Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 41

Nội tâm của Hà Lộ Từ đang rất hỗn loạn, Hà Nguyệt Tâm vẫn đang nhìn anh không chớp mắt.

Lỡ như anh vừa hạ bút, em gái liền nhìn ra sự khác biệt thì sao đây?

Nhưng nếu như anh không viết thì những lời nói hùng hồ của anh trên bàn cơm hồi nãy không phải sẽ trở thành lời chém gió sao.

Đặc biệt là Mẹ Hứa, lúc Mẹ Hứa nghe thấy anh cố gắng học hành thì lập tức có cái nhìn mới về anh liền, trong mắt toàn là sự tán thưởng, bây giờ đang mặt mày an tâm ngồi đợi anh giải bài.

Anh cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà này bây giờ đều tập trung hết lên người anh, cuối cùng anh không cam tâm tình nguyện khẽ gật đầu.

Chỉ là mấy công thức thôi mà, lại không cần viết chữ Hán, lại nói chữ viết của Tôn Càn anh mô phỏng cái một thôi mà.

Nghĩ như vậy anh đột nhiên có tự tin hẳn lên.

Tôn Càn vô lực ôm đầu, có chút không dám nhìn tiếp nữa. Hay là cậu mượn cớ rời khỏi đây trước nhỉ? Nhưng như vậy có phải là quá không có nghĩa khí không. Hay là cậu ở lại nhặt xác cho anh Lộ của cậu không.

Hà Nguyệt Tâm thả chậm tốc độ giảng giải, cô sợ Hà Lộ Từ sẽ nghe không hiểu.

"Bài này sẽ phải vận dụng công thức......, thay số vào công thức xong là có thể giải ra được ngay, anh tư, anh thử xem."

Cô nhét viết vào tay anh tư, mỉm cười nhìn anh, tuy rằng tâm tư của anh tư không đặt trong chuyện học hành, nhưng thực ra anh ấy rất thông minh, hồi nãy cô đã giảng rất rõ ràng rồi, hơn nữa bài này cũng không khó lắm, vận dụng công thức mới học hai ngày trước là có thể giải ra ngay thôi.

Cây viết của Hà Lộ Từ dừng lại trên trang giấy hồi lâu, anh mơ hồ nhớ được bài mẫu giáo viên giảng trên lớp khá là giống với bài này, thực ra nó cũng không khó lắm.

Nhưng......

Anh nhớ lại chữ viết của Tôn Càn trong tập chép bài, viết từng nét một, vô cùng chậm rãi.

Chữ "giải" đầu tiên thôi cũng tốn hết nửa cái mạng của anh rồi.

Sau khi viết xong anh ngước đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn chữ "giải" đó mà không có biểu cảm gì khác trên mặt hết thì cố lấy dũng khí viết tiếp.

Tốc độ viết cực chậm, nhưng không biết có phải ảo giác của anh không mà anh cảm thấy bầu không khí xung quanh đều yên tĩnh đến lạ thường.

Đợi anh viết xong, đặt viết xuống, thì nhịp tim có chút tăng nhanh.

Hà Nguyệt Tâm nãy giờ không nói gì, anh nhắc nhở nói: "Anh giải có đúng không?"

Hà Nguyệt Tâm nhìn chữ viết của Hà Lộ Từ, chữ viết như rồng bay phượng múa không nói, mỗi con chữ đều như tự do sinh trưởng vậy, cho dù anh tư đã viết rất chậm rồi, nhưng chữ viết ra......vẫn rất là xấu.

Trước đây cô đã nhìn qua tập chép bài của anh tư rồi, còn khen chữ viết của anh tư đẹp nữa, và còn kinh ngạc một thời gian dài nữa.

Đang lúc Hà Lộ Từ đang thấp thỏm không yên vô cùng thì Hà Nguyệt Tâm nhẹ giọng nói: "Anh tư, tập chép bài trước đây anh gửi là tự anh viết à?"

Tim Hà Lộ Từ đều nhanh ngừng đập rồi, anh đã tận lực mô phỏng chữ viết của Tôn Càn rồi, nhưng chữ viết không phải là chuyện luyện ra trong ngày một ngày hai được.

"Anh......"

Nói dối thông qua WeChat là một chuyện, nói dối trước mặt em gái lại là một chuyện khác, anh hoàn toàn không nói ra được.

