Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 55

Lâm Ngữ nhìn Hà Nguyệt Tâm không vừa mắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai gì rồi. Hại cô mất mặt trước mặt nhìn bạn học như vậy cũng thôi đi, bình chọn người dẫn đội đội diễu hành trường thế nhưng còn bị số phiếu áp đảo suýt chút thua Hà Nguyệt Tâm, cuối cùng không có thua còn là bởi vì Hà Nguyệt Tâm tự mình rút lui.

Tuy rằng cô được làm người dẫn đội nhưng mong ước, nhưng cô lại không hề hưởng thụ được chút cảm giác thỏa mãn nào cả, ngược lại còn cảm thấy nhục nhã, cứ như là Hà Nguyệt Tâm đem thứ mình không cần ban thưởng cho cô vậy.

Bây giờ thấy Hà Nguyệt Tâm chọc Thầy Vật Lý không vui, đương nhiên là cô thấy vui rồi.

Nếu như là tiết học bình thường thì cũng thôi đi, nhưng vì mấy ngày nữa là thi rồi nên tiết học này Thầy Vật Lý đang ôn tập lại những chỗ trọng tâm đã khoanh trước đó, và còn chọn ra một số đề trọng điểm để giảng kỹ nữa, thời điểm này đi xem sách môn khác thì không phải là tự đưa đầu vào họng súng sao?

Hà Nguyệt Tâm tuy rằng thành thật đứng dậy, bộ dạng ngoan ngoan nhận lỗi, nhưng Thầy Lưu lại không hề tính nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.

Ngày sau đã thi rồi, ông thân là giáo viên, thậm chí còn lo lắng sốt ruột hơn học sinh nữa, đụng phải những học sinh phân tâm trước mặt ông trước kỳ thi như vậy, ông liền tức đến không nói nên lời. Đặc biệt không chỉ có mình Hà Nguyệt Tâm mà thôi, còn có mấy em nữa, rõ ràng là đang nhìn sách Vật Lý, nhưng vẻ mặt thì rõ ràng là đang thả hồn bay cao bay xa rồi.

Bây giờ bắt được Hà Nguyệt Tâm thì ông không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy được, phải giết gà dọa khỉ.

Ông chắp hai tay ra sau lưng, bước xuống bục giảng, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi, phàm là học sinh mà ông đi ngang qua trước mặt thì cơ thể đều cơ cứng đi rất nhiều, thở cũng không dám thở mạnh.

Giọng ông mang lửa giận rõ mồn một: "Em còn biết bây giờ là giờ Vật Lý à? Vậy hồi nãy em đang xem sách gì đấy?"

Bộ dạng giận dữ của Thầy Lưu cô đã thấy qua rồi, bởi vì chột dạ nên bây giờ Hà Nguyệt Tâm cũng có chút kinh hồn khiếp đảm, ngoan ngoan lôi cuốn văn mẫu vừa nhét vào học bàn ra.

Thầy Lưu đi đến bên cạnh cô, nhìn cuốn văn mẫu hai mắt, ý vị không rõ cười một cái: "Coi sách tăng cường à?"

Tuy rằng bây giờ Thầy Lưu vẫn chưa bộc phát, nhưng tất cả mọi người đều biết đây chỉ là sự yên tĩnh trước giông bão.

Hà Nguyệt Tâm muốn biện giải, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, đây không phải là sách tăng cường. Nhưng nghĩ lại thì trong cuốn sách này toàn là văn mẫu, kiến thức giảng giải thì không có bao nhiêu, như vậy thì trong mắt Thầy Lưu không phải là tương đương sách tăng cường ngoài sách giáo khoa sao?

Tình huống này, nếu như cô cãi lại thì sợ là Thầy Lưu sẽ càng tức giận hơn nữa.

"Cho nên em tính không tính lấy điểm cho môn Vật Lý nữa đúng không?"

Hà Nguyệt Tâm thở dài một hơi trong lòng, ngoan ngoãn chịu mắng: "Em xin lỗi......"

Thầy Lưu đi một vòng quanh lớp, đợi tất cả học sinh đều không dám tiếp xúc ánh mắt với ông thì ông mới đi lên bục giảng, vứt mạnh cuốn văn mẫu lên bàn, bắt đầu bộc phát.

