Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Cô gái nhỏ vừa gặp liền ngẩn người, khiến Kỳ Dạ cảm thấy rất bực bội.
Đặc biệt là đôi mắt còn luôn mang theo thiên ngôn vạn ngữ , nhìn một cái, khiến người đau lòng đến không được tự nhiên.
Kỳ Dạ cảm thấy, anh bắt nạt cô.
Thật ra rất muốn bắt nạt , nhưng Tô Nguyệt nguyện ý cho anh cơ hội này sao?
Biết anh đang giễu cợt , Tô Nguyệt mím môi hạ thấp mắt, thanh âm thực mềm, "Mới không cần......"
Ánh mắt Kỳ Dạ hơi loé tia sáng, đây là, làm nũng với anh?
Đáy lòng bực bội bỗng nhiên tan biến, khóe môi cong cong, chỉ là giây lát lại hạ xuống.
Ánh mắt dừng trên má bên phải, nảy sinh chút hàn ý, "Ai đánh?"
Vừa rồi cách khá xa không nhìn rõ lắm, hiện tại đến gần như vậy anh mới phát hiện, sưng đỏ trên mặt cô đã rất nghiêm trọng, thậm chí còn mang theo tơ máu.
Ai sẽ đối một cô bé xuống tay nặng như vậy ?
Cho nên vừa rồi cô gọi điện thoại cho anh, trộm khóc, là bởi vì bị người đánh?
Tức giận trong lòng Kỳ Dạ nháy mắt đấu đá mà dâng lên, áp không được cảm xúc này, "Ai đánh, có phải hai người kia không?"
Lúc đó anh không nên dễ dàng để bọn họ đi mới đúng, nhưng mà nếu thật là như vậy, anh cũng có rất nhiều biện pháp tìm ra!
Kỳ Dạ cơ hồ là cắn răng hỏi, Tô Nguyệt bị phản ứng của anh hoảng sợ.
"Anh...... Hỏi cái này làm gì?"
Cô xấu hổ che mặt, không rõ vì sao Kỳ Dạ kích động như vậy?
Hiện tại đối với anh mà nói cô chỉ là người xa lạ gặp qua hai lần đi, nhưng vì sao có một loại ảo giác, biết là ai đánh, anh sẽ thay cô đánh trả?
Ánh mắt Tô Nguyệt tìm tòi nghiên cứu nghi hoặc làm Kỳ Dạ thu hồi một ít lý trí, chỉ là bực bội vừa mới tan đi lại lần nữa nảy lên.
Anh nhìn chằm chằm cô, lạnh giọng thấp mắng, "Em liền vô dụng như vậy , bị người ta đánh cũng chỉ biết trốn ở chỗ này khóc sao?"
Tô Nguyệt có chút ủy khuất, "Mới không có......"
Cô khóc không phải vì bị đánh, mà là vì ...nhớ anh.
Kỳ Dạ hít sâu , "Đứng dậy."
Tô Nguyệt cắn môi, chống tay muốn đứng lên, mới vừa động liền "Tê" một tiếng.
Theo bản năng sờ cổ chân, có điểm xấu hổ phát hiện, bởi vì ngã hai lần, thương càng thêm thương, lúc này giống như không đứng lên nổi.
Kỳ Dạ nhíu mày nhìn , ánh mắt theo động tác chuyển đến trên chân cô, nháy mắt đã hiểu.
Đây là chân cũng bị thương!
Anh cười, "Nói em có bản lĩnh đúng thật là có bản lĩnh, biến thành như vậy còn ở trên phố bắt lấy người ta phải xin lỗi,em nói tôi có nên trao danh hiệu "thân tàn chí kiên" khen thưởng em một chút?"
Kỳ Dạ châm chọc khiến lòng Tô Nguyệt đau xót, vành mắt lại đỏ, "Anh hung dữ cái gì, anh cho rằng em muốn sao? Bọn họ đều khi dễ em, bọn họ đều mắng em, rõ ràng em cái gì cũng chưa làm,vì sao cứ như vậy nói em?"
Tô Nguyệt thật sự rất khó chịu, đặc biệt hiện tại ở trước mặt anh chật vật như vậy, cô cũng không muốn.
Thời điểm đối mặt anh, cảm xúc thật sự rất khó khống chế, nước mắt cứ nói đến là đến.
Kỳ Dạ trầm mặc.
Nếu Tô Nguyệt giống trước đó vẫn luôn ngốc lăng không nói lời nào với anh, hoặc mở miệng chính là thực xin lỗi, anh còn không cảm thấy có chuyện gì.
Nhưng hiện tại, cô đỏ mắt phát giận?
Ngay cả phát giận, bộ dáng cũng mềm mại đáng yêu, dừng ở trong mắt anh, thật ra càng giống bạn nhỏ bị uỷ khuất đang làm nũng người lớn.
Làm anh, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Kỳ Dạ dừng một chút, nhíu mày, "Em lại khóc cái gì?"
