Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 91

Hà Nguyệt Tâm hừ bằng mũi một tiếng, mạnh tay lật ngược màn hình điện thoại xuống bàn.

Cô căn bản không có tức giận, anh giải thích gì với cô chứ?

Hơn nữa anh lại không có chỉ đích danh ai cả, ai biết được là anh đang nói chuyện với ai chứ.

Cô tắt máy điện thoại luôn, mắt không thấy là tốt nhất, sau khi tắm xong đặt đồng hồ báo thức xong thì chui vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ luôn.

Nhưng lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang cháy bập bùng vậy, đầu óc không thể nào ngừng nghĩ lung tung.

Trong đêm khuya thanh vắng, ngay cả tiếng ve kêu bên ngoài cũng có thể nghe rõ mồn một.

Bên cửa số đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hà Nguyệt Tâm mở mắt ra, chăm chú nghe kỹ một hồi, tưởng rằng mình nghe lầm rồi, cũng không có để tâm nữa, chuẩn bị đi ngủ tiếp, ai biết được lại truyền đến tiếng gõ thứ hai.

Lần này tiếng gõ cửa nghe rõ hơn rất nhiều, cứ như cửa sổ đang bị đá ném vào vậy.

Hà Nguyệt Tâm nhíu mày, đi đến bên cửa sổ, khoảnh khắc nhìn xuống dưới thấy được hình ảnh bên dưới thì cô không còn nói ra tiếng nào nữa.

Phòng của cô ở trên tầng ba, Mục Xuyên đứng ở chỗ đối diện cửa sổ tầng một bên dưới, Mục Xuyên dừng động tác ném đá lại, anh thấy cô ló đầu ra thì giơ tay lên vẫy chào cô.

Hà Nguyệt Tâm: "... ..."

Bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, mấy anh trai đều đã ngủ hết rồi. Cả biệt thự không có một chút ánh sáng nào cả, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài rọi vào thôi.

Cô cảnh giác nhìn xung quanh Mục Xuyên một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Sao anh vào được đây?"

Cảm xúc bực bội trước đó đã tan biến ít nhiều sau khi cô tắm xong rồi, nên bây giờ thấy Mục Xuyên đột nhiên xuất hiện trong sân nhà cô thì cô chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi.

Mục Xuyên chơi đùa với đống đá trên tay, mặt mang chút không đứng đắn: "Leo tường vào ó."

Hà Nguyệt Tâm vội lên tiếng: "Anh nhỏ tiếng chút!"

Nếu như để mấy anh trai biết Mục Xuyên nửa đêm nửa hôm leo vào nhà mình, còn leo tường vào nói chuyện với cô nữa thì không biết phải đè anh ra đánh bao nhiêu trận mới đủ nữa đây.

Hơn nữa Mục Xuyên cũng quá to gan rồi đi, rõ ràng biết mấy anh trai không thích anh rồi nhưng anh vẫn tự tìm đến cửa.

Mục Xuyên ờ một tiếng, cũng nhỏ giọng đi theo lời cô: "Em không nhận cuộc gọi của anh."

"... ...Em tắt máy rồi."

Cô không muốn nghĩ đến những chuyện phiền não đó, nên mới tắt máy điện thoại đi.

Mục Xuyên bước lên một bước, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Vậy em thấy Weibo mà anh đăng chưa?"

Hà Nguyệt Tâm chợt cảm thấy có chút chột dạ: "Thấy rồi." Anh đến là để hỏi cô có thấy lời giải thích của anh chưa à?

"Vậy thì tốt." Anh hiển nhiên là đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đã vào thu rồi, nên trời khá là lạnh, Mục Xuyên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đến thôi, gió lạnh thổi qua khiến anh nhịn không được hắt hơi một cái.

Hà Nguyệt Tâm cũng chú ý đến rồi, trong lòng tầm trách anh lại mặc ít vậy nữa rồi, cô cứng nhắc lên tiếng nói: "Anh mau về đi, em muốn đi ngủ rồi."

"Anh vẫn còn có chuyện muốn nói." Giọng Mục Xuyên đã mang theo chút giọng mũi rồi, hình như là bị cảm rồi, "Không sao, anh nói ở đây cũng được."

Anh nói ở đây bị mấy anh trai nghe thấy thì sao đây? Lại nói đêm khuya thanh vắng, cho dù không bị anh trai nghe thấy, bị người làm nghe thấy thì lại càng mất mặt hơn.