Hà Nguyệt Tâm nhìn là hiểu ngay, ánh mắt nhìn lướt qua mặt Hà Lộ Từ dừng lại trên người đám Tôn Càm, mấy người này nhìn là biết hiểu rõ nội tình rồi, trên mặt họ đều là vẻ nôn nóng cả, thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn họ thì lập tức chột dạ cúi gầm đầu xuống.

Lúc này Mẹ Hứa mới thấy được có gì đó không đúng: "Tâm Tâm, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài nhìn nhau một cái, hai người đều thở dài một hơi thầm trong lòng. Nói dối thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị lật tẩy. Hà Lộ Từ dám nói dối Hà Nguyệt Tâm, bọn họ cũng không tán thành, nhưng thấy Hà Nguyệt Tâm tin tưởng Hà Lộ Từ như vậy nên bọn họ cũng không có nói gì thêm cả.

"Cho nên trước đây anh tư nói là sẽ học hành đàng hoàng đều là gạt em hết sao?"

Hà Nguyệt Tâm bình tĩnh đứng dậy. Nói không tức giận là chuyện không thể nào, anh tư có thể học hành thật tốt thì có thể thoát khỏi cảnh ngộ sa sút tinh thần kiếp trước, cô còn vì chuyện này mà vui mừng một thời gian dài nữa, nhưng ai biết được đây tất cả đều là anh tư lừa dối cô mà thôi.

Anh tư vốn không hề muốn học hành thật tốt chút nào cả.

Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm như vậy thì lập tức hoang mang ngay, có phải anh thật sự đã làm sai rồi không.

Anh tay chân luống cuống đứng dậy nói: "Tâm Tâm, tuy rằng tập chép bài gửi cho em......không phải là anh viết, nhưng trên lớp anh thật sự có nghiêm túc nghe giảng. Em đừng tức giận mà."

Tôn Càn lập tức nói: "Anh có thể chứng minh, anh Lộ có nghe giảng nghiêm túc trên lớp, chỉ là chữ viết thật sự rất khó coi, nên mới dùng tập của anh. Anh Lộ làm như vậy cũng chỉ vì muốn em vui mà thôi, anh còn chưa nhìn thấy người nào cưng chiều em gái tới vậy đâu."

Tập chép bài là giả, học hành đàng hoàng là thật, tuy rằng bọn họ đều chứng minh Hà Lộ Từ thật sự là có học hành đàng hoàng, nhưng Hà Nguyệt Tâm đã không còn tin nữa rồi.

Vì việc anh tư gạt cô là sự thật, uổng công trước đây cô vẫn luôn cổ vũ anh tư phải học hành thật tốt, nói không ít lời hay cho anh tư nữa chứ.

Lồng ngực cô nhịn không được nhấp nhô liên tục, sự ủy khuất dâng lên trong lòng, xoay đầu chào tạm biệt Ba Mẹ Hứa rồi chạy ra ngoài ngay.

Hà Lộ Từ hoang mang hoảng sợ đến không được, hồi nãy có phải là em gái đã khóc rồi không?

Anh hận không thể tự tát mình mấy bạt tai.

Anh muốn đuổi theo, nhưng Mẹ Hứa lại kéo anh lại, bà thở dài một hơi nói: "Bây giờ Tâm Tâm đang trong cơn giận, con có đuổi theo cũng không có ích gì đâu. Bác biết con muốn làm cho nó vui, điểm xuất phát của con là tốt, chính là quá bướng bỉnh rồi, thế nhưng lại đi dùng phương pháp này."

Mẹ Hứa không tán thành chút nào cả, Hà Lộ Từ cứ như đứa trẻ làm sai chuyện vậy, cúi đầu nghe Mẹ Hứa giáo huấn mình.

Mẹ Hứa giáo huấn Hà Lộ Từ vài câu liền, Hà Lộ Từ chỉ ngoan ngoãn đứng đó, cúi đầu ủ rũ.

Đám Tôn Càn đã không còn mắt nhìn rồi, Hà Lộ Từ vô pháp vô thiên trước đây đã biến mất hoàn toàn rồi, nếu như là trước đây mà có người giáo huấn Hà Lộ Từ như vậy thì nó không phải cãi lại thì sẽ đập người đó một trận bầm dập luôn rồi.

Uy nghiêm lão đại của anh Lộ của cậu đã biến mất không còn gì nữa rồi.

Mẹ Hứa giáo huấn một hồi thấy Hà Lộ Từ vẫn luôn ngoan ngoãn đứng nghe, cũng không hề cãi lại gì cả, thì chỉ biết thở dài một hơi.

