Sau Khi Từ O Thành A Tôi Trở Thành Nam Thần Quốc Dân

Chương 117

Lễ tuyên dương ngày hôm đó.

Lần này cũng giống lần trước, toàn bộ buổi lễ sẽ được phát sóng trực tiếp. Tuy nói là ngoài trời, nhưng cửa ra vào đều được giăng dây cảnh giới nghiêm ngặt, chỉ khách mời và giới truyền thông mới được vào hội trường.

Từ rạng sáng hôm trước, phóng viên đã chờ ở gần cửa ra vào.

Họ đều là những tờ báo nhỏ không được mời, để không bỏ lỡ tin tức quan trọng này, họ cố ý đến sớm để chiếm chỗ, chọn vị trí quay phim gần nhất.

Trời dần sáng, đám đông xung quanh cũng dần đông hơn.

Cảnh vệ cầm súng đứng canh gác, đề phòng có người gây rối. Nhiều người dân tự mình đến hiện trường, muốn tận mắt nhìn thấy nguyên soái và "anh hùng".

Những hội người hâm mộ kia tất nhiên không thể vắng mặt, họ chuẩn bị sẵn bảng đèn và biểu ngữ, đảm bảo thần tượng có thể thấy họ đầu tiên trên sân khấu.

"A a a làm sao đây, tôi hồi hộp quá," một Omega lo lắng, “Sắp được tận mắt nhìn thấy anh ấy rồi!”

“Mọi người nhớ giữ trật tự, đừng gây phiền phức cho Việt Việt.”

“Vâng!”

Rõ ràng là lễ tuyên dương, nhưng không khác gì buổi gặp mặt fan.

Lúc này, một phóng viên tiến đến. Bên cạnh là một Beta vác máy quay.

"Xin lỗi, làm phiền chút." Phóng viên hỏi, “Các bạn là fan của Bạch Việt sao?”

“Chắc cũng đã xem tin tức về cậu ấy rồi đúng không? Là fan, các bạn có ý kiến gì không?”

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau.

Fan: “Anh nói tin nào?”

Phóng viên cười: “Tất nhiên là tin hot nhất rồi.”

Tin hot nhất hiện tại, tất nhiên là tin "Bạch Việt thích Alpha".

"Chuyện đó thì..." một fan kích động định trả lời, nhưng bị người khác giữ lại.

"Không có ý kiến gì." Người nọ nói, “Đó đều là tin đồn vô căn cứ của mấy người paparazzi. Chúng tôi bận lắm, đừng đến làm phiền.”

Phóng viên này không phải lần đầu gặp kiểu này, đã quen rồi. Anh ta cười: “Thật giả ai mà biết được. Nếu là thật, các bạn còn hâm mộ cậu ấy như vậy không?”

“Cái gì...”

Fan kia ngẩn người, chưa kịp trả lời thì nghe thấy hội trường bắt đầu ồn ào. Tiếng nhạc vang lên, lễ tuyên dương sắp bắt đầu.

Cùng lúc đó, những người xem đang chờ trước màn hình cũng bắt đầu bình luận.

Camera lơ lửng hướng về sân khấu, trên đó không có ai.

[A a a Bạch Việt Bạch Việt Bạch Việt!!!]

[Còn gọi cái gì, anh hùng Bạch Việt nhà cô thích Alpha đấy, không thèm nhìn cô đâu]

[Đừng nói chuyện không liên quan được không! Đây là lễ tuyên dương!]

[Mấy người cũng biết đây là lễ tuyên dương à? Rõ ràng là quân nhân, fan nào đó lại làm loạn lên rồi]

Chưa bắt đầu mà bình luận đã cãi nhau.

Khi người dẫn chương trình lên sân khấu khai mạc, tranh cãi vẫn chưa dừng lại.

Tư Không Hình đang xem trực tiếp ở hậu trường. Vì chuyện chống lại Trùng tộc, họ cũng sẽ được nguyên soái trao huân chương.

Thấy bình luận nhảy liên tục, cậu ta tắt điện thoại.

Ngẩng đầu, Bạch Việt đứng cách đó không xa, vẻ mặt không có gì thay đổi. Có vẻ như không bị ảnh hưởng.

“...”

Cậu ta muốn hỏi Bạch Việt định làm gì, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nếu chỉ cần dẹp tin tức thì dễ thôi; hoặc như Lục Thâm nói, đợi chuyện tự lắng xuống thì tốt hơn?

Tiếng vỗ tay vang lên từ sân khấu. Người dẫn chương trình mời nguyên soái lên phát biểu.

Khi người quân nhân khí thế ngút trời lên sân khấu, tranh cãi trên bình luận mới lắng xuống.

