Sau Khi Từ O Thành A Tôi Trở Thành Nam Thần Quốc Dân

Chương 15

Phương Chân Nhân cảm thấy Bạch Việt thật sự là không biết điều, mình đã nhường nhịn nhiều lần, định bỏ qua cho cậu, thế mà cậu còn dám lên mặt.

Lớp trưởng Đỗ Cần cũng nhức đầu. Cậu không muốn hai người làm ầm ĩ trong lớp. Nếu được, cậu muốn họ ra ngoài giải quyết, nếu không giáo viên chủ nhiệm sẽ trách cậu không giám sát tốt.

Khi cậu định làm người hòa giải, một bóng người mập mạp lao vào.

"Bạch Việt, tin mới nhất! An Vũ..."

Tiếng hét phấn khích đột ngột im bặt khi Lý Nhậm thấy tình hình căng thẳng trong lớp.

Lý Nhậm giơ điện thoại lên, nụ cười cứng đờ trên mặt. Nhìn Phương Chân Nhân giận dữ, cậu thấy mình đã vào nhầm lúc.

Phương Chân Nhân vốn đang nhìn Bạch Việt, nghe thấy tên An Vũ liền quay sang nhìn Lý Nhậm.

Cậu mập hoảng hốt, vội giấu điện thoại, tỏ vẻ mình không biết gì.

Nhưng hành động này như "lạy ông tôi ở bụi này", Phương Chân Nhân ra hiệu cho đàn em. Đám kia hiểu ý, dễ dàng giật điện thoại từ tay Lý Nhậm.

Lý Nhậm run lẩy bẩy, không dám phản kháng.

Phương Chân Nhân xem nội dung, mặt trắng bệch. Hắn giơ tay lên, định ném điện thoại xuống đất.

Nhưng cánh tay bị giữ lại. Bàn tay không lớn, nhưng kịp thời ngăn cản hành động của hắn.

Bạch Việt: "Muốn trút giận thì dùng điện thoại của cậu đi."

Phương Chân Nhân trừng mắt nhìn cậu, thở hổn hển. Từng hơi thở đều thể hiện sự tức giận.

"Anh Phương!" Một đàn em thấy bóng người ngoài hành lang, vội nói, "An Vũ vừa đi qua đó!"

Phương Chân Nhân bị phân tán sự chú ý. Hắn buông điện thoại, ngón trỏ chỉ vào Bạch Việt: "Cậu... giỏi lắm."

Nói xong, hắn quay người, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi lớp.

Cuộc giằng co kết thúc trong êm đẹp.

Học sinh trong lớp thở phào nhẹ nhõm. Họ thầm khâm phục Bạch Việt, không biết cậu lấy đâu ra dũng khí dám đối đầu với Phương Chân Nhân.

Dù có lớp trưởng ở đó, nếu không kịp ngăn cản, cậu có thể bị ăn đấm. "Nữ thần" của họ mà bị thương thì họ không muốn chút nào.

Đỗ Cần cũng thầm lau mồ hôi lạnh. Nếu Phương Chân Nhân dám đánh người trước mặt mọi người, dù cậu cũng không thể bao che được.

Hơn nữa, phản ứng của Bạch Việt vừa rồi khiến cậu chú ý. Tốc độ của cậu quá nhanh, không giống hành động của một Omega cấp thấp.

Lý Nhậm không quan tâm nhiều như vậy, nhào tới ôm Bạch Việt, khóc lóc: "Cảm ơn cậu đã cứu điện thoại của tớ! Nhưng sau này đừng làm vậy nữa, điện thoại có thể mua lại, mạng chỉ có một thôi!"

Bạch Việt trả điện thoại cho cậu: "Trong này có gì vậy?"

"Không có gì, tớ chỉ xem diễn đàn trường thôi." Lý Nhậm ấm ức.

Cậu liếc nhìn Đỗ Cần.

Đỗ Cần biết họ có chuyện không muốn mình nghe, nhưng cậu cũng không hứng thú, gật đầu rồi rời đi.

Lúc này Lý Nhậm mới nói nhỏ: "Nghe nói An Vũ đến kỳ động d*c."

Bạch Việt nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay, lắc đầu: "Cậu lúc nào cũng nói quá."

"Thật mà!" Lý Nhậm giải thích, "Sáng nay An Vũ vừa tan học đã đi nói chuyện với Alpha, còn cho người ta sờ đầu nữa. Trước kia cậu ta không bao giờ làm thế, nếu không phải động d*c thì là gì?"

Sờ đầu?

Bạch Việt giật mình. Cậu nhớ lại chuyện tối hôm đó, né tránh ánh mắt.