"Nghỉ hè chưa chơi đủ, chơi tới bây giờ vẫn còn muốn chơi? Hôm sau là thi rồi, trong lòng mấy em rốt cuộc có ý thức được không vậy? Không chỉ em ấy! Còn những người khác nữa, đừng tưởng rằng tôi không biết mấy em đang làm gì dưới đó. Hôm sau là thi rồi, bây giờ nước tới chân rồi, không ôn tập nữa đợi lúc thành tích thi ra rồi lại ở đó mà hối hận à? Trễ rồi! Tôi nói cho mấy em biết!"

"Lớp mấy em là lớp xếp hạng thứ hại toàn khối, đợi kết quả thi tháng ra rồi, điểm bình quân còn thấp hơn lớp A3, A4 thì cả khối đều sẽ nhìn mấy em cười nhạo, bọn em không thấy mất mặt, tôi đều mất mặt thay mấy em!"1

Thầy Lưu nói rất lớn tiếng, ngữ khí cũng vô cùng kịch liệt, chửi hết cả một lớp.

Lúc đầu Hà Nguyệt Tâm vẫn còn có chút sợ Thầy Lưu, bây giờ đứng một hồi nghe thầy nổi giận, nhìn nghe một hồi cũng thấy quen rồi, càng ngày càng bình tĩnh hơn.

Tim Phương Viên đập không ngừng, cô vốn rất nhát gan, bây giờ bị Thầy Lưu dọa tới nổi càng không dám ngẩng đầu lên nữa.

Chửi một thôi một hồi, Thầy Lưu mới chợt nhớ ra người cầm đầu, ngón tay chỉ Hà Nguyệt Tâm nhấp hai cái: "Được! Nếu Vật Lý em đã học đủ rồi, không muốn học nữa đúng không? Đây, lên đây, em giảng luôn đi!"

Tiết học này Thầy Lưu chủ yếu là khoanh trọng tâm và giải một số bài tập mẫu trọng điểm trong sách, giúp học sinh giảng giải các bước giải bài. Vừa khoanh trọng tâm xong định giảng bài, còn chưa bắt đầu giảng thì đã xảy ra chuyện này rồi.

Không ít học sinh kinh ngạc ngẩng đầu, để cho Hà Nguyệt Tâm lên giảng ư? Xoay đầu bọn họ liền hiểu ra ngay, Lão Lưu đây là không tính tha cho Hà Nguyệt Tâm mà. Mấy bài tập này vẫn chưa bắt đầu giảng, để cho Hà Nguyệt Tâm lên giảng, bạn ấy không thể nào để nào cũng làm đúng không nói, cho dù làm đúng hết thì quá trình giải đề cũng không nhất định nói rõ ràng được.

Chỉ cần có một chỗ sơ sót thôi thì Lão Lưu lại có thể mượn đề tài mà phát huy rồi.

Không ít người nhìn Hà Nguyệt Tâm với vẻ mặt đồng tình, Hà Nguyệt Tâm đây là gặp nạn khó trốn thoát rồi. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên thấy Lão Lưu nổi giận lớn tới vậy, còn giận tới nổi kêu học sinh lên giảng thay luôn.

Lâm Ngữ tay chống cằm, cúi đầu nhìn sách bài tập trên bàn, nụ cười trên khóe môi nhếch lên thật cao, kéo cũng kéo không cuốn. Nghe thấy Lão Lưu mắng Hà Nguyệt Tâm, khiến cho Hà Nguyệt Tâm không xuống đài được như vậy, tâm tình cô thư thái đến không được.

Trong lòng còn hung hăn chửi một câu đáng đời.

Hà Nguyệt Tâm thở dài một hơi trong lòng, cô cắn nhẹ môi dưới, cô đích thực là làm sai rồi, đúng lúc còn đụng phải họng súng của Lão Lưu nữa.

Những bài tập trong sách này trước khi Thầy Lưu giảng thì cô đã giải qua một lần rồi. Muốn cô giảng thì đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.

"Lên đây, để cho bạn học bên dưới nghe thử, trình độ Vật Lý của em đã cao siêu đến mức nào rồi, sắp thi cũng không sợ."

Lão Lưu nắm chắc ý định khai đao với Hà Nguyệt Tâm, muốn tất cả học sinh đều thu tâm dụng tâm ôn tập chuẩn bị cho thi cử. Đến lúc Hà Nguyệt Tâm lên bục giảng bài, đụng đến chỗ em ấy không biết thì ông sẽ mượn cớ mà phát huy, rồi nhảy ra giảng lại cho học sinh là được.