Bà biết xuất phát điểm của Hà Lộ Từ là tốt, đều là vì muốn làm cho Tâm Tâm vui mà thôi, tuy rằng đã dùng sai phương pháp rồi, nhưng có đứa trẻ trâu nào lại không phạm sai lầm chứ?

Bây giờ biết được mấy anh em nhà họ Hà không những cưng chiều Hà Nguyệt Tâm, thậm chí còn dùng vô vàn phương thức để dỗ con bé vui thì bà đã triệt để yên tâm rồi, và cũng không giận nỗi Hà Lộ Từ nữa.

Mẹ Hứa và Ba Hứa tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, để dành không gian cho Hà Lộ Từ phản tỉnh lại.

Hà Thúy Chi thấy Hà Lộ Từ ủ rũ như vậy thì cũng không có nói gì thêm, chỉ lạnh nhạt nói: "Về nhà nhớ phải xin lỗi em gái đàng hoàng."

Thấy em gái tức giận như vậy thì anh cũng thấy đau lòng, cũng có chút giận Hà Lộ Từ, cho nên ngữ khí có chút lạnh lùng.

Hà Tinh Hoài không chút khách khí chế giễu: "Ai biểu mày nói dối chứ, đáng đời. Mày coi sau này Tâm Tâm còn để ý tới mày nữa không."

Bị Mẹ Hứa giáo huấn Hà Lộ Từ tâm phục khẩu phục, nhưng bị hai anh trai giáo huấn thì Hà Lộ Từ liền không phục ngay.

Anh ngước đầu lên, lại khôi phục vẻ huênh hoang trước kia: "Hai người còn ở đó không biết thẹn mà nói em ư? Mấy món quà mà hai người tặng em gái có giá gì trong lòng hai người không biết sao?"

Lời vừa dứt thì biểu cảm trên mặt Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài đông cứng lại ngay, mặt một hồi tái mét một hồi lại trắng bệt.

Hà Lộ Từ liếc mắt nhìn anh người anh trai một cái, bọn họ tưởng là anh không biết sao? Chỉ nói cái lắc tay và kẹp tóc của Hà Nguyệt Tâm thôi đã giá lên trời rồi, chứ đừng nói tới đống đồ trang sức gần đây hai người họ tặng Hà Nguyệt Tâm nữa.

Hà Nguyệt Tâm vốn sống tiết kiệm, bọn họ đều dùng cớ là không đáng bao nhiêu tiền cả, cho nên Hà Nguyệt Tâm mới chịu nhận.

Anh ngồi bên cạnh nhìn rõ mồn một.

Bây giờ anh người họ ở đây vui vẻ khi thấy anh gặp họa, sớm muộn gì cũng sẽ tới phiên bọn họ khóc mà thôi.

Thần sắc trên mặt Hà Thúy Chi khôi phục lại như thường, đứng dậy cáo từ với Ba Mẹ Hứa: "Con xin phép về trước, hôm khác sẽ đến thăm hai bác sau."

Vừa được Hà Lộ Từ nhắc nhở, lại thấy bộ dạng vừa tức vừa ảo não của Hà Nguyệt Tâm hồi nãy, trong lòng anh cũng vang lên hồi chuông cảnh báo. Lỡ như em gái biết được giá trị liên thành của cái lắc tay trên cổ tay, biết anh nói dối gạt em ấy là đồ không đáng tiền, thì không phải là anh sẽ chết chắc sao?

Hà Nguyệt Tâm mặc kệ Hà Lộ Từ đó rất bình thường, nhưng lỡ như mặc kệ anh thì anh phải làm sao đây?

Anh phải về nhà ngay để soát hảo cảm trước mặt em gái mới được, để sau này mà có lật tàu rồi thì em gái cũng sẽ tha lỗi cho anh.

Hà Tinh Hoài không biết là nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt cũng thay đổi ngay, anh cười hì hì nói: "Con cũng không làm phiền hai bác nữa, trà uống hết rồi thì hôm khác con lại đem qua đây cho hai bác thêm."

Mẹ Hứa đi ra từ phòng bếp, lau tay nói: "Sao mấy đứa đột nhiên muốn về hết rồi vậy, ngồi thêm chút nữa đi."

Hà Tinh Hoài cười từ chối, bây giờ không đi ở lại đây làm gì nữa?

Bọn họ phải vội về nhà dỗ em gái mới được!

Hà Lộ Từ đương nhiên biết là hai người họ muốn giành thời cơ trước, nên cũng không kịp chào về liền bay xuống lầu trước hai người đó ngay.

