Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 29

Editor : humi102
Tô Nguyệt chưa từng nghĩ tới, những lời này sẽ từ trong miệng ba cô nói ra.
Cô từng bị rất nhiều người nhục nhã , bị rất nhiều người quở trách ,sẽ khó chịu, sẽ thống khổ, lại không có lúc nào giống như hiện tại, cảm thấy phẫn nộ.
Thế nhưng Tô Nguyệt lại hoàn toàn bình tĩnh, đến mức chỉ dư lại lạnh nhạt.
"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ba tôi rốt cuộc đã dạy tôi cái gì đâu?"
Một người ngay cả nhà cũng trở về vài lần , lại có thể giáo huấn cô cái gì chứ?
Cô nhìn Tô Thành, đáy mắt đã không có chút nào cảm xúc, bộ dáng kia, thế nhưng hai phần tương tự Kỳ Dạ ngày thường.
Tô Thành bị cô nhìn đến không được tự nhiên.
Tuy rằng ông ta cùng Tô Nguyệt ở chung thời gian không nhiều lắm, nhưng ở trong ấn tượng của ông, Tô Nguyệt vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn, tính cách thực mềm, tựa như người mẹ vô dụng của cô.
Giống như hôm nay, chạy tới trường học tát người còn uy hiếp , ở bên ngoài phòng bệnh nổi điên đánh ông ta, thậm chí như bây giờ lãnh mi mắt lạnh nhìn chằm chằm , đều khiến Tô Thành cảm thấy có điểm xa lạ.
Chẳng lẽ là bởi vì Kỳ Dạ,cô cảm thấy chính mình có tự tin?
Nghĩ đến Kỳ Dạ, Tô Thành lại bắt đầu tính toán lên.
Nếu cô con gái này của ông thật sự cùng Kỳ Dạ có quan hệ, còn sầu cái gì tiến chức, nếu ông muốn làm hiệu trưởng Lý Đại không phải cũng dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ như vậy, Tô Thành sắc mặt liền khẽ biến biến, vừa rồi có điểm quá xúc động, lời nói đích xác khó nghe chút.
Ông hiện tại phải cùng Tô Nguyệt giữ quan hệ tốt mới đúng.
Nhận thức điều này, ông ta vội nhẹ thanh âm, thả lỏng thần sắc, làm chính mình thoạt nhìn giống như người cha từ ái, lời nói thấm thía : "Nguyệt Nguyệt, ta biết con trong lòng trách ta, ta cũng thừa nhận, mấy năm nay ta bởi vì công tác đối với con có chút sơ sẩy. Nhưng mẹ con không có cách nào làm việc được, nếu không phải ba, con cùng mẹ con có thể áo cơm vô ưu sao? Con học phí từ đâu tới, mẹ con xem bệnh tiền từ đâu tới đây? Con không thể chỉ nhìn mặt không tốt của ba đúng hay không? Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng là cha con, trên người của con chảy máu của ta, nếu ta không tốt thì con làm sao tốt được, con nói có phải hay không?"
Ông ta nói một đoạn dài như vậy, Tô Nguyệt chỉ mặt vô biểu tình hỏi , "Cho nên, ông rốt cuộc muốn thế nào?"
Tô Thành khụ một tiếng, mắt nhìn bốn phía.
Hiện tại đã tương đối trễ, cũng không người ở đây, ông ta lại thấp giọng nói: " Chuyện học sinh kia thật là hiểu lầm, Nguyệt Nguyệt , con phải tin tưởng ba, đừng làm sự gì xúc động. Mọi người đều nói cha con không có thù nhiều đêm, việc hôm nay phát sinh ta sẽ không cùng con so đo, đương nhiên, về chuyện Kỳ Dạ ba cũng sẽ không nói ra ngoài, điểm này con có thể yên tâm. Hơn nữa, nếu con nguyện ý ta có thể giúp con, ta nghe nói cậu ta không phải có vị hôn thê sao, con như vậy khẳng định không được, những nhà có tiền đó sao có thể tiếp thu con? Bất quá, nếu con mang thai con của cậu ta trước vị hôn thê kia,Kỳ gia chẳng lẽ......"
"Tô Thành, ông thật sự làm tôi ghê tởm!"
Ông ta còn chưa nói xong, Tô Nguyệt đã ngắt lời, thanh âm phá lệ lạnh băng, thậm chí nghiến răng nghiến lợi mang theo run ý, "Nếu có thể, tôi thật muốn đem máu trả lại cho ông!"
Bởi vì chung huyết mạch, cũng làm cô cảm thấy, chính mình thực ghê tởm!
Tô Thành ngưng trệ, Tô Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, "Tô Thành, cho nên ông hiện tại là muốn dùng thân phận của Kỳ Dạ tới uy hiếp tôi phải không? Ông cảm thấy, tôi vì anh ấy sẽ không đi nói chuyện của ông?"
Cô dừng một chút, chậm rãi từng chữ: "Tôi nói cho ông, tuyệt đối không thể!"