"Nếu như em mà giảng đúng thì sau này trong tiết Vật Lý của tôi em muốn xem sách gì thì xem sách đó, tôi không quản em nữa." Nói xong ông chỉ xuống bên dưới nói tiếp, "Lời này tôi không chỉ nói với một mình em mà thôi, bọn em cũng vậy, trong đám bọn em nếu như có người có thể giải đúng hết những bài mà tôi vừa đánh dấu, các bước giải cũng đúng hết thì sau này trong tiết của tôi muốn làm gì thì làm, muốn coi tiểu thuyết thì coi tiểu thuyết, muốn chơi điện thoại thì chơi điện thoại, tất cả tôi đều không quản!"

Học sinh bên dưới khóc không ra nước mắt, mấy bài vừa đánh dấu hồi nãy có mấy bài độ khó vô cùng cao, trong đám bọn họ cũng chưa chắc có người có thể giải đúng hết nữa. Cho dù là giải ra đáp án đúng rồi thì cũng chưa chắc có thể cả bước giải cũng đúng hết và giảng giải phân tích giảng đâu ra đó được, còn việc lên lớp muốn làm gì cũng được, Lão Lưu nói thì nói vậy thôi, nhưng cũng sẽ chẳng ai dám thật sự làm vậy cả, đó không phải là muốn tự tìm đường chết sao?

Thấy Lão Lưu kiên quyết như vậy, còn tự động đi về góc bục giảng, làm ra tư thế chuẩn bị nghe giảng.

Hà Nguyệt Tâm không tình không nguyện lấy sách bài tập ra, động tác chậm chạp đi lên bục giảng.

Bạn học bên dưới đều ngửa đầu nhìn cô, Hà Nguyệt Tâm có chút hết cách giật giật khóe môi.

Thấy biểu cảm này của Hà Nguyệt Tâm thì không ít người đều có chút đồng tình, trong lòng mặc niệm cho cô.

Hà Nguyệt Tâm mở sách bài tập ra, chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu hõi Lão Lưu: "Đề nào vậy thầy?"

Lão Lưu: "......"

Mặt Lão Lưu càng xanh hơn nữa, hồi nãy đánh dầu bài nào Hà Nguyệt Tâm cũng không biết! Chỉ toàn cắm mặt coi sách tăng cường à!

Ngữ khí ông lạnh đến đòi mạng, lửa phẫn nộ trong lòng càng bùng cháy dữ hơn, đang nghĩ lát nữa phải mượn cớ phát huy thật tốt mới được. Sau đó nghiêm mặt nói đã đánh dấu những đề nào cho Hà Nguyệt Tâm biết.

Hà Nguyệt Tâm nhìn sách bài tập một cái rồi chậm rãi nói: "Đề đầu tiên, cho 2 góc nghiêng không giống nhau, độ cao giống nhau, đặt hai vật thể giống nhau lên trên bề mặt nghiêng đó......phân biệt từ đỉnh cao của bề mặt nghiêng từ trạng thái tĩnh cho vật đó trượt theo bề mặt......đáp án là B, vật thể và bề mặt nghiêng tạo thành một động lượng không đổi với lực hướng lên."

6

(S: Tui là tui rời xa môn Lý sắp được chục năm rồi đấy, tui dịch đại không nha, tui không còn nhớ gì đâu. Có gì mọi người cứ góp ý.)

Lão Lưu nghiêm mặt làm mặt lạnh, tay cầm sách bài tập, tay còn lại cầm cây thước, đang đợi Hà Nguyệt Tâm phạm lỗi sai.

Nhưng bài này, Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại chọn đúng rồi?

Là trùng hợp hay chọn đại?

"Bài thứ hai......" Hà Nguyệt Tâm lật sang trang khác, nói tiếp.

Lão Lưu gõ nhẹ thước lên bàn, mặt mày âm trầm nhắc nhở: "Quá trình phân tích."

(S: Đừng mà, yamete~)

Hà Nguyệt Tâm lúc này mới nhớ ra, cô không chỉ phải nói ra đáp án thôi mà còn phải giảng giải quá trình phân tích nữa, vì thế cô lại quay trở lại bài hồi nãy.

Cô suy nghĩ 2s rồi mở miệng: "Từ đề bài ta biết được, không có lực tác động nào vào vật thể và không có lực vật thể tự phát sinh, cho nên......ACD đều có thể loại trừ, và đáp án cuối cùng là B."

