Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 37

Tôn Càn bị Hà Lộ Từ đập mấy phát thì ngu người luôn rồi.

Cả đám đối mặt nhìn nhau, mặt ai cũng ngu ngơ hết cả rồi.

Đúng là hiểu lầm lớn mà, Hà Nguyệt Tâm không phải là chị dâu, mà là em gái ruột ư?

Lúc trước có từng nghe anh Lộ nói qua một lần là hồi nhỏ trong nhà có đứa em gái bị thất lạc, khoảng thời gian trước mới được đón về nhà, chẳng lẽ đứa em gái đó chính là Hà Nguyệt Tâm ư?

Sau này cũng không nghe anh Lộ nói gì thêm nữa, bọn họ cứ tưởng rằng vì tình cảm không sâu sắc, cho nên cũng không để ý lắm, sao bây giờ lại lòi ra nữa rồi?

Liên tưởng đến những chuyện phát sinh gần đây, Hà Lộ Từ vì Hà Nguyệt Tâm  bỏ qua hết hiềm khích với Triệu Nghệ, vì để nhận được sự khen thưởng của em gái mà học hành đàng hoàng, thì ra tiềm chất của anh Lộ là tên muội khống* à?

(*muội khống: 妹控, cuồng em gái, thích việc cưng chiều, yêu thương em gái)

Thế giới thật là huyễn hoặc mà.

Hà Lộ Từ đập Tôn Càn mấy cái liền mới đủ hả giận, anh cầm cuốn vở bài tập thay quạt để quạt mát cho mình.

Điện thoại để trong túi run lên, anh lôi điện thoại ra xem, thấy tên hiển thị người gọi tới thì động tác trên tay khựng lại một hồi.

Người gọi đến là Hùng Hiên 熊轩.

Bạn bè của anh được chia ra làm mấy loại, những người giống như Tôn Càn là anh em cùng chém gió chơi bời, còn Hùng Hiên là bạn bè có cùng sở thích, cùng nhau đua xe.

Kiếp trước anh kế thừa một phần di sản lớn từ ba mẹ, anh vô tích sự lại không thích học hành, trầm mê vào việc đua xe, lâu dần thì thích theo đuổi sự kích thích, chơi lần hết tất cả các trận đua xe trong nước, và dần dần cảm thấy rất vô vị.

Sau khi quen Hùng Hiên thì Hùng Hiên dẫn anh đến chơi trên đường núi, và dẫn anh đến những cuộc thi không chính thức, loại cuộc thi này vừa nguy hiểm vừa dễ xảy ra chuyện, nhưng thắng ở chỗ nó đủ kích thích.

Sau khi nhà anh phá sản thì anh vì tiền mà cá cược bằng tính mạng, và cũng xảy ra tai nạn trong loại cuộc thi này.

Bây giờ anh thật muốn đập bẻ đầu cái anh hồi đó ghê, trước khi phá sản anh chơi đua xe trên đường núi không xảy ra chuyện gì cả thuần túy là vì vận may anh tốt thôi.

"Alo." Hà Lộ Từ nhấn nút nghe máy.

"Trở về rồi à?" Hùng Hiên đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Tối hôm sau có một trận đấu ở ngoại ô phía Tây, nơi đó được mệnh danh là đường khúc ngoặt hẹp nhất đấy, trước đây mày không phải nói muốn thử xem sao. Tối mốt 10 giờ, tao đến đón mày nha?"

Hùng Hiên tuổi trạc với Hà Lộ Từ, hai người đều thích đua xe, cũng đều chơi chán những cuộc đua xe và đường đua đơn giản rồi, đều muốn theo đuổi kích thích cho nên rất là hợp gơ nhau.

Cậu hiểu rõ Hà Lộ Từ, trước đây lần nào cậu tìm Hà Lộ Từ thì Hà Lộ Từ đều là bộ dạng rốt cuộc cũng có chuyện để giết thời gian rồi. Cậu đã quen rồi nên mỗi lần có cuộc đua mới là kêu nó đi chung ngay.