Cô trừng anh một cái: "Anh đợi ở đấy."

Sau đó cô mang dép đi trong nhà cẩn thận từng li từng tí xuống lầu, mấy phút sau, cửa lớn lặng lẽ mở ra.

Hà Nguyệt Tâm làm động tác giữ im lặng với Mục Xuyên đang đứng sau lưng, sau đó rón rén dắt anh lên lầu.

Mục Xuyên bước đi thong thả, đánh giá mọi ngóc ngách anh đi qua.

"Mấy anh trai của em đều ngủ hết rồi à?"

"Ừm."

"Em ở trên tầng mấy vậy?"

"Tầng ba."

"Còn mấy anh trai em thì sao?"

"Tầng hai."

Hà Nguyệt Tâm quay đầu nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo: "Anh mà còn nói thêm tiếng nào nữa thì đi ra ngoài ngay."

Mục Xuyên ồ một tiếng, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng rực như sao trời, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng ủy khuất dưới lầu hồi nãy chút nào cả.

Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào trong căn biệt thự này, đây là nơi mà Hà Nguyệt Tâm sinh sống, thậm chí... ...nói không chừng anh còn có thể vào trong phòng của Hà Nguyệt Tâm nữa.

Chỉ vì muốn nhìn Hà Nguyệt Tâm một mắt mà anh thế nhưng lại lót tót chạy đến nhà họ Hà leo tường vào trong, đến bản thân anh cũng thấy có chút không dám tin.

Lần trước khi Hà Nguyệt Tâm tuyên bố hai người tạm thời đừng nên gặp nhau nữa, nói không đau lòng là giả, ngay hôm đó anh liền trở về ngay luôn, anh còn buồn rầu không vui hết mấy ngày liền nữa kìa.

Nhưng giây đầu tiên khi scandal bị tung ra, điều đầu tiên anh lo lắng không phải là đống dư luận bay đầy trời trên mạng, mà là lo lắng Hà Nguyệt Tâm thật sự sẽ hiểu lầm anh, chỉ cần nghĩ tới đó thôi thì anh đã đứng ngồi không yên rồi.

Sau khi đăng Weibo xong, loại cảm giác này vẫn không có dấu hiệu giảm đi. Anh phải đến xác nhận coi Hà Nguyệt Tâm có phải đã hiểu lầm anh rồi không, anh mới yên tâm được.

Hà Nguyệt Tâm kéo anh lên lầu, sợ rằng tiếng động Mục Xuyên phát ra sẽ kinh động đến mấy anh trai, cô tự thôi miên mình, cô chỉ là sợ Mục Xuyên lại bệnh nữa sau đó lại dây dưa không ngớt với cô nữa, tuyệt đối không phải bởi vì cái khác đâu.

Cô đi đến một căn phòng rồi ngừng lại, sau đó mở cửa ra, vừa bước vào liền bị cách bày trí màu hồng xanh trong phòng đập vào mắt ngay.

"Đây là phòng của em à?"

"Không phải, đây là phòng để đồ của em."

"... ..."

Mục Xuyên vẫn không chết tâm: "Vậy phòng của em ở đâu?"

Hà Nguyệt Tâm lạnh lùng nhìn anh một cái, ánh mắt tràn đầy sự cảnh cáo: "Liên quan gì đến anh chứ."

Người này hỏi phòng cô hoài bộ có bịn à?

Mục Xuyên ồ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy thất vọng. Khổ nhục kế không tác dụng rồi.

"Anh muốn nói gì, nói đi." Hà Nguyệt Tâm ôm hai tay nhìn anh nói.

Thấy bộ dạng muốn vào phòng cô của Mục Xuyên thì lửa giận đột nhiên lại bùng cháy lên.

"Đối với chuyện hotsearch hôm nay, trước đây công ty của anh và Tập đoàn Tề thị có hợp tác, sau đó anh có nghe nói Tề Nhã Thu cố tình ly gián em với mấy anh trai, nên anh mới ra tay với Tập đoàn Tề thị, muốn cho Tề Nhã Thu một lời cảnh cáo."

Hà Nguyệt Tâm nhớ tới buổi lễ thời trang đó, Tề Nhã Thu nói ra giá thật của của sợi lắc của cô, cô tức giận bỏ nhà ra đi. Tất cả là Tề Nhã Thu cố tình ly gián sao?

Mục Xuyên đánh giá khắp phòng thay đồ của Hà Nguyệt Tâm, cho dù không thể xem phòng của Hà Nguyệt Tâm, nhưng có thể xem đồ mà bình thường Hà Nguyệt Tâm mặc cũng không sai.