Hà Nguyệt Tâm vừa về nhà liền trốn vào trong phòng ngay.

Sau khi trùng sinh về thời điểm mấy anh trai vẫn ngó lơ cô, cô đã lên quyết tâm là phải giữ khoảng cách với mấy anh trai, cũng tưởng rằng mấy anh trai cũng sẽ đối xử lạnh nhạt với cô như kiếp trước, nhưng ai biết được mấy anh trai không những không lạnh lùng với cô mà ngược lại nghĩ hết mọi cách để cưng chiều cô, bảo vệ cô, chọc cho cô vui.

Khiến cho quyết tâm tránh xa mấy anh trai của cô cũng bắt đầu lung lay.

Sau khi trùng sinh cô muốn khuyên anh tư học hành đàng hoàng để thoát khỏi kết cục đáng thương kiếp trước, cô tưởng là mình đã thành công rồi, còn vui mừng cho anh tư một khoảng thời gian dài nữa chứ.

Ai biết được anh tư lại gạt cô chứ.

Tập chép bài là người khác viết hộ, vậy rốt cuộc có học hành đàng hoàng hay không thì không ai biết được cả.

Trong lòng cô vừa thất vọng vừa ủy khuất, có chút dỗi hờn nghĩ còn không bằng không mềm lòng, giữ khoảng cách với mấy anh trai, mặc kệ không quan tâm tới bọn họ nữa.

Ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân khẽ, hơn nữa còn không chỉ tiếng bước chân của một người mà thôi, và tất cả tiếng bước chân đó đều dừng lại trước cửa phòng cô.

Qua một hồi lâu mới vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng nói Hà Thúy Chi nhu hòa mang thêm chút cẩn thận: "Tâm Tâm? Là anh cả đây. Em mở cửa ra được không?"

Hà Nguyệt Tâm vẫn còn đang giận Hà Lộ Từ, lúc cô đang giận thì không muốn nói chuyện với ai cả, chỉ muốn ở một mình thôi.

Cô suy nghĩ hồi lâu mới buồn rầu lên tiếng: "Em muốn ở một mình."

Nói xong thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng thảo luận nhỏ, hiển nhiên là không chỉ một mình anh cả đang đứng ngoài cửa mà thôi.

Hồi lâu Hà Thúy Chi mới lên tiếng: "Được."

Anh có chút không biết làm sao, tuy rằng Hà Nguyệt Tâm không phải đang giận anh, nhưng tâm tình em gái không tốt đó là sự thật, anh muốn nhanh chóng làm em gái vui lên.

Trước đây anh chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ cả, thật sự là nó còn khó giải quyết hơn những dự án trong công ty nữa.

Hay là về phòng *Baidu thử xem?

(*Baidu 百度: trang mạng tìm kiếm như Google của Trung Quốc)

Hà Tinh Hoài đứng bên cạnh cũng sầu não vô cùng, em gái giận rồi phải nhàm sao đây?

Con gái giận rồi phải nhàm sao đây?

Anh chưa có bạn gái bao giờ cả, cũng không biết phải làm gì để dỗ cho con gái vui.

Xem ra anh phải về phòng tìm người thỉnh kinh mới được.

Anh hung hăn trừng mắt nhìn Hà Lộ Từ, đều tại đứa em trai ngu ngốc này hết cả.

Tóc trên đầu Hà Lộ Từ đều sắp bị anh vò hói luôn rồi.

Có cho thêm anh một trăm lá gan nữa anh cũng không dám gạt Hà Nguyệt Tâm nữa đâu.

Nếu như sau này em gái cũng không thèm để ý đến anh nữa thì phải làm sao đây?

Để anh chết đi cho rồi.

Ba người đàn ông đứng ngoài cửa phòng Hà Nguyệt Tâm sầu não, mây đen che kín mặt.

Đợi đến lúc cơm tối thì nỗi giận trong lòng Hà Nguyệt Tâm cũng giảm hơn phân nửa rồi, nhưng vẫn còn có chút cự nự, không muốn xuống lầu ăn chung với anh tư.

Cô lôi đề cương ra, không nghĩ tới mấy việc đó nữa, bắt đầu giải đề.

Điện thoại trên bàn rung lên, cô mở ra xem.

Hà Thúy Chi: Em đói chưa?

Hà Thúy Chi: Hôm nay đầu bếp làm rất nhiều món ngon đấy, đều là những món em thích ăn cả. Đợi lát anh kêu người mang lên cho em, em mở cửa ra được không?