Tô Nguyệt mím môi, kiềm chế khó chịu bởi vì đau đầu mang đến , "Ông cùng nữ học sinh kia rốt cuộc có làm cái gì hay không, trời biết đất biết ông biết tôi biết! Nếu ông dám làm, phải thừa nhận hậu quả."
Nói xong, cô xoay người đi về hướng thang máy,  thật sự quá khó tiếp thu, cũng không muốn lại cùng Tô Thành dây dưa.
Người như vậy, cùng ông ta nói nhiều, căn bản không ý nghĩa.
Tô Thành không thể tin tưởng, Tô Nguyệt thế nhưng không sợ ông uy hiếp?
Ông ta bắt lấy cánh tay Tô Nguyệt , cắn răng, "Con chẳng lẽ không sợ ta đem chuyện Kỳ Dạ nói ra , cậu ta......"
Lực đạo rất lớn, Tô Nguyệt bị đau xoay người, ánh mắt lạnh nhạt, "Ông muốn liền đi nói, chỉ cần ông dám!"
"Hoặc là ông trực tiếp đi tìm Kỳ Dạ, xem anh ấy có chịu để ông uy hiếp hay không? Bất quá ông đừng trách tôi không cảnh cáo trước, Kỳ Dạ thủ đoạn không phải ông có thể tưởng được . Dù đã bị ông phát hiện, đối với anh ấy cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với ông không vậy, đến lúc đó, ai cũng giữ không nổi ông!"
"Còn có, nơi này là bệnh viện, công chúng ở đây. Nếu ông không muốn hiện tại trở thành tiêu điểm, làm tất cả mọi người biết những việc đáng gièm pha đó, ông tốt nhất lập tức buông tôi ra!"
Tô Nguyệt từng câu từng chữ, nói không lớn tiếng, lại thành công làm Tô Thành biến sắc, theo bản năng buông ra tay nhìn bốn phía, sợ hãi lời vừa mới nói sẽ bị người khác nghe được.
Bộ dáng ông ta có tật giật mình làm Tô Nguyệt nhịn không được cười lạnh, xoay người rời đi.
Cho đến khi thang máy đóng lại, Tô Thành mới hồi phục tinh thần , nhăn chặt mày.
Cho nên ông uy hiếp Tô Nguyệt không thành, ngược lại bị nha đầu này uy hiếp?
......
Rời đi tầm mắt Tô Thành, Tô Nguyệt căng chặt thân hình chợt mất lực.
Đem túi nilon ôm vào trong ngực, cúi đầu, hốc mắt chua xót, lại nỗ lực làm chính mình không rớt nước mắt.
Vì người như vậy khóc, căn bản không đáng.
Nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng, sợ Tô Thành thật sự đem chuyện của Kỳ Dạ nói ra.
Kỳ thật Tô Nguyệt cũng không biết Kỳ Dạ vì sao rõ ràng có thể đi đường, cố tình muốn làm bộ tàn tật?
Chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới có thể đứng lên.
Đời trước, anh thậm chí vẫn luôn giả bộ tới  tận ngày bọn họ chết.
Cô hiện tại còn nhớ rõ ánh mắt khiếp sợ của Từ Tương Tương khi nhìn thấy Kỳ Dạ từ trên xe lăn đứng lên.
Không thể không nói, đời trước Kỳ Dạ giả bộ nhiều năm như vậy, giấu diếm được mọi người, thật sự rất khá.
Nhưng lần này, cô vừa mới trở về, liền hại anh bị Tô Thành phát hiện bí mật.
Tô Nguyệt cắn môi, dừng lại lấy ra di động, rối rắm gửi đi một tin nhắn, nói cho anh Tô Thành đã biết thân phận của anh.
Gửi đi thành công , cô đợi một lát không thấy Kỳ Dạ trả lời, buông tiếng thở dài cất điện thoại, lại nghĩ đến bộ dáng Kỳ Dạ trước đó giống như chạy trốn.
Trước kia chưa từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề quan hệ của hai người, hiện tại ngẫm lại, Kỳ Dạ thật sự...... Có điểm kỳ quái a?
Phòng bệnh, Mạc Hân còn ngủ.
Bà có tỉnh lại một lần, nhưng không phải thời điểm Tô thành đến đây, nên không bị quấy rầy.
Tô Nguyệt cảm tạ dì út, để bà đi về trước, một mình cô có thể chiếu cố mẹ.
Chờ dì Mạc rời đi, Tô Nguyệt lại vội đến khoa tai mũi họng làm kiểm tra.
Lỗ tai đã đau đến có chút lợi hại, nửa đầu liên quan cũng đau.
Chờ các hạng kiểm tra đều làm xong, Tô Nguyệt đi ra phòng khám có chút thất thần.
Màng nhĩ trong bị nứt, dây thần kinh trung độ bị tổn thương.
Cho nên, tai cô, về sau sẽ không thể nghe rõ sao?
Bác sĩ kê đơn thuốc trước, sau đó nói một đống lớn, Tô Nguyệt cảm thấy chính mình cũng không nghe rõ, liền mơ mơ màng màng đi phòng dược lấy thuốc, sau đó trở về phòng bệnh của mẹ.