Anh vừa đánh giá phòng vừa ghi nhớ phong cách mà Hà Nguyệt Tâm thích.

"Cho nên chị ấy đến cầu xin anh à?" Hà Nguyệt Tâm nghe xong liền hiểu ra ngay.

"Ừm." Mục Xuyên điềm nhiên nói, "Nhưng mà anh không có đồng ý."

Cho nên mới có hình ảnh Tề Nhã Thu nắm lấy cổ tay Mục Xuyên.

"Em không có giận à?" Mục Xuyên nhìn biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Tâm.

Hà Nguyệt Tâm lập tức phủ nhận ngay: "Không có."

Cô hoàn toàn không tin hai người họ có gì cả, điều cô tức giận là địa điểm của trong tấm hình là nơi mà cô và Mục Xuyên lần đầu tiên ăn cơm, chính vì cái này cô mới thấy có chút không thoải mái.

Nhưng nếu như là do Tề Nhã Thu không mời mà đến thì cô cũng không có gì đáng tức giận cả.

"Chuyện này có liên quan gì đến em đâu chứ." Cô nhấn mạnh, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt ra chỗ khác.

Mục Xuyên: "... ..."

Giữa hai người chợt im lặng đến lạ thường. Nhất thời không có ai nói tiếng nào cả.

Mục Xuyên tìm một cái ghế ngồi xuống, tay anh chống lên trán, nhịn không được cười khổ một tiếng: "Xin lỗi."

"Em nói là chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nữa, nhưng anh... ...không nhịn được."

"... ..."

Cảnh tượng hôm đó lại hiện lên trong đầu, Hà Nguyệt Tâm có chút không tự tại dùng ngón tay chà sát nhẹ cánh tay mình. Lúc đó cô không rõ tình cảm của cô đối với Mục Xuyên rốt cuộc là thích hay là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu gây rối thôi, cho nên mới đề ra yêu cầu đó với Mục Xuyên.

Nhưng bây giờ, cô vẫn chưa tự làm rõ được.

Cô thích anh rồi sao?

Nhất thời cô lại rơi vào những suy tư khổ não.

Mục Xuyên mở miệng phá vỡ sư trầm tư của cô: "Đề nghị trước đây của em, anh đồng ý."

Hà Nguyệt Tâm nhất thời không theo kịp được lối tư duy của Mục Xuyên, ngây ngô ngẩng đầu lên: "Hả?"

"Chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nữa."

Ánh mắt Mục Xuyên trầm tĩnh, trên mặt không có chút ý cười nào cả, chỉ là cảm giác vô lực.

Anh thở dài một hơi: "Theo đuổi không phải là chuyện đơn phương, nếu như sự theo đuổi của anh đã tạo thành sự phiền nhiễu cho em thì đó là lỗi của em."

"Không phải... ..." Hà Nguyệt Tâm mở miệng nói.

Không.... ...có phiền nhiễu.

Mục Xuyên nói tiếp: "Nếu như đã là sai lầm, nếu như em không thích, vậy thì cũng không cần tiếp tục nữa rồi."

"?"

Không cần tiếp tục nữa rồi? Đây là ý gì?

Hà Nguyệt Tâm vẫn chưa hiểu được.

"Tiếp theo đây anh có một mối làm ăn, phải ra nước ngoài làm việc. Ngắn thì cỡ nửa năm, còn lâu thì tầm một đến hai năm. Cho nên sẽ có một khoảng thời gian rất dài không ở trong nước."

Hà Nguyệt Tâm: "... ..."

Một hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, Mục Xuyên phải đi rồi? Phải ra nước ngoài rồi? Hơn nữa nửa năm một năm cũng chưa chắc về được ư?

Vậy không phải là cô sẽ không gặp được anh nữa rồi hay sao?

Cô khó khăn lên tiếng: "Anh sẽ không quay về nữa sao?2

"Không biết nữa." Mục Xuyên thở dài một hơi, "Phải coi tiến triển của việc hợp tác nữa."

Giọng anh dịu dàng hẳn đi, trong giọng nói còn mang chút cưng chiều nữa: "Cho nên, từ đây về sau em không cần phiền não vì chuyện anh cứ bám lấy em nữa đâu."

Trong đầu cô bây giờ loạn như sợi dây thừng vậy, giọng nói của Mục Xuyên vẫn đang không ngừng phát lại trong đầu.