Hà Nguyệt Tâm giảng giải rõ ràng rành mạch, loại bỏ hết những đáp án khác, còn nói rõ cả nguyên nhân loại bỏ. Còn bổ sung thêm những kiến thức được vận dụng trong bài nằm ở trang nào của sách giáo khoa nữa.

Tay cầm thước của Lão Lưu không biết từ khi nào đã thu lại rồi, hai đầu lông mày ông nhíu chặt lại, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại có chút nghi hoặc khi nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm.

Lúc em này chuyển đến đây, Cô Mã có đặc biệt tìm đến ông, nói dù sao thì Hà Nguyệt Tâm cũng mới chuyển đến từ trường trung học hạng thường, sợ sẽ không theo kịp tiến độ, muốn ông chăm sóc em ấy nhiều hơn. Nhưng bài này Hà Nguyệt Tâm không những làm đúng rồi, mà khi giảng các bước giải bài thì cũng rất đầy đủ, cho dù đổi thành ông giảng thì cũng chưa chắc giảng được toàn diện như vậy.

Em ấy thật sự là học sinh chuyển đến từ trường hạng thường không?

Không ít học sinh bên dưới cũng vô cùng kinh ngạc, Hà Nguyệt Tâm giảng cũng quá kỹ rồi đi, nếu như đổi thành Lão Lưu giảng thì nói không chừng sẽ thành kiến thức này lúc trước giảng rồi hôm nay sẽ không giảng lại nữa rồi nhảy qua luôn, nhưng Hà Nguyệt Tâm không những không nhảy qua mà còn giảng rất kỹ và rõ nữa.

Không phải nói Hà Nguyệt Tâm học ngu sao?

Lúc đầu chuyện Hà Nguyệt Tâm và Lâm Ngữ bởi vì thành tích thi mà cá cược bọn họ cũng biết, Lâm Ngữ là Ủy viên Vật Lý, Hà Nguyệt Tâm là học sinh mới chuyển đến từ trường hạng thường, nghe nói thành tích trước đây cũng rất bình thường, bọn họ đều cảm thấy Hà Nguyệt Tâm thua chắc rồi.

Nhưng bây giờ Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại giải ra bài này rồi?

Hà Nguyệt Tâm thấy Lão Lưu không nói gì, chắc là bài này cô giảng không có vấn đề gì cả, vì thế cô yên tâm giảng tiếp: "Bài thứ hai......"

Thời gian tiếp đó, học sinh bên dưới nghe Hà Nguyệt Tâm giảng nghe tới mất hồn, khi nghe Hà Nguyệt Tâm giảng đến một số kiến thức thì còn gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lão Lưu đúng bên cạnh bục giảng, đổi tư thế hết mầy lần, biểu cảm nhìn Hà Nguyệt Tâm càng ngày càng quỷ dị. Bây giờ đã giảng tới bài thứ ba rồi, ông vẫn chưa bắt được lỗi nào của Hà Nguyệt Tâm cả.

Không phải nói là đợi Hà Nguyệt Tâm xảy ra sai sót thì sẽ mượn cớ phát huy dạy dỗ em ấy sao?

Nhưng quá trình phân tích của Hà Nguyệt Tâm không có chỗ nào sai sót cả, thậm chí còn không cần ông bổ sung thêm gì cả.

Nhưng thành tích trước đây của Hà Nguyệt Tâm vẫn luôn rất bình thường mà, mấy bài trước giảng đúng chỉ có thể nói là lúc lên lớp em ấy có nghiêm túc nghe giảng. Mấy bài sau độ khó sẽ càng cao, ông không tin là Hà Nguyệt Tâm đều có thể giảng đúng hết.

Giọng Hà Nguyệt Tâm đều đều, logic rõ ràng: "Bài này, lực tác động và lực bẩy trục trong đó có hai loại tình huống lực bẩy là 0, một là tác động thông qua trục xoay, hai là lực tác động song song với trục xoay......"

Mi tâm Lão Lưu nhảy giật lên, rốt cuộc cũng để ông tìm được cơ hội rồi.

Ông lập tức dùng ngón trỏ gõ lên bàn: "Bài này không đúng, bổ sung một chút, khi đồng thời có hai lực tác động thì lực tác động và lực bẩy trục cũng có thể là 0."

