Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 27

Editor : humi102
"Xảy ra chuyện, chuyện gì?"
Bà ngoại Dung rõ ràng rất hoài nghi, Kỳ Dạ thở dài, "Mẹ cô ấy sinh bệnh nằm viện."
Dung lão ngẩn người, "Tại sao lại như vậy, nghiêm trọng không? Ai, được rồi, nếu là như thế này, ta đây chờ thêm mấy ngày đi. Nhưng mà tiểu Dạ a, hiện tại là thời điểm cô gái nhà người ta cần được an ủi nhất , con phải biểu hiện thật tốt, để bạn gái được an ổn. Đừng giống như trước, cô gái tốt con cũng không biết quý trọng, đúng rồi, ta nghe tiểu Vương nói, con cùng cô bạn gái thời cao trung đã chia tay......"
Kỳ Dạ: "......"
Ký ức hỗn loạn này của bà ngoại Dung làm Kỳ Dạ không có lời gì để nói, huống chi anh vốn dĩ rất bực bội, đến hai chữ chia tay thật sự nghe không nổi nữa, "Bà ngoại, con còn đang lái xe, cúp điện thoại trước."
Chờ đến lúc điện thoại tắt hẳn, bực bội trong lòng Kỳ Dạ đã tới đỉnh điểm, chính là nicotin cũng không thể cứu vớt anh.
Nghĩ đến thỏ con bộ dáng đáng thương hề hề kia, cô có lẽ đích xác cần phải có người an ủi, nhưng cô yêu cầu người kia không phải anh.
Tuy rằng nghĩ như vậy, hành động lại so với suy nghĩ càng thêm thành thật, anh đột nhiên chuyển động tay lái, thay đổi đầu xe, tốc độ xe nhanh hơn quay trở lại.
Tô Nguyệt chân có thương tích, không dám đi quá nhanh, cô chậm rãi đi vào trong bệnh viện, lỗ tai còn ẩn ẩn đau.
Cô thậm chí cảm thấy lỗ tai bên phải đã nghe không rõ thanh âm, chỉ có tiếng vù vù không ngừng.
Đến phòng bệnh nhìn mẹ trước, sau đó phải ghé khoa tai mũi họng khám gấp mới được.
Chỉ là vừa đi ra thang máy, liền nghe được thanh âm của dì Mạc Ngải.
"Người không biết xấu hổ đến mức quỷ cũng sợ, tôi thấy da mặt ông còn dày hơn so tường thành. Chị tôi nơi này không cần ông, ông cùng hồ ly tinh kia cứ tiêu dao tự tại đi , tôi chúc các người kỹ nữ xứng cẩu, thiên trường địa cửu. Cũng đừng đến chỗ chị tôi làm bộ làm tịch, làm người ta thấy ghê tởm!"
Mạc ngải nói nghe rất không tốt, dẫn tới người ở phòng bệnh khác đều nhìn ra đây, sắc mặt Tô Thành cũng cực tệ, "Tôi chỉ muốn ở chỗ này chờ Nguyệt Nguyệt......"
Mới vừa mở miệng, liền thấy được Tô Nguyệt từ thang máy đi ra.
Mắt ông ta sáng ngời, vội bước nhanh tiến lên nắm chặt cánh tay của cô, cảm xúc thực kích động, "Nguyệt Nguyệt, con nghe ba giải thích, ba cùng nữ sinh kia thật sự không có gì, con hiểu lầm. Trước đó ba không nên đánh con, nhưng mà con nói cũng quá mức. Con đừng làm chuyện xằng bậy, ba đã sắp tiến chức, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất, nếu xằng bậy, con biết......"
Tô Nguyệt nhăn chặt mày, lỗ tai ầm ầm vang lên, cô cảm thấy chính mình thậm chí nghe không rõ Tô Thành đang nói cái gì, chỉ biết những tiếng đó cứ ong ong khiến tâm phiền ý loạn.
Ông ta tới bệnh viện làm cái gì, lại muốn đem mẹ cô tức chết sao?
Cô tránh tránh, "Ông buông tay."
Tô Thành là đàn ông, sức lực lớn, Tô Nguyệt giãy giụa không tránh được ngược lại bị ông ta lôi kéo rất đau.
Tay đau chân đau mặt đau đầu đau, đau đến mức trong lòng Tô Nguyệt nổi lên khí tức không thể kiềm chế, liền giơ tay đem túi nilon đánh lên người Tô Thành, "Tô Thành ông là tên cặn bã, buông tay ra."
Túi nilon có chai thuốc nước bằng thủy tinh, vừa lúc nện trên trán Tô Thành . Tô Nguyệt sức lực cũng không nhỏ, ông ta bị đau thả tay.
Nhưng Tô Nguyệt lúc này tiện thể đem hết áp lực khí tức trong lòng đánh ra ,ông ta buông lỏng tay, cô cũng không dừng lại, chỉ lo cầm túi đánh lên người Tô Thành, một bên đánh một bên mắng.
Nghĩ đến kiếp trước mẹ bị tức đến qua đời, nghĩ đến kiếp trước cô vì ông ta mà chịu ác độc nhục mạ, Tô Nguyệt đỏ mắt.
