mạnh Thần trầm mặc vài giây, "Không phải anh, là mẹ em."
"Mẹ em?"
"Buổi chiều di động em tắt máy, dì của em gọi điện thoại cho anh. Em tới đây đi, tình huống cụ thể chờ em tới rồi chúng ta nói tiếp."
Có lẽ là nói ở trong điện thoại sẽ không rõ ràng, nên Mạnh Thần cũng không nói thêm nữa.
Cúp điện thoại, Tô Nguyệt ở trạm dừng xuống xe, ngồi taxi đến bệnh viện Đệ Nhất.
Cô không chú ý, một chiếc xe ô tô màu đen vẫn luôn đi theo sau xe buýt, lại tiếp tục đuổi theo xe tãi.
(Các cậu ủng hộ ️ - VOTE để tớ tăng tốc hơn nhé ^^)