Ngón tay nắm sách bài tập của Lâm Ngữ đột nhiên thả lỏng ra, tùy theo quá trình giảng bài của Hà Nguyệt Tâm, tim cô cũng càng đập mạnh hơn, cô kinh ngạc việc Hà Nguyệt Tâm thế nhưng đều giảng đúng hết, còn không tìm được lỗi sai nào cả, lúc trong lòng cô cuống đến không được thì Lão Lưu mở miệng rồi, khiến tim cô lập tức đập bình thường trở lại.

Lão Lưu ho nhẹ một tiếng: "Bạn Hà Nguyệt Tâm giảng rất là tốt, nhưng kiến thức vẫn có lỗ hỏng. Cho nên nói......lúc lên lớp vẫn là phải nghiêm túc nghe giảng, xem sách môn khác là không đúng! Mấy bài trước tương đối đơn giản, những bài sau dựa vào may mắn thì chưa chắc có thể làm đúng được."

Không ít học sinh bên dưới đều bỗng nhiên tỉnh ngộ, cho nên Hà Nguyệt Tâm chỉ là lúc lên lớp nghiêm túc nghe giảng cho nên mới làm đúng mấy bài trước, đợi độ khó lên cao rồi thì lập tứ sai ngay à?

Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, mở miệng nói: "Nhưng Thầy Lưu, kiến thức mà thầy nói nằm ở phần III chương 2 trong sách Vật Lý học kỳ 2 lớp 11, bọn em vẫn chưa học tới, cũng không nằm trong phạm vi thi tháng lần này."

Lão Lưu: "......"

Bên dưới có người nhịn không cười phì ra tiếng.

Mặt Lão Lưu từ xanh chuyển trắng lại từ trắng chuyển xanh.

Ông cứ mãi nghi phải tìm ra chỗ sai của Hà Nguyệt Tâm mà quên mất là kiến thức này ông chưa dạy cho bọn nhỏ.

Bị Hà Nguyệt Tâm nói ra trước mặt học sinh như vậy, nhất thời ông cảm thấy mặt mũi mất hết rồi. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Hà Nguyệt Tâm ngay cả việc kiến thức này nằm ở đâu của sách học kỳ 2 lớp 11 cũng biết rõ ràng như vậy ư, ông đột nhiên nảy ra một phỏng đoán đáng sợ, có lẽ nào Hà Nguyệt Tâm đã nắm bắt được hết tất cả kiến thức Vật Lý lớp 11 rồi không?

Đợi Hà Nguyệt Tâm giảng hết tất cả bài tập đã đánh dấu, cô nhìn Thầy Lưu một cái, Thầy rõ ràng vẫn còn đang chìm đắm trong suy tư của mình, chỉ có hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại.

Cô lên tiếng nhắc nhở: "Thầy Lưu?"

Thầy Lưu hoàn hồn lại, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Hừm, Bạn Hà Nguyệt Tâm giảng không sai, ngay cả bài có độ khó lớn nhất cũng đều giảng rất rõ ràng. Bọn em đều nghe hiểu hết rồi chứ? Có gì không hiểu thì cứ hỏi."

Học sinh bên dưới đều đồng loạt trả lời hiểu rõ rồi, trong mắt bọn họ, hình tượng của Hà Nguyệt Tâm rạng rỡ hơn rất nhiều. Cô không những làm đúng hết tất cả bài tập, thậm chí phần khó nhất đều giảng rất rõ ràng.

Điều quan trọng nhất là, Lão Lưu không có cách nào mượn cớ phát huy cả, Hà Nguyệt Tâm dựa vào sức của một mình mà khiến cho lửa giận trong lòng Lão Lưu dập tắt trong vô hình.

Lão Lưu miệng khen Hà Nguyệt Tâm, nhưng mặt vẫn nghiêm như thường. Kế hoạch của ông không đắc thắng không nói, còn mất mặt trước nhiều học sinh như vậy nữa.

Đúng lúc chuông hết tiết vang lên, Lão Lưu như được đại xá vậy, cầm thước và giáo trình lên liền muốn đi thẳng ra khỏi lớp ngay.

Nhưng chân vừa mới nhấc lên còn chưa đặt xuống lại thì Lý Phàm liền giơ tay nói: "Thầy Lưu, lời thầy nói hồi nãy còn tính không vậy? Nếu như có người giảng đúng hết những bài thầy đánh dấu thì sau này khi học tiết Vật Lý muốn làm gì cũng được, thầy đều sẽ không quản nữa? Cho nên có phải là sau này vào tiết Vật Lý Hà Nguyệt Tâm muốn làm gì đều được không?"