Hơn nữa kỹ thuật đua xe của Hà Lộ Từ rất tốt, đi chung với Hà Lộ Từ cậu cũng rất có mặt mũi.

Nhưng ngữ khí của Hà Lộ Từ lại có chút thiếu hứng trí: "Không cần nữa."

Hùng Hiên không nghĩ tới Hà Lộ Từ sẽ nói như vậy, nên nhất thời không phản ứng kịp.

"Vậy mày tự tới à?"

Hùng Hiên rất hiển nhiên là đã hiểu lầm ý của anh rồi, Hà Lộ Từ nhẫn nại mà giải thích lại lần nữa: "Ý của tao là không cần nữa, tao không đi. Sau này những cuộc đua như vậy cũng không cần gọi tao nữa."

Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, Hùng Hiên nhất thời không biết nói gì cả, Hà Lộ Từ đây là đổi tính rồi sao?

Thế nhưng lại nói sau này cũng không cần gọi nó nữa chứ? Trước đây không phải lần nào nó cũng rất hứng khởi đó sao?

"Mày bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à, mày ngay cả hứng trí đua xe cũng mất rồi sao?" Hùng Hiên nhíu chặt mày lại.

Cậu chính là nhìn trúng cái khí thế không sợ trời không sợ đất trên đường đua của Hà Lộ Từ, tại sao Hà Lộ Từ lại đột nhiên sợ sệt rồi, không dám đua rồi?

Hà Lộ Từ nhìn về phía xa, chỗ Hà Nguyệt Tâm đang chơi lướt ván, em gái nhẹ nhàng xoay vòng trên không, đám người Triệu Nghệ đều lớn tiếng hoan hô, thấy vậy mặt mày anh không tự giác được nhu hòa hơn rất nhiều.

Lúc trước anh ôm đống tài sản lớn nhưng lại không có chí tiến thủ gì cả, cũng chả thân thiết gì với mấy anh trai cả, cuộc đời cũng chả chả ước mơ hoài bảo gì cả, cho nên mới có thể bất chấp tất cả để đua xe trên đường núi hiểm trở, lấy mạng ra để vui đùa.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi.

Anh nhẹ giọng nói: "Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là đột nhiên không còn hứng thú nữa rồi. Nhưng mà sau này nếu có cuộc đua chính thống nào thì có thể tìm tao."

Trước đây anh không có vướng bận gì cả, cho nên sao cũng được, nhưng bây giờ anh đã có người mà mình muốn bảo vệ rồi.

Anh đích thực là sợ sệt rồi, anh sợ là vì nếu như anh lại gặp phải nguy hiểm gì nữa, thì trên thế giới này sẽ thiếu đi một người có thể bảo vệ em gái rồi.

Hà Nguyệt Tâm chơi đến nỗi mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, lúc về đến nhà rồi vẫn còn có chút hưng phấn.

Vẫn còn chưa đi đến cửa nhà, thì Lý Nham đã cung kính bước ra nghênh đón rồi: "Nguyệt Tâm Tiểu thư, gia sư mà Hà Tổng mời đến đã đến rồi, Tiểu thư muốn gặp bây giờ hay là đợi lát nữa vậy?"

Hà Nguyệt Tâm hơi sững người chút rồi mới nhớ ra chuyện này. Tập làm văn Ngữ Văn là môn cô yếu nhất, tuy rằng đã học theo sách dạy làm văn rồi, nhưng điểm có thể nâng cao vẫn rất có hạn, mãi vẫn chưa tìm ra được cách nào cả, thành tích những môn còn lại thì cũng kẹt ở mức thiếu 7, 8 điểm nữa là đạt điểm tối đa.

Thấy cô học hành tích cực nên anh cả mới đề nghị muốn mời gia sư cho cô.

