Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại

Chương 13

13.

 

Mãi đến khi dòng đạn mạc lờ mờ lướt qua, tôi mới dám chắc người gầy trơ xương trước mắt chính là Tiêu Hạc.

 

Nửa năm nay, đôi khi trong dòng đạn mạc cũng có nhắc đến tình hình của hắn và Hà Kiểu Kiểu, nhưng toàn là mấy chữ như "đáng thương", "vất vả kiếm tiền"…

 

Tôi sống rất tốt, cũng chẳng có tâm trạng mà hả hê cười nhạo gì. Thấy thì thấy, xong là quên luôn.

 

Nhưng tôi thật sự không ngờ, Tiêu Hạc giờ lại thê thảm đến mức này.

 

Hắn đi khập khiễng, mỗi bước đi đều toát mồ hôi đầm đìa, vành mắt thâm đen gần chiếm nửa gương mặt, nhìn mà phát khiếp.

 

Trong tay hắn còn cầm một quả bóng bay.

 

“Tô Dạng, em… Em nghe thấy không? Tôi không đồng ý!”

 

Tôi cạn lời bĩu môi:

 

“Anh có đồng ý hay không thì liên quan gì đến tôi? Tiêu Hạc, giữa chúng ta hình như… Chẳng còn quan hệ gì nữa đâu?”

 

“Có! Có chứ!”

 

Hắn vội vàng đáp, nhưng lại xấu hổ không nói nên lời.

 

“Tô Dạng, lúc này rồi, đừng giở trò nữa…”

 

“Tôi biết trong lòng em có tôi. Bệnh của tôi thật sự không thể kéo dài thêm nữa, tôi cũng chia tay với Hà Kiểu Kiểu rồi.”

 

“Tôi đồng ý làm bạn trai em.”

 

“Cho dù…”

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, căm hận, nói:

 

“Cho dù là ba người cũng được!”

 

Tôi cạn lời luôn, còn Lục Tầm thì trực tiếp chắn trước mặt tôi.

 

“Vậy thì càng không được. Dạng Dạng và tôi đều là kiểu cổ hủ, chơi không nổi mấy trò lăng nhăng này.”

 

“Gia đình chúng tôi cũng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy.”

 

Tôi gật đầu tán đồng.

 

Không khí lãng mạn bị hắn phá tan tành, tôi thật sự chẳng còn tâm trạng để mà để ý đến hắn nữa.

 

Huống hồ dòng đạn lại bắt đầu ngồi nói đạo lý, xót xa cho nam chính Tiêu Hạc.

 

Thật sự làm người ta tụt mood đấy.

 

Tôi liền đề nghị với Lục Tầm: Đổi chỗ khác để tiếp tục ăn mừng.

 

Còn Tiêu Hạc?

 

Đã bị người mà Lục Tầm gọi tới lôi ra khỏi nhà hàng rồi.

 

Cái công việc vất vả lắm mới kiếm được của hắn, chắc cũng đi tong.

 

Nhưng nếu tôi biết rằng đổi chỗ sẽ đụng phải Hà Kiểu Kiểu…

 

Thì có chết tôi cũng không đổi.

 

Cô ta lại không tự biết xấu hổ, mặt dày đến bắt chuyện với tôi, nói mấy chuyện tình cũ gì đó.

 

Nhưng màn nhớ về quá khứ ấy nhanh chóng bị một cú điện thoại cắt ngang.

 

Hà Kiểu Kiểu bực bội bắt máy:

 

“Ai vậy? Đang bận!”

 

“Cái gì? Cấp cứu ư?”

 

“Ồ, Tiêu Hạc lại ngất nữa à? Liên quan gì đến tôi, chúng tôi chia tay lâu rồi!”

 

Cô ta cáu kỉnh cúp máy, lại mặt dày quay sang nhìn tôi.

 

Dòng đạn mạc không nhịn nổi nữa, thi nhau chỉ trích:

 

[Dù sao cũng là tình cảm tám năm, bệnh viện gọi mà nữ chính còn không thèm đi gặp nam chính một lần sao?]

 

[Chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể cùng chịu khổ – thứ tình yêu này thật nực cười.]

 

[Không biết bọn họ có hối hận vì được trọng sinh không, kiếp này nhìn thật sự quá thảm hại rồi.]

 

Tôi không biết Tiêu Hạc và Hà Kiểu Kiểu có hối hận không.

 

Nhưng tôi thì chắc chắn rất hài lòng với lựa chọn hiện tại.

 

Người như thế nào thì nên làm việc như thế ấy.

 

Thứ không thuộc về mình, cướp được rồi cũng sẽ bị báo ứng.

 

Thấy Hà Kiểu Kiểu cứ muốn sán lại gần tôi, tôi liền gọi ông chủ quán bar ra.

 

Ngay trước mặt cô ta, tôi nói hết mọi quá khứ của Hà Kiểu Kiểu cho ông chủ biết.

 

Dù sao tôi cũng bị gán mác nữ phụ ác độc rồi.

 

Vậy thì dứt khoát ác độc cho trót.

 

Ai bảo cô ta cứ nhất quyết phải đến làm tôi buồn nôn chứ.

 
Bình Luận (0)
Comment