Nhìn cậu vô cùng vui vẻ, giọng nói đều mang chút đắc ý nữa.

Lão Lưu dừng bước chân lại, nhịn không được chửi thầm trong lòng một tiếng, người làm hết những bài này có phải mấy người đâu, thằng nhóc thối tha này đắc ý cái khỉ gì vậy.

Trong lớp cũng có không ít người hưng phấn hùa theo: "Đúng đó Thầy Lưu, hồi nãy thầy đã nói vậy mà. Không được nuốt lời đó."

"Thầy Lưu thầy phải nhất ngôn cửu đỉnh đó!"

Khó được khi nhìn thấy Lão Lưu chịu thiệt, trận đấu so bì giữa học sinh và giáo viên, Hà Nguyệt Tâm thắng triệt để rồi, bọn họ cũng hưng phấn đến không được, cứ tựa như bản thân mình thắng rồi vậy.

Lão Lưu nghiêm mặt vứt xuống một câu: "Lời đã nói ra đương nhiên là phải giữ!" Nói xong tức giận đùng đùng rời khỏi lớp.

Lão Lưu chân trước vừa ra khỏi lớp, chân sau lớp học liền vang lên tiếng hoan hô banh nóc trường, còn có người hưng phấn đến nói nhịn không được quăng sách lên trời cao.

Có người đi ngang qua lớp A2, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, đều lú đầu nhìn vào bên trong xem thử.

Hà Nguyệt Tâm trở về chỗ ngồi, Phương Viên cũng kích động đến không được, ôm cánh tay cô nói: "Nguyệt Tâm, bà lợi hại thật đó!"

Khóe miệng Hà Nguyệt Tâm mang chút ý cười, nỗ lực lâu như vậy thật không uổng công mà.

Cả lớp chỉ có chỗ Lâm Ngữ yên lặng đến có chút đáng sợ.

Bạn học nữ chơi thân với Lâm Ngữ vừa hết tiết liền chạy đến chỗ Lâm Ngữ.

Lâm Ngữ liếc mắt nhìn đám người Lâm Phàm đang hưng phấn, nhỏ giọng mắng: "Mấy người đó có cần như vậy không? Một đám adua."

Bạn học nữ chơi thân với Lâm Ngữ, đương nhiên là cùng thù cùng địch với Lâm Ngữ, cô khuyên: "Đừng quan tâm bọn họ, không phải chỉ là bởi vì nó có gương mặt đẹp thôi sao. Làm đúng có mấy bài liền nâng nó lên trời. Thật nực cười."

Lâm Ngữ cắn răng không nói câu nào. Thành tích Vật Lý của cô vẫn thuộc hạng nhất nhì trong lớp, cũng chỉ có mình Tề Dự có thể so bì với cô thôi. Trong những bài vừa làm hồi nãy, có một bài cô thậm chí không biết làm nữa.

Nhưng Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại làm đúng hết.

Lúc trước hai người bọn họ dùng thành tích học tập để cá cược, thứ đặt cược là gì không quan trọng, quan trọng là mặt mũi, cô muốn thắng Hà Nguyệt Tâm, một lần thôi cũng được.

Giọng điệu cô mang chút trào phùng: "Chỉ có Vật Lý giỏi thì có ích gì chứ?"1

Bạn học nữ đó phụ họa theo: "Đúng đó, bà hoàn toàn không cần sợ nó, cho dù Vật Lý nó nghiêm túc nghe giảng rồi, thì mấy môn khác cũng chắc gì có thể đuổi theo tiến độ kịp chứ."

Lâm Ngữ nguôi giận hơn rất nhiều, cắn răng nói: "Đến lúc đó tôi phải đè bẹp nó bò cũng bò không dậy được, bắt nó phải thừa nhận nó không bằng tôi trước mặt mọi người."

Hôm thi tháng, Hà Nguyệt Tâm dậy sớm chuẩn bị trước, tối hôm qua bởi vì lo lắng nên trạng thái không tốt, hôm qua cô không giải đề tự cho mình nghỉ một ngày, và đi ngủ thật sớm.

Vừa mở cửa ra xuống lầu, ba anh trai đã ngồi ăn sáng rồi.

Đợi cô ngồi xuống Lý Nham liền cung kính bưng bữa sáng kiểu Trung lên cho cô.

Trên mân có một cái bánh quẩy và hai trái trứng gà, xếp thành hình dạng "100".

Hà Nguyệt Tâm ngây người một chút ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là?"