Kiếp trước cô không có chuyển trường, vẫn học ở trường cũ, chất lượng giáo viên và tiêu chuẩn dạy học của trường bình thường và trường trọng điểm không thể nào so nhau được, cô không phải là người có thiên phú học hành, cho nên nỗ lực 3 năm trời cuối cùng vẫn không thi vào trường đại học mà mình thích được, kiếp này cô chiếm được tiện nghi của việc trùng sinh, trong đầu không những có hết kiến thức của 3 năm cấp 3, mà còn có cả kiến thức của 4 năm học đại học nữa.

Bây giờ cộng thêm việc trước giờ cô vẫn luôn không bỏ bẻ việc học nên việc giải đề cấp 3 cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu như đã trùng sinh rồi, thì lần này cô nhất định phải thi đậu vào trường đại học mà mình thích mới được.

Cô có chút hưng phấn, gia sư mà anh cả đã thuê cho cô rồi thì nhất định sẽ không kém tới đâu đâu, có khi cô lại có thể vượt lên đỉnh cao mới thì sao.

Cô vội nói: "Bây giờ con đến gặp ngay."

Hà Lộ Từ đi theo sau lưng Hà Nguyệt Tâm, vừa bước vào cửa liền nghe thấy lời Lý Nham nói với Hà Nguyệt Tâm, anh cảm thấy có chút kinh ngạc.

Em gái yêu thích học hành đến vậy ư? Anh cả thế nhưng còn mới gia sư về cho em gái nữa chứ.

Trước đây lúc em gái đốc thúc anh học hành, anh cứ tưởng rằng em gái chỉ là vì lo lắng cho anh mà thôi, ai ngờ được em gái thật sự lại để tâm đến việc học như vậy chứ.

Trường học mỗi cách nửa học kỳ là sẽ tiến hình thi chia lớp, nếu như anh và em gái có thể học chung lớp thì sẽ dễ thân thiết với em gái hơn, nếu em gái học chung lớp với anh trai thì cũng sẽ không có ai dám ăn hiếp em gái nữa.

Anh nhớ kiếp trước thành tích học tập của em gái vẫn luôn chỉ ở mức trung bình mà thôi, nếu như anh đủ cố gắng thì không chừng anh có thể đề cao thành tích của mình đến mức trung bình của trường trước kỳ thi chia lớp thì sao, như vậy thì có thể sẽ thi vào được chung lớp với em gái rồi.

Nghĩ đến đây anh đột nhiên tràn đầy động lực.

Bước chân đang đi về hướng phòng khách của Hà Nguyệt Tâm khựng lại, cô nhớ đến việc Hà Lộ Từ học hành cũng rất khắc khổ, nên quay đầu lại hỏi anh: "Anh tư, anh có muốn đi chung với em không?"

Cơ mặt Hà Lộ Từ cứng đơ, hôm nay anh mới bắt đầu nghiêm túc nghe giảng thôi, Hà Nguyệt Tâm tuy là thành tích bình thường, nhưng anh là đứa đội sổ đấy, làm sao có thể so bì được với em gái chứ.

Đến lúc đó mất mặt trước mặt gia sư của em gái thì không nói gì rồi, còn phải mất mặt trước mặt em gái nữa chứ.

"Không cần đâu, tiến độ của anh và em không giống nhau, anh tự về phòng học bài đây."

Nói xong Hà Lộ Từ liền vội vàng lên lầu ngay. Anh thật sự phải học bài rồi! Anh phải thi vào cùng một lớp với em gái trong kỳ thi chia lớp!

Thấy Hà Lộ Từ nói vậy thì Hà Nguyệt Tâm nghĩ nghĩ cũng có lý, nên cũng không hỏi gì thêm.

Vừa bước vào trong phòng khách liền đụng phải ánh mắt của anh cả ngay. Sự lạnh lùng trên mặt Hà Thúy Chi lập tức biến mất không còn gì cả, anh dịu dàng hỏi: "Tâm Tâm, đến đây nào, đây là Thầy Trình."

Sau khi nhận lời Hà Nguyệt Tâm là sẽ mời gia sư xong Hà Thúy Chi liền đau đầu một thời gian rất dài, vì nếu đã mời gia sư cho em gái rồi thì nhất định phải mời giáo viên tốt nhất mới được.