“Lễ tuyên dương lần này khá đặc biệt.”

Nguyên soái nhìn thẳng vào mọi người. Chỉ cần bị ánh mắt đó nhìn, mọi người không dám nói lời vô lễ nữa.

“Người được tuyên dương không phải quân nhân tại ngũ, mà là mấy học viên quân sự.”

“Lần này, họ đại diện cho đất nước tham gia giao lưu tại Liên Bang, không may gặp phải Trùng tộc. Họ không sợ nguy hiểm, không chỉ phá hủy thành công hang ổ Trùng tộc, mà còn cứu lãnh đạo tối cao của Liên Bang.”

Ông ta nhìn về phía tổng thống ngồi ở hàng đầu. Tổng thống khẽ gật đầu, tỏ lòng kính trọng.

“Họ còn trẻ, đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng họ đã nhiều lần vào sinh ra tử trong làn mưa đạn. Họ thể hiện không hề kém quân nhân tại ngũ.”

“Tôi rất tự hào vì đất nước có những người trẻ tuổi ưu tú như vậy.”

Hội trường rộng lớn chỉ còn nghe thấy giọng nói trầm ổn của nguyên soái.

“Bây giờ, xin phép cho tôi trao huân chương cho những thanh niên ưu tú này.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, truyền đến tận hậu trường.

Tuy cùng được tuyên dương, nhưng cũng có cấp bậc khác nhau, bốn học viên quân sự lên sân khấu trước.

Nguyên soái lần lượt trao huân chương nhị đẳng cho họ. Sau đó là phát biểu.

Sau khi xong xuôi, bốn học viên quân sự quay lại hậu trường. Tiếp theo là Bạch Việt.

Khoảng cách chỉ một phút, không kịp nói chuyện.

Khi lướt qua, Thượng Vũ Phi nhìn Bạch Việt.

Cậu cũng quay đầu lại, khẽ cong mắt.

Thượng Vũ Phi đột nhiên dừng bước.

“Bạch Việt, đến tên cậu rồi, mau lên đi.”

Nhân viên công tác đến nhắc.

Bạch Việt thu lại ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, bước lên sân khấu.

Thượng Vũ Phi nhìn theo bóng lưng Bạch Việt, lòng dâng lên cảm giác bất an.

"Học trưởng Bạch Việt có ổn không vậy." Lục Thâm đứng bên cạnh, giọng đầy lo lắng.

Lúc nãy lên sân khấu, dù ngược sáng, cậu vẫn thấy đám đông dày đặc trong và ngoài hội trường. Khó mà nói được có người sẽ không nhân cơ hội gây rối.

Nếu những người đó cố ý nói lời kỳ quái vì tin đồn trên mạng, sẽ phá hỏng cả buổi lễ.

Mục Tư Hàn: “...”

Cậu ta nhíu mày, quay người đi ra khỏi hội trường.

Tiếng nhạc vang lên.

Khi Bạch Việt lên sân khấu, đèn flash lập tức nhấp nháy, chói mắt.

Hội trường vốn nghiêm trang trở nên ồn ào, có thể nghe thấy tiếng thảo luận nhỏ. Nhưng không rõ ràng, tiếng nhạc lấn át hết.

“Bạch Việt.”

Nguyên soái tiến đến, nhận huân chương vàng từ tay lễ tân, “Đây là huân chương thứ hai của cháu đúng không?”

Lần đầu là giúp đế quốc đuổi Trùng tộc, được huân chương nhị đẳng.

Lần này giúp Liên Bang, cứu tổng thống Liên Bang, xây dựng cầu nối hữu nghị giữa hai nước. Được huân chương nhất đẳng.

Nguyên soái đeo huân chương vàng lên ngực Bạch Việt: “Đến nay, cháu là người trẻ nhất nhận được huân chương nhất đẳng. Hy vọng cháu tiếp tục làm gương tốt, không quên sứ mệnh, dẫn dắt đất nước tiến lên.”

Bạch Việt cúi chào.

Một bài nhạc kết thúc, tạm dừng.

Tiếp theo là phần phát biểu riêng. Bạch Việt đến bục giảng, nhìn xuống khán giả.

“Tôi...”

Vừa nói từ đầu tiên, cậu đã bị một giọng nam ngắt lời.

“Cút xuống đi! Một thằng đồng tính dựa vào cái gì mà nhận huân chương nhất đẳng!?”

Giọng nói rất lớn, không rõ từ đâu. Cả hội trường nghe rõ, hiện trường náo loạn. Bình luận cũng dậy sóng.

[Oa...]

[Dám nói vậy trước mặt nguyên soái, tôi nể anh ta là Alpha]

[Đây là lễ tuyên dương, đừng gây rối được không!]

