Chu Nhan nghe thấy những lời của Dư Tiêu Tiêu, cảm thấy rất tò mò, chồng của Viên Hi sao lại quen biết cô dâu của Ti Sâm? Viên Hi dập tắt đầu t.h.u.ố.c lá của Cố Hàn Thần, ngay lập tức nhìn thấy Hoắc Thời Duyên đang trò chuyện với Tần Duyệt ở khu chụp ảnh.
Cố Hàn Thần nhìn theo ánh mắt của Viên Hi: “Ồ, Thời Đại Tráng hôm nay cũng ở đây à?”
Viên Hi ngạc nhiên: “Thời Đại Tráng?”
Cố Hàn Thần ghé vào tai Viên Hi thấp giọng nói: “Chính là Hoắc Thời Duyên, Hoắc Thời Duyên không muốn mọi người trong giới biết ngài ấy ở Giang Thành, nên cô đừng gọi sai thành Hoắc tổng nhé. Nếu lỡ để lộ danh tính của ngài ấy rồi bị rút vốn thì sẽ phiền phức lắm. Cô cứ gọi ngài ấy là Thời Đại Tráng là được.”
Viên Hi nhỏ giọng: “ Gọi như vậy có vẻ không hay lắm đâu?”
Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng, Thời Đại Tráng, ngài ấy không phải muốn giả vờ sao? Nếu cô gọi ngài ấy bằng cái tên hay ho hơn thì dễ lộ danh tính Hoắc Thời Duyên lắm. Gọi ngài ấy là Đại Tráng thì chắc chắn không ai nghĩ đó là Tổng giám đốc của Tài chính Thời Tây đâu.”
Viên Hi: “…”
Cố Hàn Thần nói xong thì đi về phía cô dâu, từ xa đã chào Hoắc Thời Duyên: “Thời Đại Tráng!”
Hoắc Thời Duyên nhìn Viên Hi bên cạnh Cố Hàn Thần, Viên Hi trang điểm tinh xảo mặc lễ phục đẹp đến mức khiến người ta không rời được mắt.
Cố Hàn Thần đi tới trước mặt Hoắc Thời Duyên nói: “Thời Đại Tráng, anh cũng ở đây à?”
Hoắc Thời Duyên nhíu mày nhìn Cố Hàn Thần: “Thời Đại Tráng? Anh gọi tôi?”
Cố Hàn Thần khoác tay lên vai Hoắc Thời Duyên, nhỏ giọng nói bên tai Hoắc Thời Duyên: "Không phải ngài bảo tôi không để lộ hành tung của ngài ở Giang Thành sao? Tôi đã đặt cho ngài cái tên dễ nghe như vậy mà lại còn có thể che giấu thân phận của ngài.”
Hoắc Thời Duyên: "Tôi còn phải cảm ơn anh?"
Cố Hàn Thần vỗ vỗ vai Hoắc Thời Duyên: “Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Đâu cần gì phải cảm ơn, Đại Tráng!”
Viên Hi đi tới bên cạnh Tần Duyệt, thay mặt Mễ Thần đưa tiền mừng cho cô ấy, "Chúc mừng, tân hôn vui vẻ.”
Tần Duyệt cười với Viên Hi: “Cảm ơn.”
Cố Hàn Thần liếc thấy bốn người Chu Lâm, Chu Nhan và Dư Tiêu Tiêu cùng Bạc Phàm đi tới đây, nhíu mày: “Sao người nhà họ Dư cũng có mặt ở đây?”
Dư Tiêu Tiêu đánh giá Viên Hi trong bộ váy dạ hội cùng tông màu với bộ vest của Cố Hàn Thần, cảm thấy không vui.
Dư Tiêu Tiêu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô dâu: “Thư ký Viên, cô không giới thiệu cho tôi về người đàn ông này sao?”
Cố Hàn Thần lo sợ Viên Hi gọi nhầm nên lên tiếng trước: “Anh ấy tên là Thời Đại Tráng.”
Cô dâu Tần Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy gọi là Thời Đại Tráng, là em họ xa của tôi.”
Chu Nhan khinh miệt cười, thì ra chồng Viên Hi là em họ của cô dâu, từ Bạc Yên, Chu Nhan biết gia cảnh cô dâu này cực kém.
Em họ xa của cô dâu, có thể tưởng tượng được cũng là dựa vào chị họ gả cho Ti Sâm, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà không dựa vào Viên Hi.
Khó trách Viên Hi ngay từ đầu cũng không dám nói đến chồng của cô, cái tên Thời Đại Tráng này, gia cảnh nông thôn, đúng thật là không dễ giới thiệu ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu đi tới bên cạnh Cố Hàn Thần, khoác tay Cố Hàn Thần nói: “Hàn Thần, em nghe nói anh đặt 999 bông hồng trong tiệm hoa để tặng em, cảm ơn anh~”
Cố Hàn Thần đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra khỏi cánh tay mình: “Không phải tặng cô, 999 bông hồng kia là tặng Viên Hi.”
“Còn có Dư Tiêu Tiêu, quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức cô có thể đến khoác tay tôi, cô dâu, lát nữa anh tìm em chụp ảnh chung, anh đi toilet trước.”
Cố Hàn Thần sau khi nói xong thì vội vàng bước nhanh rời đi, giữ khoảng cách rất xa với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu tức giận nhìn Viên Hi nói: “Cô ngược lại rất có bản lĩnh nhỉ? Chồng cô còn ở đây mà cô dám nhận hoa hồng của Cố Hàn Thần? Đừng trở thành một kẻ tiểu nhân chứ, vừa được một chút lợi lộc thì đã cho mình là thiên kim nhà giàu, muốn bỏ rơi chồng của mình!”
“Dư Tiêu Tiêu.” Chu Lâm cau mày: “ Khách khí với Viên Hi một chút!”
Dư Tiêu Tiêu giẫm cồm cộp đôi giày cao gót mười centimet của mình, tức giận nói với Hoắc Thời Duyên: "Hãy quản vợ anh cho tốt, đừng để cô ấy đã kết hôn, mang thai rồi mà vẫn dùng thân phận thư ký đi dụ dỗ tổng giám đốc”
Chu Lâm trừng mắt nhìn Dư Tiêu Tiêu quát: “Dư Tiêu Tiêu.”
Chu Nhan ở bên cạnh nói: “Anh ơi, đừng trách Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của Hàn Thần, hôm nay là ngày 520, Hàn Thần không tặng hoa cho Tiêu Tiêu mà lại tặng cho chị gái. Cũng không trách được Tiêu Tiêu tức giận, nói thẳng ra như vậy thôi.”
Hoắc Thời Duyên nhẹ nhàng vòng tay lên vai Viên Hi, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Cố Hàn Thần đính hôn rồi sao? Chưa đính hôn thì nói gì đến vị hôn thê?”
Chu Nhan thấy sắc mặt Dư Tiêu Tiêu khó coi, nhìn về phía Hoắc Thời Duyên: "Anh rể, anh lớn lên trong thôn, không biết quy củ trong giới này, bình thường hôn nhân đại sự đều là cha mẹ trưởng bối hai nhà quyết định kết thông gia với nhau, Dư Tiêu Tiêu là vị hôn thê Cố Hàn Thần là chuyện ván đã đóng thuyền mà trưởng bối Cố gia thừa nhận.”