Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 130


Nội cảng trong bến cảng cách biển khá xa, còn có công dụng phòng hộ, là nơi neo đậu chính của nhiều tàu thuyền.

Giờ đây bão sắp đến, nội cảng đậu đầy thuyền, từng con thuyền đậu ngay ngắn san sát nhau trông như đồ chơi được trưng bày trên kệ.

Lục Áo vừa nhìn liền thấy con thuyền của mình.

Thuyền của cậu tương đối to, cũng tương đối mới, nó khá nổi bật trong số các con thuyền khác và được neo đậu cẩn thận.

Hoàng Trữ Nạp nói: "Chúng tôi không biết đậu thuyền nên đã nhờ người tới làm giúp, người đó nói đậu ở đây là được rồi, cho dù là bão gấp 14 cũng không sợ."

Lục Áo gật đầu, "Đúng là không có vấn đề gì. Bão sắp đến rồi, hôm nay mọi người cần làm gì?"

"Trời mưa trời bão không cần đi đâu hết, hôm nay khoảng 10h30 tôi có một buổi họp trực tuyến, buổi chiều phải chỉnh sửa tài liệu." Hoàng Trữ Nạp nói, "Vậy các cậu định làm gì? Có phải có chỗ nào cần chúng tôi giúp không?"

Lục Áo lắc đầu, "Tạm thời không có, chỉ là lo lắng mọi người trời bão vẫn muốn đi biển."

"Vậy thì không đâu," Hoàng Trữ Nạp cười một chút.

Hoàng Trữ Nạp bọn họ xem thuyền xong liền bắt xe về khách sạn.

Lục Áo nhìn sắc trời, thực ra bão đã thổi tới rồi, nhưng không mạnh lắm chỉ làm quần áo của mọi người hơi lay động mà thôi.

Tống Châu đưa tay vuốt những sợi tóc trước mặt cậu qua một bên, "Bây giờ đi đâu?"

Lục Áo híp mắt nhìn một vòng, nói: "Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn chút lót dạ rồi nghỉ ngơi một lát? Đợi lát nữa đi biển xem tình hình?"

"Được." Tống Châu cũng đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trước cửa của một tiệm bán lẩu, "Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, chúng ta ăn lẩu nhé."

Lục Áo đương nhiên không có ý kiến.

Hiện tại mới hơn 9h, tiệm lẩu vừa mới mở cửa, bên trong không có mấy người.

Lục Áo yêu cầu một phòng riêng, cậu gọi lượng thức ăn đủ cho mười người cùng ăn và bảo cửa tiệm hãy lên món cùng một lúc.

Giờ đây cậu đã không cần ăn nhiều như ngày trước nữa, chỉ có điều nếu thả thỏa sức mà ăn thì lượng cơm vẫn khá kinh người.

Tống Châu nhúng thịt cho cậu ăn, "Hình như đây là lần đầu chúng ta cùng đi ăn lẩu phải không?"

Đầu Lục Áo cũng không cần ngẩng lên đã nhanh chóng trả lời, "Ra tiệm ăn thì lần đầu đấy."

Tống Châu cười, "Trước đây anh nên hẹn em ra tiệm ăn lẩu mới phải."

"Vậy thì em không đi đâu."

"Hửm?" Tống Châu không ngờ sẽ nhận được đáp án này, "Sao vậy?"

Lục Áo thành thật nhìn anh, "Nặng mùi lắm."

Nước lẩu sôi không ngừng, ăn lẩu xong sẽ làm cho đầu tóc bị ám mùi.

Trước khi Lục Áo và anh quen nhau khá chú ý hình tượng của mình, lẩu tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi lựa chọn địa điểm hẹn hò của cậu.

Tống Châu thấp giọng cười, "Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Áo ăn xong thịt trong dĩa nói: "Hồi trước không đến ăn, bây giờ phải ăn mấy lần cho đủ vốn."

Lẩu ăn rất ngon, sự phục vụ của Tống Châu cũng rất hoàn hảo.

Lục Áo ăn đến vừa lòng thỏa ý.

Bọn họ ăn từ hơn 9h đến hơn 11 giờ, hai người ăn hết 700 tệ tiền thức ăn.