Lực đạo trong tay cũng càng ngày càng nặng, bộ dạng này chính là hận không thể làm Tô Thành đi tìm chết, khiến Tô Thành sinh ra loại cảm giác Tô Nguyệt hận ông ta tận xương.
Mạc Ngải bên cạnh cũng đã nhận ra không đúng, tiến lên muốn đem Tô Nguyệt kéo ra, "Nguyệt Nguyệt, con đừng quá kích động......"
Tô Thành bị đánh vài cái, hỏa khí cũng dâng lên, giơ tay muốn đẩy Tô Nguyệt, "Đứa con gái bất hiếu này, cô......"
Tay Tô Thành sắp đẩy Tô Nguyệt ra, trong nháy mắt, bị người nắm chặt.
"Kẻ nào......"
Tô Thành quay đầu đang muốn mắng, nhìn thấy Kỳ Dạ thần sắc lạnh như muốn kết băng.
Ông ta không biết Kỳ Dạ, chỉ cảm thấy chàng trai này có chút quen mặt. Nhưng mà sắc mặt anh lạnh cực độ, làm Tô Thành lời muốn nói đều nghẹn lại.
Ông ta là người thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết người này thân phận bất phàm, không thể trêu chọc.
Kỳ Dạ không nhìn, ném tay ông ta đi, kéo lại Tô Nguyệt rõ ràng đã mất khống chế.
Tô Nguyệt cảm xúc đang ở trạng thái căng chặt, vốn dĩ cô cũng không muốn cùng Tô Thành động thủ,cô vẫn luôn áp lực chính mình.
Áp lực phẫn nộ một khi bùng nổ, liền khó có thể khống chế.
Cô thậm chí cảm thấy như đang trở về kiếp trước, ở thời điểm mẹ cô chết, trong mắt cô, Tô Thành không hề là ba, mà là hung thủ giết hại mẹ cô.
Bỗng nhiên có người giữ chặt , nhưng Tô Nguyệt vẫn không ngừng giãy giụa, vừa đấm vừa đá, giống như một người đàn bà đanh đá hận không thể đem các chiêu thức có thể dùng được mang ra hết, chỉ muốn người đang lôi kéo cô buông ra.
Kỳ Dạ nhíu mi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng hiện ra sắc bén cùng lạnh băng.
Anh bắt lấy hai tay Tô Nguyệt đang không ngừng múa may, nắm trong một tay của chính mình, một tay kia vòng lấy eo đem cô gắt gao ôm vào trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Tô Nguyệt, bình tĩnh chút."
Kỳ Dạ lúc nói chuyện hơi thở dừng ở bên tai Tô Nguyệt , anh ôm rất chặt, tất cả độ ấm trên người anh đều truyền tới cô.
Độ ấm quen thuộc, thanh âm quen thuộc.
Tô Nguyệt ngẩn ra, rốt cuộc hoàn hồn.
Thân hình cô cứng lại, hồng mắt, quay đầu liền thấy được cặp mắt đen nhánh kia gần trong gang tấc.
Anh nhìn cô, đáy mắt u ám thâm trầm,khiến cô nhìn không thấu.
Tô Nguyệt bặm môi, cứ như vậy bình tĩnh lại, cũng trầm mặc xuống.
Kỳ Dạ thấy cô không lộn xộn, lúc này mới đem một tay thả ra, vẫn ôm cô , nhìn về phía Tô Thành cùng Mạc Ngải sững sờ ở bên cạnh.
Cho nên, người trước đó đánh Tô Nguyệt chính là Tô Thành.
Híp mắt lại, Kỳ Dạ đáy mắt sinh ra một tia tức giận, nhưng vẫn không nói lời dư thừa, chỉ đối với Mạc Ngải gật gật đầu, giọng điệu lạnh băng, "Tôi mang cô ấy đi bình tĩnh trước."
Nói xong, cũng không chờ những người khác nói thêm, liền nửa ôm Tô Nguyệt trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Kỳ Dạ bảo hộ Tô Nguyệt trong ngực , Tô Thành đáy mắt sinh ra nghi hoặc.
Chàng trai này rất quen mặt, rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào?
Tô Nguyệt từ khi nào quen biết người như vậy?
......
Tô Nguyệt trầm mặc, tùy ý Kỳ Dạ đem cô đi ra ngoài.
Xe anh để ở bãi đỗ xe của bệnh viện, lúc mở cửa giúp cô lên xe ,cô lại bất động.
Kỳ Dạ nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Tô Nguyệt chỉ nhìn anh.
Anh vẫn mặc một thân áo hoodie đơn giản như cũ, không có tây trang áo sơ mi, nhưng cố tình cả người chỗ nào cũng khiến người ta cảm giác được tự tin cùng ưu nhã.
Cho dù là động tác đơn giản giơ tay che ở trên cửa xe, từ anh làm ra, cũng lộ ra quý khí, càng có vẻ thân sĩ vô cùng.
Kỳ Dạ có thể làm người liếc mắt một cái liền nhớ kỹ, thậm chí khó có thể quên.
Mà cô thì sao?
Ở trong mắt anh có phải tựa như người đàn bà đanh đá tuỳ ý giương oai hay không ?

Bình Luận (0)
Comment