Hà Thúy Chi nhàn nhạt nói: "100 điểm. Cầu thuận lợi."

Hà Nguyệt Tâm càng ngu người hơn: "Từ khi nào anh cả bắt đầu tin mấy thứ này rồi?"

Hà Thúy Chi trước giờ vẫn luôn không tin mấy thứ này, anh tin rằng có thời gian đó còn không bằng đi giải thêm mấy bộ đề còn hơn, sao giờ anh cả lại bắt đầu mê tín cái này rồi?

Hà Thúy Chi mặt mày nhu hòa nói: "Trước đây không tin, bây giờ muốn tin rồi."

Trước đây chưa tới lúc thi tháng, anh còn cảm thấy có gì to tát đâu chứ, không phải chỉ là thi tháng thôi sao, nhưng càng tới gần thì anh lại càng hồi hộp, còn hồi hộp hơn cả khi anh thi đại học nữa.

Khoảng thời gian này Hà Nguyệt Tâm cố gắng như thế nào anh đều nhìn thấy cả, anh so với ai đều muốn Hà Nguyệt Tâm có thể thi tốt, không muốn sự cố gắng của Hà Nguyệt Tâm bị bỏ phí, chỉ hận không thể thay Hà Nguyệt Tâm đi thi luôn.

Thấp thỏm hồi lâu anh lên mạng tra một đống tư liệu liên quan tới việc chuẩn bị trước khi thi, nhìn thấy cách nói một cái bánh quẩy và 2 trái trứng gà này, nên mới lập tức dặn dò Lý Nham đi làm.

"Tâm Tâm nhất định có thể thi được thành tích tốt."

Không đợi Hà Nguyệt Tâm trả lời, anh lại nói tiếp: "Đặc biệt còn chuẩn bị canh bổ não cho em nữa, buổi trưa Lý Nham sẽ đưa đến cho em."

Hà Nguyệt Tâm mặt mày cong cong ngoan ngoãn trả lời: "Cảm ơn anh cả."

Hà Thúy Chi nói: "Đúng rồi, Tâm Tâm thi tốt thì muốn anh thưởng gì?"

"Thưởng?" Anh cả còn muốn thưởng cho cô nữa ư?

Mắt cô sáng rực lên, vốn là cô không nghĩ tới chuyện này, nhưng nếu như thi tốt có thưởng thì ai lại không muốn chứ. Cô cũng rất thích nhận quà.

"Thành tích như thế nào thì gọi là thi tốt?"

Hà Thúy Chi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trên trung bình là được."

Trước đây thành tích của Hà Nguyệt Tâm bình thường, nhưng cũng có thể tính là khá, anh cũng tin Hà Nguyệt Tâm có thể trên trung bình, chỉ là phải hạ thấp yêu cầu xuống, nếu không lỡ như em gái phát huy thật thường thì không phải anh sẽ thiếu mất một cơ hội tặng quà cho em gái sao?

Hà Nguyệt Tâm đầu mọc liền mấy dấu chấm hỏi, ở trong mắt anh cả, cô trên trung bình thì tính là thi tốt rồi sao? Có phải có gì không đúng không?

"Không biết nữa, em vẫn chưa nghĩ xong."

Hà Thúy Chi suy nghĩ một hồi: "Nếu như Tâm Tâm thi tốt thì anh sẽ tặng căn biệt thự Hồ Sơn cho em, sao nào?"

"Biệt thự Hồ Sơn?"

"Đúng, không phải lúc trước em nói em rất thích sao?"

Cô đích thực có nói qua, cô vô ý nhìn thấy tư liệu trong phòng sách của anh cả, nhìn thấy hình ảnh căn biệt thự đó, căn biệt thự đó nằm giữa núi rừng thanh tĩnh, là nơi Hà Thúy Chi đi nghỉ phép. Phong cảnh đẹp không nói, bể bơi, suối nước nóng, KTV, thứ gì chơi được đều có cả.

Cô muốn dẫn Phương Viên và Triệu Nghệ đến đó chơi.

Cô mở miệng hỏi qua anh cả, anh cả đồng ý là sẽ cho cô mượn biệt thử để dẫn bạn bè đến chơi.

Bây giờ anh cả coi nó như phần thưởng tặng cho cô luôn à?

Nhưng biệt thự quá mắc rồi, trong tay cô đã có mấy căn nhà rồi, làm sao có thể lấy của anh cả nữa.