Hà Nguyệt Tâm mím môi, cô không đói, cũng chẳng có khẩu vị gì cả, cô vẫn còn đang giận đấy.

Vừa định từ chối anh cả, thì tin nhắn mới lại gửi tới rồi.

Hà Tinh Hoài: Tâm Tâm Tâm Tâm.

Hà Tinh Hoài: Em đừng giận thằng ngốc đó nữa. Nhìn anh hai nè, là anh hai không đủ đẹp trai sao?

Hà Tinh Hoài: [Hình ảnh]

Hà Tinh Hoài: [Hình ảnh]

Hà Tinh Hoài: [Hình ảnh]

Hà Tinh Hoài gửi liền mấy tấm hình chụp tự sướng của mình qua, hơn nữa đều là hình đã qua chỉnh sửa cả. Hà Nguyệt Tâm lướt tiếp xuống, lướt nửa ngày vẫn chưa lướt hết được.

Cô nhịn không được cười ra tiếng. Anh hai thế nhưng kêu anh tư là thằng ngốc, còn gửi một đống hình tự sướng của mình qua đây nữa chứ.

Chẳng lẽ anh hai cho rằng cô nhìn thấy nhan sắc ngất trời của anh là có thể hết giận à?

Hà Tinh Hoài: Nếu như vậy thì anh chỉ có thể ra tuyệt chiêu thôi. [Đắc ý]

Hà Tinh Hoài: Anh hai hết cho em nghe nha?

Hà Nguyệt Tâm đang tính nhắn là không cần, thì bên Hà Tinh Hoài đã hiện thị là anh ấy anh nói chuyện rồi.

Cô lặng lẽ xóa đi những chữ mình đánh.

Đợi 1 phút sau, Hà Tinh Hoài gửi qua một đoạn tin nhắn thoại dài 56 giây.

Hà Nguyệt Tâm nhấn mở ra, giọng Hà Tinh Hoài vang lên từ trong điện thoại. Phải công nhận là Hà Tinh Hoài rất giỏi trong việc ca hát, anh cũng vừa debut đã nổi đình nổi đám với bài hát tự sáng tác và giọng hát trời ban, giọng hát của anh mang chút từ tính lại có đặc sắc riêng, kể cả khi anh anh chay cũng hay vô cùng.

Bài Hà Tinh Hoài hát giai điệu chậm rãi mang chút trữ tình. Hà Nguyệt Tâm nhướng nhẹ mày, cô biết anh hai là ca sĩ, nhưng phong cách âm nhạc của anh hai đều thiên hướng rock và tiết tấu nhanh, cô chưa từng nghe bản nhạc trữ tình nào từ miệng của anh hai cả.

Hơn nữa bài hát này cô cũng chưa từng nghe qua, cũng không thấy qua trong single nào của anh hai cả.

Hà Tinh Hoài: Đây là nhạc anh viết đấy, em gái có thích không? [Xấu hổ]

Ca từ của bài hát này rất hay, giọng hát của anh hai lại rất nhẹ nhàng, cứ như một ca khúc thôi miên vậy, nhẹ nhàng lướt qua tai cô.

Hà Nguyệt Tâm: Anh hai tự viết à?

Cô có chút kinh ngạc, anh hai thay đổi phong cách âm nhạc từ khi nào vậy, và viết loại hình nhạc này từ khi nào vậy?

Hà Tinh Hoài: Tên bài hát là "Tâm Nguyệt".

Hà Tinh Hoài: [Tay chống hông]

Từ ngày đầu tiên anh trùng sinh trở về thì đã có cách nghĩ muốn sáng tác bài hát này rồi. Sau khi hủy hợp đồng với công ty, anh tự lập Phòng làm việc của riêng mình, tính sẽ cho bài hát này làm ca khúc chính trong single mới nhất của mình.

Trong giới âm nhạc có không ít người thổi phồng việc muốn có một bài hát anh sáng tác trong single của mình, người tìm anh viết nhạc cho họ càng không đếm xuể, nhưng anh đều đã từ chối hết rồi.

Anh chỉ muốn viết một bài hát cho Hà Nguyệt Tâm.

Vốn tính là sau khi single phát hành rồi mới dùng chuyện này làm quà mà nói cho Hà Nguyệt Tâm nghe, nhưng ai biết được thằng nhóc Hà Lộ Từ đó lại không đáng tin đến vậy chứ, chỉ biết làm cho em gái giận thôi.

Cho nên anh mới phải nói chuyện cho em gái biết trước, để khiến cho em gái vui vẻ trở lại.