[Đúng vậy, đâu có phạm pháp, hai chuyện có liên quan gì đâu. Với lại, vấn đề đó còn chưa chắc chắn mà!]

[Là một người mẹ, tôi không muốn "anh hùng" đại diện cho đất nước là loại người này. Nếu chỉ là bịa đặt, xin hãy làm rõ]

Trong hội trường còn đỡ, nhưng dân chúng và báo lá cải bên ngoài đã không kìm được, hận không thể xông lên sân khấu hỏi cho rõ.

“Bạch Việt! Tin tức trước đó là thật sao?”

“Người yêu của cậu là Alpha?”

“Cấp gen cao như vậy mà không sinh con, có phạm pháp không?”

Hàng rào gần như bị đám đông xô đổ.

Cảnh vệ lập tức ổn định trật tự.

Một buổi lễ tuyên dương cao quý và vinh quang, sắp bị hủy hoại bởi tin đồn cá nhân.

Thượng Vũ Phi lập tức muốn hành động. Nhưng vừa bước vào một bước thì bị người bên cạnh nắm chặt cổ tay.

Tư Không Hình: “Cậu đi đâu?”

Thượng Vũ Phi nhíu mày: “Bỏ ra.”

Tư Không Hình: “Chuyện này lớn rồi, bình tĩnh lại đi.”

"Bình tĩnh thế nào?" Mu bàn tay Thượng Vũ Phi nổi gân xanh, “Tên nào vừa chửi người, ông đây nhất định phải...”

Tư Không Hình: “Đánh hắn? Hay giết hắn?”

“Làm vậy chỉ khiến dư luận càng bất lợi. Cậu muốn công sức của Bạch Việt đổ sông đổ biển sao?”

Tư Không Hình thường ngày nói chuyện không nghiêm túc, nhưng lúc quan trọng lại bất ngờ điềm tĩnh.

“Cảnh vệ đã ra tay, mấy kẻ gây rối này chắc chắn bị bắt, không cần chúng ta ra tay.”

"Bạch Việt còn trên sân khấu." Tư Không Hình buông tay ra, “Nhìn cậu ấy đi.”

Thượng Vũ Phi im lặng.

Lục Thâm nhìn qua nhìn lại giữa hai người, rồi lại nhìn lên sân khấu.

Cậu ta chỉ quan tâm Bạch Việt định làm gì. Dù cách làm đó có hợp lý hay không, cậu ta cũng sẽ theo sau.

Nguyên soái đến gần Bạch Việt: “Nếu không tiện nói, phần phát biểu có thể bỏ qua.”

Ông ta dừng lại: “Cháu không cần để ý đến ý kiến người khác, kẻ gây rối sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Bạch Việt nhìn người đàn ông tinh thần tráng kiện này.

Vẻ mặt ông ta không ngạc nhiên, chắc đã biết ý nghĩa lời nói vừa rồi. Nhưng không thể hiện thái độ ủng hộ hay phản đối.

Bạch Việt cười: “Không sao đâu. Cháu tiếp tục được chứ?”

Dù đối mặt với tình huống này, cậu vẫn không hề dao động.

Nguyên soái nhìn cậu, lùi lại một bước: “Mời cháu.”

"Cảm ơn." Bạch Việt nhìn xuống khán giả.

Bao gồm dân chúng bên ngoài, có hơn một nghìn người ở đây. Vẻ mặt họ khác nhau, có ngạc nhiên, lo lắng, nghi ngờ, cũng có bài xích.

Và số người xem trực tiếp buổi phát sóng này gần như cao nhất từ trước đến nay.

Từng lời nói của Bạch Việt sẽ khắc sâu vào đầu những người này. Nước đổ khó hốt, không có cơ hội hối hận.

Cậu nghe những lời chất vấn của dân chúng, không lập tức lên tiếng.

Vài phút sau, cảm xúc khán giả dần bình tĩnh lại. Hiện trường im lặng.

Bạch Việt đến gần micro, giọng nói vẫn ôn hòa.

"Mọi người có vẻ có nhiều thắc mắc."

“Nói thẳng ra, là thật.”

Vừa dứt lời, khán giả đồng loạt ngạc nhiên. Tung tin đồn là một chuyện, người trong cuộc thừa nhận lại là chuyện khác.

Dù tình hình hiện tại có chút căng thẳng. Nhưng họ không ngờ đối phương sẽ thừa nhận vào lúc này.

Giọng nói ấm áp của Bạch Việt vang vọng khắp hội trường.

“Bài báo đó không sai. Người yêu của tôi cũng là Alpha.”

Bình Luận (0)
Comment