Cô vội nói: "Không cần đâu anh cả. Quá mắc rồi/"

Hà Thúy Chi thở dài một hơi trong lòng, lâu như vậy rồi mà thói quen không nhận qua mắc tiền của Hà Nguyệt Tâm vẫn chưa thay đổi.1

Trên thực tế thì lúc Hà Nguyệt Tâm nói muốn mượn biệt thự thì anh đã chuyển chủ quyền sang cho Hà Nguyệt Tâm rồi.

Dù sao thì bây giờ căn biệt thự đó cũng tùy em gái xài thôi, nghĩ như vậy, anh cũng không cưỡng cầu thêm nữa.

Hà Tinh Hoài quan sát cả quá trình, cười giễu một tiếng: "Quả nhiên là quà anh tặng y hệt anh, tràn đầy mùi đồng thối, không có chút thật lòng nào cả."

Hà Thúy Chi nhướng mày: "Cho nên em đã chuẩn bị quà thật lòng nòa rồi à?"

Thấy Hà Thúy Chi hỏi tới, Hà Tinh Hoài liền như được mở công tắc nào vậy, thần thần bí bí lôi một cái hộp từ trong túi ra, đặt trước mặt Hà Nguyệt Tâm.

Hộp quà nhỏ bé tinh xảo, Hà Nguyệt Tâm nghi hoặc, mở ra xem thì trong hộp là một tấm bùa màu tím nhạt, bên trên được thêu 4 chữ "Kim bảng đề danh" bằng chỉ vàng.

"Sao nào? Anh đặc biệt đi Vân Ẩn Tự xin đấy. Quan trọng không phải là đáng bao nhiêu tiền, quan trọng là ở tâm ý." Anh xoay đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm nói, "Tâm Tâm, em treo cái này trên balo của em, bảo đảm em sẽ thi đậu vào trường đại học mà em thích ngay."

Hà Nguyệt Tâm vuốt ve tấm bùa trên tay, trong lòng ấm áp hẳn lên, anh hai biết mục tiêu của cô là thi đậu vào trường đại học mình thích.

Vân Ẩn Tự có chút xa, cho dù ngồi máy bay thì khứ hồi cũng cần hai ngày.

Cô đột nhiên cảm thấy tấm bùa trong tay nặng hẳn đi, cô nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh hai."

Ngữ khí Hà Tinh Hoài mang chút không sao cả: "Không cần khách sáo."

Chỉ có mình Hà Lộ Từ cúi đầu không nói gì cả, hôm nay anh cũng phải đi thi, lần này vẫn là lần đầu tiên, trước đây anh không hề tham gia cuộc thi nào cả.

Anh cả muốn tặng biệt thự, anh hai tặng bùa, còn anh tặng gì đây?

Anh âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thi được một bài thi trên trung bình cho em gái trong kỳ thi tháng này mới được.

Sau khi ăn sáng xong, anh cả anh hai đều muốn đưa cô đến trường, nhưng cô nhớ đến trận xáo động do Hà Tinh Hoài gây ra trong Đại hội Thể thao lần trước thì quả quyết từ chối ngay.

Đợi cô ra khỏi cửa, xoay đầu còn có thể nhìn thấy anh cả và anh hai đứng trước cửa nhà, mắt tiễn cô đi học từ xa, nhìn cứ như hai ông bố già lo lắng nhọc lòng vậy.

Hà Nguyệt Tâm:......

Sau khi lên xe, điện thoại cô run lên một cái, Hà Nguyệt Tâm mở điện thoại ra xem, Hà Diễn Lạc 1 tiếng trước có gửi tin nhắn cho cô.

Hà Diễn Lạc: Hôm nay thi à?

Hà Nguyệt Tâm: Ừm.

Một lúc sau bên kia liền trả lời lại ngay.

Hà Diễn Lạc: Ối.

Hà Diễn Lạc: Anh còn tưởng là em ngủ nướng nghỉ thi luôn rồi chứ.

Hà Diễn Lạc: [Heo]

Hà Nguyệt Tâm lười so đo với anh, dứt khoát không thèm trả lời, kết quả Hà Diễn Lạc lại nhắn một tin qua nữa.

Hà Diễn Lạc: Nếu như thi trên trung bình, anh thưởng cho em.

Hà Nguyệt Tâm nhướng mày, thi trên trung bình là được thưởng, tại sao anh ba cũng như anh cả tưởng rằng cô có thể thi trên trung bình là rất tốt rồi nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment