Bạch Việt báo cảnh xong, để lại điện thoại làm bằng chứng, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà nghỉ.
Trời đã về khuya, nơi này lại hẻo lánh, không có đèn đường. Cậu đi lòng vòng mãi nhưng vẫn không tìm được lối ra khỏi khu vực rối rắm như mê cung này.
Muốn quay lại để hỏi đường thì cũng không nhớ nổi đường về.
Bạch Việt định lấy điện thoại ra để tra bản đồ thì đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh.
“Đừng chạm vào tôi!”
Giọng nói này nghe quen quen. Bạch Việt dừng tay, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Xung quanh không có ai cả, tiếng hét như vọng lại từ phía bên kia bức tường.
Ngay sau đó là âm thanh hỗn loạn của bước chân và tiếng va chạm của cơ thể.
“Không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt. Đã uống rượu của tao thì là người của tao. Còn dám đánh tao à? Đừng tưởng xinh đẹp thì tao không dám làm gì!”
Bạch Việt men theo bức tường đi về phía phát ra tiếng động. Đến chỗ rẽ, cậu áp lưng vào tường, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn qua bên kia.
Nơi này dường như là cửa sau của một quán bar nhỏ, bên cạnh còn chất đống mấy thùng đầy vỏ chai rượu. Vài gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đứng đó, hùng hổ bao vây một Omega.
Omega kia rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, trừng mắt đáp trả bọn họ.
Bạch Việt thu lại ánh nhìn, ngước mắt lên nhìn trời.
An Vũ? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?
Sau khi tan học, An Vũ không về nhà mà trực tiếp khóa máy. Lần này, cậu thậm chí còn chẳng tìm đến hội bạn thân, mà một mình đến quán bar giải khuây.
Tâm trạng của An Vũ rất tệ, chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn uống rượu một mình.
Con hẻm nhỏ này là nơi cậu vô tình phát hiện ra. Rất nhiều người thích ăn chơi, không phân biệt nam nữ, đều thích tụ tập về đây. Hẻm tối tăm, lắt léo như mê cung, ẩn chứa đủ loại quán bar giá rẻ, hộp đêm và nhà trọ.
Thấy nơi này bẩn thỉu, An Vũ chỉ ghé qua một lần. Nhưng hiện tại, giá cả rẻ mạt ở đây lại là một sự hấp dẫn khó cưỡng. Chưa kể, nhiều quán bar còn có ưu đãi đặc biệt cho Omega.
Chỉ là, cậu mới uống được vài ly ở quầy bar thì đã có không ít Alpha và Beta đến làm quen. An Vũ thấy phiền nên không chút khách khí, thẳng thừng đuổi họ đi hết.
Chỉ có một tên Alpha cao lớn, vạm vỡ là cứ bám riết lấy cậu, ép buộc cậu uống rượu. Hắn ta nói nếu không uống là coi như không nể mặt.
An Vũ ban đầu còn nhẫn nhịn, nhưng bị làm phiền mãi thì đành miễn cưỡng uống một ly, hy vọng đối phương sẽ bỏ qua. Ai ngờ, uống xong rồi mà tên đó vẫn không chịu dừng lại, còn ngang nhiên nói rằng uống xong rượu tức là đồng ý "vui vẻ" với hắn ta.
Gặp phải loại người mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tâm trạng của An Vũ hoàn toàn sụp đổ. Ban đầu chỉ muốn ra ngoài giải sầu, không ngờ lại rước phải một kẻ điên.
Cậu quyết định rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị mấy gã đàn ông cao to khác chặn lại, ép lôi về phía sau hẻm tối.
Tên cầm đầu không ai khác chính là gã Alpha vừa ép cậu uống rượu khi nãy. Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của hắn, An Vũ cuối cùng cũng hiểu ra mình đã rơi vào bẫy.
Thế nên, khi bọn chúng bắt đầu động tay động chân, cậu không suy nghĩ nhiều mà thẳng tay tát mạnh vào mặt tên cầm đầu.
Gã Alpha thô kệch không ngờ một Omega trông yếu ớt như An Vũ lại dám phản kháng. Vì quá bất ngờ, hắn hoàn toàn không kịp né cú tát đó.
Hắn lập tức bật cười đầy giận dữ, thô bạo túm lấy cánh tay của Omega kia, tay còn vươn ra định siết chặt sau cổ đối phương. Mặc kệ người kia giãy giụa thế nào, hắn vẫn nhẫn tâm bóp mạnh.
“Dám chống đối ông mày à? Cẩn thận tao đánh dấu mày ngay tại đây luôn đấy!”
An Vũ từ nhỏ đã quen được mọi người nâng niu như công chúa. Cậu chỉ cần cười nhẹ là xung quanh liền rộn ràng vui vẻ, nhíu mày một cái là người khác cuống cuồng xin lỗi như vừa phạm phải sai lầm tày trời.
Chưa từng có ngày nào như hôm nay — bị đám người vô liêm sỉ này vây quanh như thế.
Bàn tay thô kệch kia ngang nhiên lướt qua cổ, khiến An Vũ lạnh sống lưng, cả người nổi da gà.
Tên Alpha cười nham hiểm, vừa nói vừa phóng thích tin tức tố, cố tình k1ch thích tuyến thể của An Vũ. Thế nhưng, chờ mãi mà không có chút phản ứng nào. Thậm chí, vẻ mặt của An Vũ càng lúc càng đầy chán ghét và khinh bỉ.
Lúc này, tên Alpha mới sững người, nhận ra điều bất thường.
"Đệch... chưa thành niên à?”
“Buông tay!”
Lần này, An Vũ dứt khoát hất mạnh đối phương ra, xoay người định bỏ chạy. Nhưng chưa kịp chạy được bao xa, đường đi đã bị một tên đàn em của hắn chặn lại.
Tên cầm đầu vuốt cằm, li3m môi đầy tiếc nuối:
“Thật đáng tiếc... Khó khăn lắm mới gặp được một Omega xinh đẹp như vậy trong cái quán bar rẻ tiền này, thế mà đến tin tức tố cũng không có.”
Dù Omega lớn lên xinh đẹp thế này nhưng không có tin tức tố cũng giống như rượu không độ cồn — nhìn thì hấp dẫn, nhưng uống vào lại vô vị.
Tên cơ bắp bĩu môi, giọng đầy tiếc nuối:
“Thật lãng phí...”
An Vũ trợn mắt, nghiến răng nói:
“Biết vậy thì cút nhanh lên! Nói cho các người biết, gen của tôi là cấp B đó! Nếu dám làm gì bẩn thỉu với tôi, chắc chắn sẽ bị bắt thôi!”
Nghe vậy, đám đàn ông nhìn nhau, rồi phá lên cười như thể vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất thế giới.
An Vũ tức giận siết chặt nắm tay:
“Cười cái gì mà cười?!”
Tên cầm đầu ngừng cười, ánh mắt đầy chế giễu:
“Anh mày vào đồn không biết bao nhiêu lần rồi, mày nghĩ tao sợ chắc? Nhưng mà…”
Hắn híp mắt, ánh mắt như con thú săn mồi chậm rãi lướt khắp người An Vũ, từ trên xuống dưới không chừa một chi tiết.
“Gen cấp B à? Lâu lắm rồi tao mới gặp được đấy... Chậc chậc, lần đó đúng là mỹ vị.”
Ánh mắt bẩn thỉu cùng giọng nói đầy d*c vọng khiến sống lưng An Vũ lạnh toát. Sắc mặt cậu lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng vì giận dữ và sợ hãi.
Tên cơ bắp nhếch môi cười:
“Nếu cứ thế thả mày đi, chẳng phải tao lỗ nặng à? Chén rượu lúc nãy, cái tát của mày, đều thành uổng phí?”
Hắn tiến sát lại, hơi thở nồng mùi rượu phả lên mặt An Vũ:
“Nhìn mày chắc cũng sắp thành niên rồi nhỉ? Nếu muốn tao thả thì cũng được thôi… Đưa điện thoại đây. Tao lưu số, đợi mày đủ tuổi rồi tao tự đến tìm.”
Lời nói như nhát dao đâm thẳng vào tim An Vũ, khiến cậu lạnh buốt từ trong ra ngoài.
Người này... Là định ám ảnh cậu cả đời sao?
Cậu tương lai sẽ gả cho Alpha cấp A đỉnh cao. Người có thể đánh dấu cậu, cũng chỉ xứng đáng là Alpha ở đẳng cấp ấy.
Chứ không phải loại rác rưởi trước mặt: răng vàng khè, người đầy mùi rượu, cấp bậc chắc chỉ là C — đồ phế phẩm!
Tên cầm đầu liếc mắt ra hiệu, đám đàn em lập tức hiểu ý, lũ lượt tiến lên định khống chế An Vũ.
Lần này, cậu thực sự sợ hãi. Cơ thể run rẩy, từng bước lùi lại, giọng nói vỡ ra:
“Không... Đừng qua đây! Cứu tôi với! Ai đó cứu tôi!”
Tiếng hét yếu ớt vang vọng trong ngõ hẻm vắng lặng. Đám người kia cười phá lên, tiếng cười chát chúa đầy giễu cợt:
“Nơi này là địa bàn của bọn tao. Ai rảnh mà lo chuyện bao đồng? Hét khan cổ cũng vô ích thôi!”
Cách đó không xa, Bạch Việt ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt sắc bén nhìn rõ toàn bộ sự việc.
Dù không ưa gì An Vũ, nhưng cậu ta dù sao cũng là bạn học cùng lớp. Bạch Việt không thể trơ mắt nhìn An Vũ bị đám người đó làm nhục.
Trước đó ở nhà nghỉ, cậu đã báo cảnh sát, nhưng mãi chưa nghe thấy tiếng còi xe. Nếu đợi cảnh sát đến, có khi mọi chuyện đã muộn màng.
Bạch Việt thở dài, từng viên từng viên cởi cúc áo.
Tên cầm đầu để dụ dỗ An Vũ ph@t tình, bắt đầu phóng thích tin tức tố. Mùi hương đó như rong rêu mục nát, nồng nặc, ẩm thấp, làm người khác buồn nôn.
Nhưng ít nhất, điều này khẳng định một chuyện — tin tức tố của hắn chẳng có chút ảnh hưởng nào lên Bạch Việt. Nghĩa là, cậu có thể tuyệt đối áp chế đám người này.
Nếu như ở nhà nghỉ, cậu có thể áp đảo tên Alpha đó bằng tin tức tố cấp S+, thì bây giờ cũng không có lý do gì không thể giải quyết đám cặn bã này.
Bạch Việt cởi áo khoác chế phục, từng động tác dứt khoát và lạnh lùng.
Mặc dù muốn cứu người, nhưng cậu không định vì thế mà bại lộ thân phận. Những kẻ xa lạ kia thấy mặt cậu cũng chẳng quan trọng, nhưng người duy nhất không thể nhận ra cậu — chính là An Vũ.
Trong lúc đó, An Vũ đã gần như kiệt sức. Cậu vùng vẫy thế nào cũng không thoát được đám Alpha cường tráng kia, cuối cùng bị giật mạnh lấy điện thoại.
Sau khi ghi nhớ hết thông tin cá nhân của cậu, bọn chúng thản nhiên ném trả lại chiếc điện thoại xuống đất, như thể vừa chơi xong một món đồ chơi vứt đi.
An Vũ lau mặt, cố ngăn nước mắt không trào ra, giọng nói run run:
“Vậy là xong rồi, đúng không? Các người vừa lòng chưa? Tôi... tôi phải đi.”
Nhưng đám Alpha kia vẫn đứng đó, không hề có ý định buông tha.
Cảm giác bất an trào dâng, An Vũ nóng nảy hét lên:
“Rốt cuộc các người còn muốn gì nữa?”
Tên cầm đầu nhếch môi cười, ánh mắt ác ý tràn đầy:
“Tao đổi ý rồi. Vừa rồi mày không chịu ngoan ngoãn phối hợp, làm tao mất hứng. Sao có thể để mày đi dễ dàng thế?”
Trái tim An Vũ như rơi xuống vực thẳm. Cậu sắc mặt tái nhợt, toàn thân lạnh toát.
Đám người này, vốn dĩ chưa từng có ý định thả cậu đi ngay từ đầu. Dù cậu phản kháng hay không, kết cục cũng chẳng thay đổi...
Tên cầm đầu không hề che giấu ý đồ xấu xa của mình. Ngay từ đầu, hắn đã không định buông tha An Vũ.
“Đi! Đưa nó vào trong.” Hắn vung tay ra lệnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười b3nh hoạn. “Hôm nay, tao sẽ để mày hầu hạ bọn tao thật chu đáo.”
An Vũ toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tái nhợt. Cậu đã không còn sức để kêu cứu nữa.
Bọn họ nói đúng — nơi này căn bản không thể có anh hùng nào xuất hiện để cứu cậu.
Nếu... nếu có thể làm lại từ đầu, cậu thà rằng ngồi nhà chịu đựng cơn tức giận cũng không đến nơi này. Và tuyệt đối sẽ không vì chuyện giận dỗi với Bạch Việt mà hành động bốc đồng như thế.
Nhưng giờ đây, mọi sự đã rồi. Dù hối hận thế nào, cũng không thể quay lại được nữa.
Tên cầm đầu nắm chặt cổ tay An Vũ, kéo cậu về phía quán bar.
Nhưng đúng lúc này —
Từ chỗ ngoặt phía xa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Âm thanh đế giày nện lên nền đất gồ ghề, từng nhịp từng nhịp vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.