Nước mắt Tô Nguyệt không ngừng rơi, Kỳ Dạ bất đắc dĩ, "Anh không hung dữ với em."
Tô Nguyệt khóc càng lợi hại hơn, Kỳ Dạ lại ngồi xổm xuống, "Được rồi, không khóc......"
Anh không muốn quát mắng cô gái nhỏ, nhưng ngữ khí như vậy, chính là khiến bộ dáng có phần hung dữ.
Tô Nguyệt ủy khuất vô cùng, đời trước anh sẽ không đối với cô như vậy, nhìn thấy cô bị thương anh chỉ biết ôm cô dỗ dành.
Giống như bây giờ mắng cô, anh sẽ không.
Tô Nguyệt càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt quả thực như là tràn đê.
Kỳ Dạ: "......"
Anh rốt cuộc hiểu vì sao mọi người nói "phụ nữ làm bằng nước", khóc thế này, trường thành cũng phải đổ.
Nhấp môi, Kỳ Dạ cũng không nói chuyện nữa, dù sao anh càng nói cô khóc càng dữ dội.
Chỉ là bỗng nhiên cúi người, đỡ lấy bả vai , ôm cô lên.
Tô Nguyệt kinh ngạc, cũng quên khóc, "Anh......"
Kỳ Dạ thấp giọng nói hai chữ, "Câm miệng."
Sợ cô mở miệng lại khiến anh phải nói lời không đúng, khả năng anh sẽ nhịn không được bóp chết thỏ con không có lương tâm này.
Tô Nguyệt bị doạ, quả nhiên ngậm miệng, ngừng khóc, chỉ là ngẫu nhiên khống chế không được vài tiếng nức nở, vừa rồi khóc quá chuyên tâm đi.
Kỳ Dạ ôm cô đến chỗ dừng xe ở gần Lý Đại.
Nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, anh hơi rũ mắt, liền thấy một gương mặt nửa sưng đỏ nửa trắng bệch, bởi vì vừa khóc, vành mắt và chóp mũi cũng hồng lên.
Cặp mắt đen láy kia còn hàm chứa hơi nước mông lung, ướt dầm dề, giống như chứa tinh quang lại giống như nước mùa thu, thoạt nhìn ủy khuất đáng thương. Môi hồng nhuận bị gió thổi qua, mang theo chút khô nứt tái nhợt.
Cô an tĩnh, ngoan ngoãn núp trong ngực anh, vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Kỳ Dạ sâu thẳm,Tô Nguyệt hiện tại, thật giống đóa hoa nhỏ đang chờ người đến yêu thương, khiến anh sinh ra loại ảo giác cô sẽ bởi vì thiếu hơi nước mà khô héo.
Anh cho rằng cuộc sống của cô rất tốt, nhưng hiện tại xem ra, cũng không giống anh tưởng tượng .
Nhịn xuống thở dài, không nói gì, đem đầu nhỏ ấn ở trước ngực, không cho Tô Nguyệt tiếp tục lấy cặp mắt kia làm anh thêm đau lòng.
Kỳ Dạ sợ, bị cô nhìn như vậy , anh sẽ không muốn lại buông tay.
Tô Nguyệt cũng không giãy giụa, theo động tác ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực , cảm thụ được ấm áp trên người anh, bởi vì trọng sinh mang đến những bất an cùng tuyệt vọng thống khổ trước đó cứ như vậy tan thành mây khói.
Giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh......
Cô muốn mặc kệ chính mình tham luyến được anh ôm, ngay lúc này, chỉ lúc này thôi.
Về sau cô sẽ cách xa anh, chỉ cần anh được bình an, là tốt rồi.
Đặt Tô Nguyệt ngồi ở ghế phụ, Kỳ Dạ lái xe đến bệnh viện gần nhất, sau đó lại ôm cô xuống.
Anh cũng không để ý ánh mắt khác thường của người khác ,chỉ có Tô Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên, chôn mặt trong ngực anh, vành tai đã đỏ lên.
Vết thương trên chân không nghiêm trọng lắm, nhưng thời điểm bác sĩ giúp cô xử lý vẫn rất đau.
Tô Nguyệt cắn chặt không hé răng, Kỳ Dạ lại nhăn mi gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ, nhìn đến bác sĩ cũng toát mồ hôi hột.
Thật vất vả xử lý xong vết thương, lại bôi thuốc lên mặt, đem những việc cần chú ý nhất nói, Kỳ Dạ lúc này mới gật đầu đi lấy thuốc, để Tô Nguyệt chờ anh.
Chờ Kỳ Dạ đi ra ngoài, bác sĩ lau mặt thở ra một hơi, nửa nói giỡn với Tô Nguyệt: "Tiểu cô nương, bạn trai đúng là rất quan tâm cô."
(Phát hiện gì chưa các cậu , từ chương này trở đi tớ edit gộp chương để lượng dài hơn đọc cho bõ :v.
Các cậu nhớ để lại Vote ️ ủng hộ nhé^^!)