Mới vừa mở cửa liền phát hiện Mạc Hân đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường thất thần.
Tô Nguyệt vội bước nhanh vào phòng bệnh, "Mẹ...... người như thế nào ngồi dậy?"
Mạc Hân hoàn hồn quay đầu, nhìn thấy Tô Nguyệt thần sắc khẽ biến, bà ngồi thẳng hai chân nhìn chằm chằm mặt Tô Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, mặt con làm sao vậy?"
Tô Nguyệt vội che lại , nhỏ giọng nói: "Không có gì, không cẩn thận đụng phải......"
Mạc Hân lại không tin cô, "Có phải ba con đánh hay không?"
Tô Nguyệt vội lắc đầu, "Không phải, không quan hệ, thật là không cẩn thận đụng tới."
Cô không phải muốn bảo vệ Tô Thành, chỉ là không muốn Mạc Hân bị kích động.
Tô Nguyệt đi đến trước giường bệnh ngồi xuống, ôm lấy Mạc Hân nhẹ giọng nói: "Mẹ, con không có việc gì, người đừng lo lắng. Mẹ phải an tâm dưỡng bệnh, nhất định phải tốt lên......"
Chỉ có mẹ sống tốt, cô mới có thể tốt, mới không lãng phí hồi trọng sinh.
Mạc Hân hốc mắt liền đỏ, "Nguyệt Nguyệt, là ta thực xin lỗi con......"
Bà không phải kẻ ngốc, mặt Tô Nguyệt thế kia không phải bị đụng vào, rõ ràng là bị người đánh.
Nhưng Tô Nguyệt không muốn nói, bà cũng không ép hỏi, chỉ là nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tô Nguyệt , nước mắt rơi xuống , "Thực xin lỗi Nguyệt Nguyệt, là mẹ liên luỵ con......"
Tô Nguyệt cũng có chút nghẹn ngào, "Mẹ, đừng nói, nếu thật muốn nói xin lỗi, chẳng lẽ không phải con thực xin lỗi người sao? Nếu không phải vì sinh con, mẹ cũng sẽ không thay đổi thành như vậy."
Mạc Hân đã hơn bốn mươi tuổi, ngày thường thoạt nhìn là bộ dáng chỉ hơn ba mươi tuổi, mặt mày dịu dàng, lộ ra ôn nhu điềm tĩnh vô ngôn miêu tả.
Duy nhất không tốt là, sắc mặt bà luôn tái nhợt, mang theo vài phần tiều tụy, làm bà thoạt nhìn thiếu chút kiều mỹ.
Kỳ thật Tô Nguyệt cùng Mạc Hân ít nhất có bảy phần giống, không chỉ bộ dáng, còn có tính cách.
Tô Nguyệt có thể tưởng tượng, trước khi sinh cô, Mạc Hân là bộ dáng tốt đẹp thế nào, nhất định cũng có rất nhiều nam nhân thích bà.
Nếu không phải bởi vì sinh cô, Mạc Hân cũng sẽ không bị ốm đau quấn thân, bà hiện tại hẳn là xinh đẹp tươi trẻ mới đúng.
Nếu như vậy, Tô Thành khả năng cũng sẽ không ở bên ngoài làm bậy đi.
Bởi vì lý do bệnh tim, Mạc Hân mấy năm nay không đi ra ngoài làm việc mà ở nhà tĩnh dưỡng, trong nhà thuê người giúp việc, việc nặng gì cũng không cần bà làm.
Tô Nguyệt cảm thấy Tô Thành nói cũng không sai, nếu không phải ông ta, cô cùng mẹ đích xác sẽ không có cuộc sống hàng ngày tốt như vậy, mẹ có lẽ đã sớm bị bệnh tra tấn đến tiều tụy.
Bọn họ giống như không phải chịu chuyện gì khổ, nhưng nổi khổ trong lòng có thể cùng ai nói đâu?
Nghĩ đến đây, Tô Nguyệt buông Mạc Hân ra, đỡ bà nằm xuống, nhẹ giọng nói, "Mẹ ngủ đi, đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta đều sẽ tốt lên."
Chờ đến Mạc Hân lại lần nữa ngủ, đã là 1 giờ sáng.
Tô Nguyệt ngồi ở trên giường cho người chăm sóc trong phòng bệnh lấy di động ra, Kỳ Dạ không hồi tin.
Nhưng Từ Tương Tương đã gửi cho cô mấy tin nhắn, đều là hỏi cô ở nơi nào, còn có vài cuộc gọi nhỡ.
Cô nhìn tên Từ Tương Tương ngây ngốc một lát, cũng không trả lời, để điện thoại sang một bên nằm xuống.
Lỗ tai có thanh âm ong ong, cũng có tiếng hít thở của Mạc Hân, cô có chút phiền lòng, tuy rằng rất mệt lại căn bản ngủ không được.
Trọng sinh trở về ngày đầu tiên, tựa như là một hồi mộng hỗn loạn.
Ngày mai, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
( Từ giờ tớ sẽ up mỗi ngày 1 chương vào 20h tối nha ^^!)

Bình Luận (0)
Comment