Cô... ...từ trước đến giờ chưa từng phiền não vì chuyện Mục Xuyên bám lấy cô cả. Tại sao Mục Xuyên lại nghĩ vậy chứ?

Mục Xuyên đứng dậy: "Hôm nay anh đến, thứ nhất là để giải thích rõ với em về chuyện scandal lần này, thứ hai là tạm biệt em trước khi đi."

Anh bước lên trước tay đặt nhẹ lên tóc cô, lướt qua kẽ tóc, dịu dàng nói: "Đừng đến lúc anh không ở bên cạnh rồi lại phàn nàn anh không nói tiếng nào mà đi, không nói với em tiếng nào cả."

Hà Nguyệt Tâm vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức mà mình mới tiếp thu được, vô thức phản bác lại: "Không có... ...sao em lại phàn nàn anh chứ... ..."

"Không phàn nàn là được rồi." Mục Xuyên thở dài một hơi.

Đợi sau khi Mục Xuyên đi rồi, Hà Nguyệt Tâm mới phát giác, phản ứng lại được. Đợi chút, Mục Xuyên đến đây là để nói cho cô biết chuyện anh sắp ra nước ngoài làm việc sao?

Anh vậy là đi rồi à? ! Nói đi là đi vậy đó hả?

Không phải, ủa, không phải nói là sẽ kiên trì theo đuổi cô sao? Sao lại nửa đường đứt gánh rồi! ?

Không... ...không theo đuổi tiếp nữa à?

Lúc đi học giáo viên không dạy anh à! Làm việc gì cũng phải kiên trì không được từ bỏ, không đạt được mục đích thì không từ bỏ sao!

Nói không chừng anh kiên trì thêm chút nữa thì sẽ thành công thì sao!

Sau khi trở về phòng, Hà Nguyệt Tâm tức giận nắm chặt lấy điện thoại, sổ danh bạ hiển thị tên của Mục Xuyên, cô nhìn chằm chằm tên anh nửa ngày trời, hận không thể nhìn tới hai chữ tên anh bốc cháy lên.

Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong, Hà Nguyệt Tâm vẫn mặt mày quạo đen, 6 chữ sinh vật sống cấm đến gần khắc hẳn lên mặt.

Hà Thúy Chi sau khi vệ sinh cá nhân xong xuống lầu nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Hà Nguyệt Tâm lại khôi phục về trạng thái không vui trước đây rồi.

"Tối qua ngủ không được ngon sao?"

Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, thấy Hà Thúy Chi đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, chỉ chỉ quầng thâm mắt trên mặt cô.

"Ừm."

Tối qua Mục Xuyên ba giờ mới đi lận, cô lại tức giận một hồi lâu, đương nhiên là không ngủ ngon được rồi.

Anh nhíu chặt hai đầu lông mày lại, tối qua em gái không phải đã vui vẻ trở lại rồi sao, mới qua có một đêm thôi mà, xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Nham bước ra khỏi phòng bếp, trên mặt có chút dao động, cuối cùng ông vẫn là nghiêng người nói nhỏ bên tai Hà Thúy Chi: "Lại có một ít khoai tây và dưa hấu vỏ đen, và một ít đồ ăn vặt được gửi đến đây rồi."

Hà Thúy Chi kinh ngạc nhướng mày: "Được gửi đến khi nào vậy?"

Trước đây Mục Xuyên lén lút gửi một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt quý hiếm đến, có một số ít giá cả đắc đỏ thì cũng thôi đi, đến mua còn mua không được nữa. Càng đừng nói đến việc những món ăn này đều là chuẩn bị dựa theo khẩu vị của Hà Nguyệt Tâm nữa.

"Sáng hôm nay."

Hà Thúy Chi: "... ..."

Anh hít sâu một hơi, Mục Xuyên thật sự là không có ý định từ bỏ mà, vẫn còn tiếp tục không ngừng gửi đồ ăn đắc đỏ mà Tâm Tâm thích ăn đến nhà họ Hà.

Mục Xuyên ỷ vào việc anh chắc chắn sẽ không nói cho Hà Nguyệt Tâm biết những đồ này đều là nó gửi đến cho nên mới dám không kiên kỵ gì như vậy?

Người làm bước vào trong nhà, miệng không ngừng than phiền: "Không biết là ai nữa, quăng một đống đá vào trong sân, đừng nói là ở đây bị người khác nhắm trúng rồi nha. Đợi lát nữa phải nói cho Lý quản gia biết để ông ấy tra mới được."