Thầy Trình này kinh nghiệm dạy học phong phú, lý lịch tốt, học sinh dưới trướng cũng rất nhiều, người muốn xếp hàng trở thành học trò của ông nhiều vô số kể, nhưng ông cũng rất coi trọng danh tiếng của mình, rất coi trọng lý lịch của học sinh, ngưỡng cửa nhận học sinh cũng rất cao.

Học sinh Thầy Trình này dạy có không ít người thi vào được trường TOP 1 trong nước.

Hà Thúy Chi nghĩ là phải tôn sư trọng đạo, cho nên đã lịch sự hẹn gặp ông từ mấy ngày trước, nhưng ai biết được người này nghênh ngang vô cùng, Lý Nham uy hiếp lợi lộc đủ điều rồi mà ông ta vẫn chỉ chối từ nói là mình không có thời gian.

Ý tứ còn không rõ ràng nữa sao, người này làm rõ ra là không muốn thu nhận Hà Nguyệt Tâm rồi còn gì nữa.

Mãi đến khi sự kiên nhẫn của anh dùng hết rồi mới dùng tuyệt chiêu.

Đơn giản mà nói thì chính là dùng thân phận đè người. Vì để mới gia sư cho Hà Nguyệt Tâm, chỉ cần mới tới là được, dùng thủ đoạn gì cũng chẳng sao cả.

Thầy Trình cỡ 40, 50 tuổi, hai bên mép có nếp nhăn rất rõ, nhìn mặt ông có chút nghiêm khác.

Ánh mắt ông tràn đầy sự cao ngạo và không vui, có chút xoi mói nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái.

Ông từng dạy qua không ít học sinh cấp 3, cũng dạy ra không ít người thi vào được Thanh Hoa Bắc Đại. Với bảng thành tích này của ông thì giáo viên có tiếng trong tỉnh chẳng mấy ai có thể so bì được với ông cả.

Cho nên ngưỡng ông nhận học sinh cũng cao dần lên, học sinh tư chất cao và thông minh thì càng có khả năng thi vào được trường danh tiếng hơn.

Học sinh của ông càng nhiều người thi vào được trường danh tiếng thì mặt mũi và tên tuổi của ông mới sáng lán hơn.

Hơn nữa tiền học phí một tiết học của ông cũng cao tới ghê hồn.

Nếu như học sinh không đủ yêu cầu của ông thì ông cũng sẽ không thu nhận, nếu không người đó ra ngoài nói họ là học trò của ông thì không phải là đang phá hoại danh tiếng của ông đó sao.

Ai biết được Hà Thúy Chi thế nhưng lại tìm đến tận cửa, loại còn cái gia đình hào môn như vậy thì có mấy ai học hành đàng hoàng đâu chứ?

Khước từ mấy lần rồi vẫn không thể nào khước từ được.

Hà Thúy Chi là ai chứ, Tổng tài Tập đoàn Hà thị đó. Thấy thủ đoạn của Hà Thúy Chi mạnh bạo như vậy ông mới tâm không cam tình không nguyện mà tới nhà họ Hà.

Ông đã tính toán xong hết rồi, ông sẽ dạy mấy tiết học, con bé che khổ chê mệt và không theo kịp tiến độ, như vậy là ông đã có lý do để không dạy tiếp rồi.

Dù sao cũng là bản thân con bé không chịu học đàng hoàng mà, tư chất lại kém, bùn loãng không trét lên tường được, liên quan gì tới ông chứ.

"Em chào Thầy Trình. Em tên là Hà Nguyệt Tâm." Hà Nguyệt Tâm ngoan ngoãn chào hỏi.

Thấy Hà Nguyệt Tâm ngoan ngoãn đứng đó, không có chút hơi thở ngông nghênh nào cả, thì Thầy Trình mới có chút nguôi giận đôi chút.

"Môn nào của em cần nâng cao hơn? Hay là nói," Ông dừng lại đôi chút, thay đổi cách dùng từ, "Hay là nói em có tự tin với môn nào nhất, và không cần nâng cao nữa?"

Lời vừa hỏi ra thì ông đã cảm thấy mình đã hỏi lời thừa thải rồi. Từ thành tích học kỳ trước của Hà Nguyệt Tâm mà xem thì biết là em ấy môn nào cũng rất bình thường rồi, ông còn nhiều chuyện hỏi thêm câu này để làm gì cơ chứ?

Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: "Phần tập làm văn của môn Ngữ Văn là môn con yếu nhất. Những môn còn lại thì đều có không gian tiến bộ."

Quả nhiên là vậy mà, biểu cảm trên mặt Thầy Trình nhạt đi rất nhiều, xoay đầu nhìn Hà Thúy Chi nói: "Vậy tôi sẽ sắp xếp khóa học cho em gái cậu. Bây giờ làm mấy bộ đề để kiểm tra trình độ trước đi."

Hà Thúy Chi lạnh nhạt gật đầu: "Được."

Đương nhiên là phải kiểm tra trình độ của học sinh trước rồi.

Anh suy nghĩ một hồi rồi vẫy tay kêu Lý Nham qua đây, Lý Nham lập tức cúi người bước qua.

Anh lạnh nhạt dặn dò Lý Nham thêm gấp 3 lần tiền học phí cho Thầy Trình.

Danh tiếng của Thầy Trình bày ra đó, và rõ ràng ông cũng không cam tâm tình nguyện gì cả, anh nghĩ nên tăng học phí cho ông, như vậy có lẽ sẽ khiến ông có tâm với Hà Nguyệt Tâm hơn chút.

Lý Nham đặc biệt dọn dẹp ra một căn phòng, bên trong bày một cái bảng đen, bàn học và các dụng cụ học tập khác, nhìn y chang một cái lớp học thu nhỏ vậy.

Hà Thúy Chi thấy Hà Nguyệt Tâm vào trong phòng rồi thì cũng quay đầu trở về phòng sách bắt đầu làm việc.

Đợi anh hoàn toàn xong việc trong tay nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ đêm rồi.

Anh nhíu nhíu mày, từ lúc Hà Nguyệt Tâm vào phòng học tới bây giờ đã hơn 2 tiếng rồi. Thầy Trình lên lớp lâu đến vậy à?

Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng sách, vừa đúng lúc Thầy Trình cũng bước từ trong phòng ra.

Lúc này Thầy Trình đang ôm một xấp để cương bước ra khỏi phòng học, mặt mũi sáng lạn, ông không chỉ hưng phấn và còn rất kinh ngạc và vui mừng nữa.

Bởi vì thời gian có hạn, cho nên mỗi môn học chỉ chọn ra những bài đại biểu và có độ khó cho Hà Nguyệt Tâm làm mà thôi.

Ông còn chưa sửa bài, nhưng trong quá trình làm bài ông vẫn luôn đứng bên cạnh Hà Nguyệt Tâm nhìn, biểu cảm trên mặt ông từ kinh ngạc đến kinh hãi cuối cùng biến thành vui mừng khôn xiết.

Chưa cần sửa thì cũng biết được độ chính xác làm bài của Hà Nguyệt Tâm cao đến kinh người, trừ phần tập làm văn đích thực như Hà Nguyệt Tâm nói có không ít tì vết ra thì những môn còn lại thật sự cách điểm tối đa chỉ có mấy điểm mà thôi.

Ông hưng phấn vỗ vỗ vai Hà Thúy Chi, cảm thán: "Em gái cậu tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột của nước nhà! Tôi thu nhận nhiều học sinh như vậy, còn chưa thấy ai thông minh được như em ấy cả! Có thể thu nhận được đứa học sinh như vậy là vinh dự của tôi! Dạy xong em ấy thì đoán chừng tôi có thể yên tâm mà về hưu rồi."

Hà Thúy Chi chậm rãi nhìn bàn tay trên vai mình một cái: "?"

Đây là sao vậy? Lúc mới bước vào mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, bây giờ sao lại như biến thành một con người khác vậy?

Thầy Trình vội vàng dặn dò Hà Thúy Chi: "Cậu đừng có kiếm giáo viên khác lại dạy em ấy đấy, em gái cậu chỉ có tôi có thể dạy tốt thôi, tôi cũng nhất định dễ dạy em ấy thật tốt, cậu cứ yên tâm đi."

Hà Thúy Chi nhướng mày, anh nhất thời không biết trả lời như thế nào. Anh nhớ tới việc hồi nãy có dặn Lý Nham phải tăng học phí lên gấp 3 lần.

Thì ra danh sư cũng có thể cúi người vì đồng tiền mà à?

Mới có bao lâu đâu mà đã lật mặt rồi.

Trên mặt Hà Thúy Chi không biểu hiện cảm xúc gì cả, chỉ lạnh nhạt cười nói: "Vậy......sau này làm phiền thầy rồi?"

Thầy Trình hài lòng gật đầu, mắt đã cười híp lên tới nổi sắp nhìn không thấy mắt luôn rồi.

Cơn sóng lớn đang dâng trào trong lòng ông! Lý lịch của ông lại thêm được một học sinh thi lên Thanh Hoa Bắc Đại rồi, điều này làm sao có thể kêu ông không kích động được chứ.

Thiên kiến hại chết người mà, thì ra hào môn cũng có thể thể có học sinh xuất sắc đấy.

Mắt ông lóe lên ánh sáng hưng phấn, ông vừa xuống lầu vừa cười lớn nói: "Sau này tôi sẽ nói với mọi người Hà Nguyệt Tâm là học sinh của tôi. Học sinh như vậy, cũng chỉ có tôi mới dạy ra được thôi, hahahaha!"

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hà Nguyệt Tâm định xuống lầu thì gặp đúng lúc Hà Lộ Từ ra khỏi phòng.

Hà Lộ Từ ngáp liên tục, nhìn kỹ thì trong mắt còn có tơ máu nữa.

Hà Nguyệt Tâm nhíu chặt hai đầu lông mày lại: "Anh tư, tối qua anh không ngủ à?"

Hà Lộ Từ mở cặp mắt nhập nhèm của mình ra, kéo lại cái quai balo bị tụt xuống, thấy Hà Nguyệt Tâm hỏi mình, thì anh liền gật đầu.

Đâu chỉ là không ngủ đâu, anh cảm thấy cả đời mình mình đều chưa từng cố gắng đến vậy nữa.

Anh làm đề cả một đêm, tuy nói là chữ viết vẫn khó coi như vậy, nhưng cũng coi như là nhớ được một số công thức rồi, không tính là mù mờ nữa.

"Anh giải đề cả một đêm." Anh mở cặp mắt có chút chờ mong nhìn Hà Nguyệt Tâm.

Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc, sau khi được mình cổ vũ qua như vậy mà anh tư đã chịu bỏ công ra để học hành đến vậy rồi à.

Xem ra khen thưởng đối với Hà Lộ Từ mà nói cũng rất có ích đấy chứ.

Nhìn sắc mặt của Hà Lộ Từ, cô nhịn không được nói: "Nỗ lực là chuyện tốt, nhưng anh cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình mới được."

Mắt Hà Lộ Từ sáng rực lên ngay, em gái anh đang quan tâm anh kìa.

Chỉ cần câu nói này thôi thì tất cả sự mệt mỏi đêm qua đã hoàn toàn biến mất hết rồi.

Xuống lầu thấy Hà Tinh Hoài đang ngồi trước bàn ăn, mặt mày cũng có vẻ thiếu ngủ như Hà Lộ Từ vậy.

Hà Nguyệt Tâm hiếu kỳ hỏi: "Anh hai, anh về rồi à?"

Mấy ngày hôm nay không thấy bóng dáng Hà Tinh Hoài đâu cả, hỏi Hà Thúy Chi thì anh cả chỉ nói là Hà Tinh Hoài đang bận mà thôi.

Hà Tinh Hoài vốn đang lười nhác thấy Hà Nguyệt Tâm đến thì lập tức có tinh thần ngay.

"Đúng vậy, Tâm Tâm, em có nhớ anh không?"

Vừa nói xong thì liền thấy Hà Lộ Từ thù lù đằng sau Hà Nguyệt Tâm.

Hà Tinh Hoài có chút không vui nhíu mày: "Sao nó cũng ở đây vậy?"

Hà Thúy Chi lạnh nhạt quét mắt nhìn hai thằng em trai của mình, ưu nhã ăn sáng: "Nó dọn về đây ở rồi."

Hai anh em Hà Lộ Từ và Hà Tinh Hoài trước giờ vẫn luôn bất hòa. Tính cách hai người đều hướng ngoại, Hà Lộ Từ không phục anh hai của mình, Hà Tinh Hoài cũng nhìn thằng nhóc cáu kỉnh này không vừa mắt.

Tối qua lúc anh về đến nhà cũng đã là nửa đêm rồi, mấy hôm nay anh đều bận việc hủy hợp đồng với công ty giải trí, vừa mới xử lý xong, anh liền đáp chuyến bay gần nhất bay về nhà liền.

Mấy ngày nay anh không ở nhà, nhưng vẫn gửi tin nhắn đều đặn cho em gái để soát cảm giác tồn tại, nhưng Hà Nguyệt Tâm không phải lên lớp thì cũng là học hành, trả lời tin nhắn cho anh vừa ngắn gọn lại súc tích.

Lạnh lùng vô cùng.

Nói ra thì cũng có chút uất ức rồi.

Lần trước anh ra mặt giải quyết chuyện vứt balo cho em gái, nhưng cuối cùng lại bị anh cả giành mất công lao rồi, thái độ đối đãi của em gái với anh và anh cả cũng hoàn toàn khác biệt.

Anh đang muốn nghĩ cách giành sự chú ý của em gái, nhưng chuyện hủy hợp đồng lại phảigiải quyết ngay nên chỉ có thể ủy khuất mà bay đi thôi.

Khó khăn lắm mới về tới nhà, thì kết quả lại lòi ra một thằng Hà Lộ Từ ư?

Hơn nữa tại sao Hà Lộ Từ cũng như anh cả đột nhiên như biến thành một người khác vậy? Chẳng lẽ là nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Yến, biết Lý Yến đã làm những chuyện tổn thương đến Hà Nguyệt Tâm rồi, cho nên thấy có lỗi với em gái, nên mới bù đắp à?

Nhớ đến sự tích Hà Lộ Từ đánh giáo viên ăn hiếp bạn học trên trường, Hà Tinh Hoài nhíu chặt mày lại: "Ở trường mày bớt lại đi, không được ăn hiếp Tâm Tâm."

Ai biết được Hà Lộ Từ mà bùng phát thì sẽ làm ra những chuyện gì chứ, để Hà Lộ Từ và Hà Nguyệt Tâm ở chung một trường có vẻ không được an toàn lắm.

Hà Lộ Từ lạnh lùng hứ một tiếng: "Anh có ngày nào ở nhà đâu, ở đó còn nói tôi?"

Đừng nhìn giờ Hà Tinh Hoài câu nào cũng nói tốt cho Hà Nguyệt Tâm, nhưng lúc anh về thì có thấy bóng dáng anh ấy đâu.

Hà Tinh Hoài hừ lạnh một tiếng: "Cho dù tao không ở nhà thì cũng quan tâm Tâm Tâm từ xa rồi, mày tưởng tao là mày à, vừa được nghỉ hè là chạy đi chơi một mình liền."

Hà Lộ Từ nghẹn lời. Lúc đó anh vẫn còn chưa trùng sinh, nếu như anh biết thì anh có đi chơi đâu chứ? Sớm ở nắm bắt thời gian bồi đắp tình cảm với em gái rồi.

Hà Tinh Hoài vừa nhớ đến việc này thì tức giận không thôi. Rõ ràng Hà Lộ Từ và Hà Nguyệt Tâm hai người tuổi tác cách nhau gần nhất, nhưng kiếp trước Hà Lộ Từ lại hoàn toàn làm lơ Hà Nguyệt Tâm.

Mặt anh khó được tối đen như mực, ngữ khí cũng lạnh hẳn đi: "Trước đây mày không sống ở đây thì cũng thôi đi, nếu như bây giờ mày đã dọn về đây rồi, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, có chút chuyện tao phải nói thẳng với mày, thành tích của mày kém, còn thích chơi với mấy đứa vô học nữa, Tâm Tâm là cô bé ngoan, nó khác với mày, mày đừng có mà dạy hư em ấy đấy."

Cuối cùng giọng nói anh còn mang chút uy hiếp nữa: "Nếu không, tao đánh chết mày đấy mày có tin không?"

Hà Lộ Từ nghe xong, thi tay siết chặt cây đũa trong tay, đổi thành trước đây, nếu bị Hà Tinh Hoài nói vậy thì anh đã không thèm nhịn rồi.

Nhưng Hà Nguyệt Tâm đang ở bên cạnh, hơn nữa anh đã tự hứa với mình rồi, phải thu liễm tính tình của mình trước mặt Hà Nguyệt Tâm, cho nên anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm Hà Tinh Hoài chằm chằm mà không phản bác lời nào cả.

Lời nói này nói ra khiến cho bầu không khí trên bàn ăn có chút đao kiếm chém nhau.

Lý Nham đứng xa thật xa không dám đến gần, hai con người này đều là thùng thuốc nổ cả, đụng vào là nổ tanh bành ngay.

Hà Thúy Chi lạnh nhạt nhìn hai người một cái, rồi như không thấy chuyện gì đang xảy ra cả, gắp một đũa thịt vào trong chén của Hà Nguyệt Tâm, dịu dàng nói: "Ăn nhiều vào."

Anh không ngại việc hai thằng em trai đánh nhau đâu, vốn cũng đánh nhau từ nhỏ đến lớn rồi, hơn nữa đều là đàn ông con trai cả, đánh một trận là hả giận ngay thôi.

Điều quan trọng nhất là, so với hai thằng em này thì ở trước mặt Hà Nguyệt Tâm càng thể hiện anh trầm ổn hơn.

Hà Nguyệt Tâm có chút bó tay thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Anh tư sẽ không ăn hiếp em đâu, anh hai anh hiểu lầm rồi, hơn nữa gần đây anh tư có đang học hành đàng hoàng mà, anh tư sẽ không như trước đây nữa đâu."

Nghe lời em gái nói ra, Hà Tinh Hoài thiếu chút nữa phun hết ngụm cơm trong miệng ra ngoài, học hành đàng hoàng? Nó ư? Hà Lộ Từ ư? Thằng ngàn năm đội sổ thế nhưng bắt đầu học hành rồi ư? Bộ hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây lên à?

Hà Thúy Chi cũng dừng động tác ăn cơm lại, chậm rãi đánh giá Hà Lộ Từ từ trên xuống dưới, anh đang nghiên cứu xem có phải Hà Lộ Từ đã uống nhầm thuốc gì rồi không.

Thấy anh cả và anh hai rõ ràng là không tin thì Hà Nguyệt Tâm nói tiếp: "Là thật đó, hơn nữa anh tư tiết học nào cũng đều nghiêm túc chép bài hết đó."

"Anh hai, anh đừng nói anh tư như vậy nữa, anh tư chịu học rồi thì chứng tỏ anh tư muốn học thật tốt, anh là anh trai, anh phải ủng hộ anh tư mới đúng chứ."

Hà Tinh Hoài: "......"

Hà Thúy Chi: "......"

Mặt Hà Lộ Từ lập tức đỏ bừng lên, dưới ánh mắt tràn đầy kích lệ của Hà Nguyệt Tâm, anh không tiếng động dời tầm mắt ra chỗ khác.

Anh có chút chột dạ rồi, làm sao đây.
Bình Luận (0)
Comment