Ông chủ tiệm lần đầu nhìn thấy có người ăn khỏe đến thế, còn ưu đãi thêm 30% cho bọn họ.

Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.

Bão đã đến hoàn toàn rồi, trời âm âm u u, gió thổi mạnh từng cơn.

Những người trên đường đều tự ôm lấy cách tay mình và chạy từng bước nhỏ ngược chiều gió.

Có vài cô gái khá gầy yếu thậm chí không thể bước vững trong gió, một cơn gió thổi đến liền bị đẩy lùi về sau vài bước.

Lục Áo đưa tay ra cảm nhận một chút, " Gió này đã đủ mạnh rồi, bây giờ chúng ta qua đó xem thử nhé?"

"Được." Tống Châu nắm lấy tay cậu, "Chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ trước đã."

Nội cảng nơi này có khá nhiều hẻm nhỏ, hai người tùy tiện tìm một con hẻm không có camera rồi thuấn di đến một đảo nhỏ gần bãi san hô nhất.

Đảo nhỏ này to bằng nửa sân bóng rổ, trên đảo có rất nhiều đá tảng, hai người gần như không tìm được chỗ đặt chân.

Lục Áo nhìn xung quanh một hồi, "Em xuống biển trước, anh xuống không?"

"Cùng nhau thôi."

Lục Áo gật đầu, cậu nhanh nhẹn cởi đồ.

Tống Châu đứng bên cạnh khoanh tay thưởng thức.

Thân hình Lục Áo rất đẹp, mặc quần áo nhìn gầy, cởi đồ ra có thịt, không có lấy một miếng mỡ thừa, cơ thịt săn chắc nhưng không phô trương.

Làn da của cậu rất trắng, không biết có phải bởi vì cậu thuộc loài rồng hay không, trên người cậu gần như không có lông tơ.

Cơ thể cậu trần trụi đứng trên tảng đá, trên đỉnh đầu là bầu trời âm um, dưới chân là biển lớn đang thét gào, toàn bộ cảnh tượng rất có tính công kích người nhìn.

Tống Châu bước về phía trước một bước, sờ sờ lưng cậu.

Lục Áo khom lưng bê một tảng đá lớn, cậu muốn dùng tảng đá đè lại quần áo cho đừng bay mất.

Đột nhiên phần lưng bị bàn tay nóng ấm của anh chạm vào, Lục Áo nhịn không được rùng mình, tảng đá trong tay suýt nữa thì rơi xuống.

Cơ thịt cậu căng cứng, đặt tảng đá lên trên quần áo xong, cậu quay đầu cắn răng nhìn Tống Châu, "Đừng gây sự mà."

Tống Châu thuận thế kéo cậu lên hôn một cái, âm thanh đè nén, "Anh đâu có gây sự."

"Ưm, làm chuyện nghiêm túc trước."

"Đây là chuyện nghiêm túc mà." Tống Châu nắm lấy bộ phận nào đó của cậu, "Hiếm khi xung quanh không có ai, trên trời dưới đất chỉ có hai ta, em không muốn thử sao?"

Hai chân Lục Áo mềm nhũng, toàn thân ửng đỏ, mạch máu trên trán đập mạnh, khóe mắt hiện lên một tia đỏ.

Cậu đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tống Châu, thế nhưng tay cậu căn bản không linh loạt bằng tay Tống Châu, anh trở tay nhẹ nhàng kéo, thoáng cái hai tay bị Tống Châu nắm lại.

Tống Châu nắm lấy tay cậu, tìm một tảng đá to tương đối bằng phẳng, dùng quần áo lót bên dưới cho cậu.

Lục Áo từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nằm sương gối đất, vừa căng thẳng vừa kích thích.

Tay cậu không biết được thả ra từng khi nào, một tay cậu ôm lấy vai Tống Châu, một tay khác che lấy đôi mắt mình, âm thanh khó nén bị tiếng sóng biển che lấp.

Lục Áo vốn dĩ định hơn 11 giờ thì xuống biển xem tình hình, nào ngờ lại bị kéo tới hơn 2 giờ.

Cậu nằm trên tảng đá lớn không muốn động đậy.

Tống Châu ôm cậu, "Em nằm ở đây nhé, anh xuống dưới xem tình hình?"

"Em cũng đi." Lục Áo nói xong thì buồn bực bổ sung thêm 1 cậu, "Em nghỉ ngơi một chút trước."

Giọng nói thì thầm của cậu tạo cho anh cảm giác dịu dàng cực kỳ.

Tống Châu nhìn cậu như vậy, nhịn không được cúi thấp đầu muốn hôn cậu.

Lục Áo đưa tay cản lại, bàn tay trực tiếp ngăn lại giữa hai người, chặn trước môi anh, cậu bực dọc cảnh cáo, "Không làm nữa!"

Tống Châu vân vê dái tai cậu, thấp giọng cười, "Không làm nữa, chỉ hôn em thôi."

"Vừa rồi anh cũng nói vậy đó."

Lục Áo nghiêng mặt qua không nhận người.

Cậu cong leo đứng dậy nhìn biển lớn trước mặt.

Tống Châu xoa xoa tóc cậu, "Đói không? Anh đi mua chút đồ về ăn."

"Có chút đói, anh mua chút nước đi."

Tống Châu mặc quần áo xong đưa tay xoa đầu cậu lần nữa, dịu dàng nói: "Đợi anh một lát."

Lục Áo vẫy vẫy tay.

Tống Châu rất nhanh đã quay lại, trong tay xách theo hai hộp cơm lớn, bên trong là thức ăn nóng hổi vừa mới ra lò.

Lục Áo ngửi mùi mỳ thơm, tay xoa xoa bụng, bây giờ cậu thực sự cảm thấy đói.

Mỳ mà Tống Châu mang về vừa dai vừa mịn, thơm chua đậm đà, nêm nếm cũng rất vừa miệng.

Lục Áo ăn hết hai chén lớn, cả canh cũng húp sạch mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Ăn xong mỳ, Lục Áo nhìn nhìn bầu trời, dứt khoát tạo một cơn mưa giúp bản thân tẩy rửa lại một lần.

Hôm nay nhiệt độ giảm, nhiệt độ nước mưa cùng lắm chỉ 25-26 độ tưới lên người rất lạnh, nhưng cũng rất thoải mái.

Giữa lúc mưa to gió dữ, hai người sảng khoái tắm rửa.

Tắm rửa thoải mái xong, Lục Áo thét dài một tiếng, nhảy vào trong biển, trực tiếp biến về hình rồng.

Cậu bơi trong biển hồi lâu, lúc này mới tới gần đảo nói với Tống Châu quần áo ngay ngắn: "Em dẫn anh xuống biển nhé."

Bão rất lớn làm cho sóng biển dâng cao hơn 1 mét.

Lục Áo thầm nghĩ dựa sát bờ cũng thật khó, sóng quá lớn, cho dù thân rồng của cậu đã hơn 20 mét vẫn bị sóng làm cho lắc lư.

Tống Châu hỏi:" Có khó chịu không em?"

Đôi mắt rồng to to của cậu nhìn anh như muốn nói "anh đoán xem".

Tống Châu khẽ nhảy lên lưng cậu, cười nhẹ, "Vậy làm phiền tiểu Lục rồi."

Lục Áo cõng anh trực tiếp lặn xuống biển, trong nháy mắt đã đến độ sâu hơn 10 mét.

Tống Châu ôm cơ thể Lục Áo không cảm thấy có gì khó chịu.

Sóng biển hôm nay rất lớn, dù đã ở độ sâu hơn 10 mét, nơi này vẫn chịu ảnh hưởng của cơn bão, nước biển lắc lư dao động biên độ lớn, thậm chí Lục Áo còn phát hiện hai xoáy nước.

Cũng may cơ thể cậu cực kỳ khổng lồ, cấp bậc xoáy nước này không ảnh hưởng đến cậu.

Hôm nay trời mưa, ánh sáng không được tốt, trong biển một mảnh xanh xám, nhìn không rõ lắm.

Đây chỉ là không rõ với Lục Áo và Tống Châu thôi, nếu đổi thành loài người thực sự, độ sâu này đã phải dùng đèn pin rồi.

Từng đàn cá bơi qua bơi lại, chúng nó vừa là con mồi vừa là thợ săn, Lục Áo tùy ý đảo mắt nhìn đâu đâu cũng có một chiến trường.

Lục Áo không quan tâm đàn cá này, cậu tiếp tục lặn xuống.

Rất nhanh hai người đã đến đáy biển.

Bùn đất ở đáy biển bị cuộn lên, nước biển xung quanh có phần vẩn đục.

Lục Áo lo lắng nhìn bãi san hô.

Vốn dĩ cậu tưởng sẽ có những đoạn san hô đứt gãy cũng sẽ bị cuốn lên theo, nhưng nằm ngoài dự đoán của cậu chính là, gần như toàn bộ san hô đều sinh trưởng rất tốt, không hề bị thủy lưu làm cho đứt gãy.

Hơn nữa bởi vì hôm nay nước biển chấn động khá kịch liệt, vật chất dinh dưỡng nơi đáy biển cũng bị khấy đảo, các nhánh san hô tích cực hoạt động, gần như mỗi một nhánh san hô đều vươn ra xúc tua nhỏ bắt mồi.

Vùng đáy biển này, các nhánh san hô san sát nhau lung lay xúc tua của mình, giống như dải lụa dài rực rỡ sắc màu đung đưa trong biển.

Cho dù ánh sáng rất yếu, cũng có thể nhìn ra bãi san hô này vô cùng diễm lệ, sức sống cực mạnh.

Bên trên san hô có đủ loại cá rạn san hô bơi qua bơi lại, ẩn núp trong san hô để săn mồi.

Lục Áo ở bên cạnh nhìn một hồi, không nghĩ tới san hô tuy mỏng manh yếu ớt nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ kiên cường.

Dưới điều kiện tồi tệ như thế, chúng nó vẫn thích nghi tốt.

Tống Châu nhìn cậu ngẩn ngơ trong biển, anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu.

Lục Áo lúc này mới phản ứng lại, cậu giơ cái đuôi chặn lại, cõng theo Tống Châu bơi đến một điểm quan sát tiếp theo.

Hai người ở dưới đáy biển hơn nửa tiếng, Lục Áo gần như kiểm tra tỉ mỉ mỗi nhánh san hô.

Những nhánh san hô này gần như đạt đến tỷ lệ sống 100%, cho dù ngẫu nhiên có vài nhánh san hô bị thủy lưu làm ảnh hưởng, xuất hiện tổn thương rất nhỏ cũng nhưng không phải vết thương trí mạng.

Thậm chí những chi san hô bị cuốn đi kia sẽ đáp xuống một vùng biển xa xôi nào đó, song vẫn có thể cắm rễ xuống tiếp, một lần nữa sinh trưởng thành một bãi san hô mới.

Lục Áo hoàn toàn yên tâm, cõng Tống Châu bơi lên bờ.

Hôm nay nước biển rất lạnh, bởi vì cậu quá hăng hái nên không cảm thấy lạnh, vừa lên bờ cậu đã tạo thêm một cơn mưa gội rửa sạch sẽ cơ thể.

Tống Châu ở bên cạnh đưa cậu bộ quần áo đã được anh hong khô, lại mang đi những bọt nước trên mái tóc cậu, "Thế này em yên tâm rồi nhỉ?"

Lục Áo đang nắm lấy cánh tay anh giữ thăng bằng để mặc quần, nghe vậy dùng sức gật đầu một cái, "Yêm tâm rồi. Em cảm thấy mẻ san hô này nhất định sẽ sống sót."

"Tốt xấu gì đã rót cho chúng nhiều sinh mệnh lực như vậy, hẳn không thành vấn đề."

Lục Áo mặc quần xong, quay đầu nhìn mặt biển, "Hiện tại em không còn lo về tỷ lệ sống của chúng nữa, chỉ mong chúng nó có thể trở thành hạt giống lan ra từ vùng biển này."

"Nhất định." Tống Châu nói, "Em có thể thử chúc phúc chúng nó."


Bình Luận (0)
Comment