Hà Nguyệt Tâm thấy tên bài hát thì trừng lớn mắt ra, Nguyệt Tâm......đó không phải chính là cô hay sao......

Cô ngây người hơn nửa ngày trời, anh hai viết nhạc cho cô ư?

Tên bài hát còn dùng tên của cô để......

Ngón tay cô dừng lại trên khung chat hồi lâu, nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào, cô có chút rung động.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hà Nguyệt Tâm đặt điện thoại xuống nhìn cửa phòng.

Giọng nói mang chút ủy khuất của Hà Lộ Từ tiếng có tiếng không vọng lại từ ngoài cửa: "Tâm Tâm......"

Bị hai anh trai quấy rối một hồi thì lửa giận còn lại trong lòng Hà Nguyệt Tâm cũng đã tiêu tan hết rồi, cô có chút không biết làm sao thở dài một hơi.

Cô đã nghĩ rõ rồi, nếu như muốn khuyên anh tư học hành đàng hoàng thì cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được đâu. Anh tư sẽ dùng cách như vậy để đối phó cũng không phải chuyện lạ gì cả. Anh tư vốn đã không thích học hành bao nhiêu năm nay rồi, nếu như anh ấy đột nhiên thay đổi trở thành một học sinh ba tốt thì đó mới là chuyện lạ thì có.

Cô đích thực có chút làm khó anh tư rồi.

Đứng dậy mở cửa ra, đúng lúc đụng phải ánh mắt luống cuống của Hà Lộ Từ.

Hà Lộ Từ không nghĩ tới anh còn chưa nói xong thì Hà Nguyệt Tâm đã mở cửa ra rồi, nhất thời ngây ngốc đứng đực mặt ở đó.

Khóe mắt Hà Lộ Từ có chút đỏ, đầu tóc cũng rối bời, hiển nhiên là đã bị bản thân giày vò qua rồi, bây giờ cả người đều có vẻ rất bất lực.

Hà Nguyệt Tâm cúi đầu xuống, nhìn vào xấp giấy trên tay Hà Lộ Từ.

Thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn xấp giấy trên tay mình, Hà Lộ Từ mím môi, đưa hết cho Hà Nguyệt Tâm xem.

Anh chưa từng xin lỗi ai bao giờ cả, nên không biết quy trình nó như thế nào, giọng anh vang lên nhỏ đến không thể nhỏ hơn: "Anh......anh thật sự có học hành đàng hoàng đấy, không tin em xem......"

Hà Nguyệt Tâm lật xấp giấy ra xem, mới phát hiện xấp giấy đó toàn là đề thi thử. Hơn nữa đều là đề thi thử đã làm qua rồi, trên trang giấy là chữ viết rồng bay phượng múa quen thuộc của anh tư.

Chỉ là tỉ suất sai cao đến có chút đáng sợ.

Nhưng bên cạnh những chỗ sai đều sẽ dùng bút đỏ sửa lại một lần nữa, tuy rằng chữ viết khó coi đến không dám đưa người khác xem, nhưng có thể nhìn ra được là anh tư đã nghiêm túc sửa đổi rồi.

Hà Lộ Từ nhìn Hà Nguyệt Tâm chằm chằm, cặp mắt tràn đầy sự ủy khuất, tựa như một chú cún con không có nhà để về vậy.

"Học hành không phải là chuyện anh giỏi, nhưng thực ra anh vẫn luôn rất cố gắng, tiến độ không phải rất nhanh, bởi vì chữ viết quá khó coi nên mới phải nhờ Tôn Càn giúp đỡ, em xem nè, anh có takenote lại bài vở một lần nữa này."

Nói xong thì đưa vở bài học của mình cho Hà Nguyệt Tâm xem.

Trong đây là bài học sau khi về nhà anh mượn tập của Tôn Càn viết lại lần nữa.

"Anh chỉ là quá vội vàng rồi, anh muốn em khen anh nhiều hơn." Hà Lộ Từ cẩn trọng nhìn sắc mặt của Hà Nguyệt Tâm.

Thấy Hà Nguyệt Tâm không nói tiếng nào lật tập xem thì có chút sốt ruột, hai đầu lông mày nhíu chặt đến sắp dính liền lại với nhau, thân mình cao to 1m8 đột nhiên chúi đầu xuống, dùng đầu dụi lên người Hà Nguyệt Tâm.

"Em gái, nếu em còn tức giận nữa thì em cứ đánh anh mấy cái đi, được không, đừng có bỏ mặc anh mà."
Bình Luận (0)
Comment