"Nói đi cũng phải nói lại, nửa đêm hôm qua hình như tôi có nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài thì phải, tôi còn tưởng là tôi đang nằm mơ nữa chứ."

Hà Thúy Chi nghe nửa ngày trời, xong kêu bọn họ lại: "Đá gì vậy?"

Người làm nghiêm túc lại ngay, thành thật đáp: "Chính là chỗ dưới cửa sổ ở sân sau, nhưng nói cũng kỳ lạ, đều là đá nhỏ cả."

Tay Hà Nguyệt Tâm khựng lại, biểu cảm trên mặt có chút không được tự nhiên, đống đá Mục Xuyên quăng bị phát hiện rồi ư?

Nếu như bị mấy anh trai phát hiện Mục Xuyên nửa đêm nửa hôm đến tìm cô thì xong đời rồi.

Cô nhịn không được có chút khẩn trương.

Hà Thúy Chi nhìn Hà Nguyệt Tâm một cái, điềm nhiên dặn dò: "Chắc là nằm mơ thôi."

Thấy Hà Thúy Chi đã nói vậy rồi, người làm đâu còn dám phản bác nữa, vội vàng nói đúng vậy.

Hà Nguyệt Tâm bị chuyện Mục Xuyên sắp đi làm cho tâm thần lao đao mấy ngày liền, lúc lên lớp thả hồn, ăn cơm thả hồn, thậm chí đến cả đi đường cô cũng thả hồn đi mất nữa.

Tan học vừa về đến nhà, chuẩn bị lên lầu dẹp balo, chân đột nhiên giẫm hụt, Hà Nguyệt Tâm xém chút nữa đã tiếp xúc thân mật với cầu thang rồi, may mà Hà Diễn Lạc đang đứng cạnh mắt lẹ tay nhanh, kéo cánh tay cô lại.

Hà Diễn Lạc nhíu chặt hai đầu lông mày lại: "Nhìn đường đàng hoàng."

Giọng điệu anh ba có chút nghiêm nghị, Hà Nguyệt Tâm cúi đầu ờ một tiếng, có chút ủy khuất.

Hà Diễn Lạc: "... ..."

Anh thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng hẳn đi: "Lúc đi đường đừng suy nghĩ lung tung, té ngã rồi phải làm sao?"

Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói: "Vâng."

"Gần đây rốt cuộc em làm sao vậy?" Hà Diễn Lạc cúi người xuống, dịu dàng nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, ngay cả anh trai cũng không thể nói sao?"

"Không phải là không thể nói... ..." Chỉ là cô ngại nói mà thôi.

"Được rồi," Hà Diễn Lạc nói, "Nếu em đã không muốn nói rồi thì anh trai cũng ép em, đợi lúc nào em muốn nói thì hẳn nói."

"Ừm."

Lúc đi đến chỗ quẹo cầu thang, tay áo của Hà Diễn Lạc bị kéo lại, anh quay đầu liền nhìn thấy gương mặt ngượng ngịu của Hà Nguyệt Tâm.

"Anh ba, anh nói, nếu như có một người rất quan trọng với anh bởi vì lỗi của anh mà sắp rời khỏi rồi thì anh sẽ làm sao?"

Giọng Hà Nguyệt Tâm rất mềm mại dễ thương, lúc gọi anh ba thì càng mềm mại hơn nữa.

Hà Diễn Lạc nhìn chằm chằm cô một hồi không nói gì cả.

"Anh ba?"

Hà Diễn Lạc dời tầm mắt ra chỗ khác: "Vậy phải xem coi người đó quan trọng đến cỡ nào."

"... ..."

Mục Xuyên quan trọng với cô đến mức nào?

"Nếu như người đó thật sự rất quan trọng với em, và đích thực là do lỗi của em thì tốt nhất là nên xin lỗi, đừng để mình hối hận."

Thừa lúc em gái rơi vào trầm tư, Hà Diễn Lạc không chút khách sao xoa rối đầu em gái: "Đương nhiên, nếu em không nỡ thấy người đó đi thì cứ nói ra đi."

Hà Nguyệt Tâm lơ đễnh vâng một tiếng, cứ để đầu mình như tổ quạ thế mà trở về phòng.

Nhìn bóng lưng của cô, Hà Diễn Lạc thở dài một hơi.

"Con gái lớn rồi không giữ được mà."

Bình Luận (0)
Comment