Chắc là... không thể nào.

Bên kia, Phương Chân Nhân kịp thời chặn An Vũ lại. Mặt hắn giận dữ: "Cậu có ý gì đây?"

Lúc này, An Vũ đang đi cùng một Alpha khác.

Tên kia thấy Phương Chân Nhân và đám đàn em, lập tức sợ hãi.

Vài phút trước, cậu còn đắc ý vì được hoa khôi đến nói chuyện, giờ đã rơi xuống địa ngục.

Cậu vội nói dối mình có việc, bỏ An Vũ lại.

An Vũ nhìn theo người kia, vẻ mặt khinh miệt.

Chỉ vậy mà đã sợ, xem ra không phải người này.

Chỉ biết cùng trường, dáng người không cao. Với ít thông tin như vậy, quả nhiên khó tìm.

Còn Phương Chân Nhân... Chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán được, hôm đó hắn nằm viện.

Hơn nữa, nếu hắn thật sự là người hùng cứu mỹ nhân, chắc hắn đã khoe khoang khắp nơi rồi.

An Vũ hiểu rõ tính cách của Phương Chân Nhân, nên không thèm hỏi, định đi tiếp.

Nhưng cổ tay bị giữ lại.

"Tôi đối tốt với cậu như vậy, cậu lại đối xử với tôi như thế?"

An Vũ chỉ muốn cười. Phương Chân Nhân tự nguyện làm vậy, cậu không hề muốn đáp lại.

Hơn nữa, đó có phải là "đối tốt" đâu, chỉ là lấy cậu làm cái cớ để gây sự với Thượng Vũ Phi thôi.

An Vũ không muốn nói nhiều, rút tay ra: "Tôi chỉ đang tìm người."

"Tìm người?" Phương Chân Nhân mỉa mai, "Tìm người để tán tỉnh khắp trường à? Sao không bám theo Thượng Vũ Phi nữa?"

An Vũ khó chịu: "Đúng! Tôi không bám nữa, tôi thích người khác!"

Giọng cậu không hề che giấu sự chán ghét: "Cậu cũng đừng bám theo tôi nữa, tôi thấy phiền..."

"Bốp!"

Chưa nói xong, một tiếng vang chói tai cắt ngang hành lang yên tĩnh. Lúc này hầu hết học sinh đang ăn trưa, nên không có ai thấy cảnh này.

Đám đàn em của Phương Chân Nhân há hốc mồm, không tin vào mắt mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Phương không phải rất thích An Vũ sao, sao lại đánh cậu ta?

An Vũ bị tát lệch đầu, mặt sưng đỏ. Cậu cũng hơi choáng váng, má bỏng rát.

Nhưng nỗi đau này chẳng là gì so với nỗi sợ hãi đêm đó.

Hơn nữa, Phương Chân Nhân vốn là kẻ vũ phu. Trước kia theo đuổi Bạch Việt, bị từ chối liền muốn đánh người, cậu chỉ là đi vào vết xe đổ thôi.

An Vũ xoa má, trừng mắt nhìn Phương Chân Nhân: "Đánh đã tay chưa?"

Phương Chân Nhân im lặng.

An Vũ buông tay, giọng kiên quyết: "Chúng ta huề nhau rồi, sau này đừng làm phiền tôi nữa!"

Nói xong, cậu không nhìn hắn nữa, lướt qua.

Tình hình thay đổi quá nhanh. Đám đàn em ngơ ngác, thấy An Vũ đi cũng không dám cản. Họ còn đang theo đuổi bạn thân của An Vũ, không muốn vì chuyện này mà mất lòng.

Nhưng đại ca đang giận dữ, họ cũng không thể giúp An Vũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta rời đi.

"Anh... anh Phương, anh không sao chứ? Có gì thì nói chuyện đàng hoàng mà. Hay là sau này xin lỗi An Vũ, cậu ta sẽ thông cảm..."

Phương Chân Nhân im lặng bước đi, ngược hướng An Vũ.

Hắn đang tức giận, cần phải trút giận.

Hôm đó, bị đánh trước mặt An Vũ, nằm viện chịu khổ. Vừa xuất viện, quan hệ với An Vũ lại tan vỡ.

Nhiều chuyện xui xẻo như vậy, phải có nguyên nhân.

Phương Chân Nhân luôn biết, nếu không có Thượng Vũ Phi ở trường này, hắn sẽ không phải chịu ấm ức như vậy. Cũng sẽ không bị dư âm của anh ta đè nặng.

Nếu không có Thượng Vũ Phi, hắn sẽ là trùm trường Lạc Hoa. Những ánh mắt thèm muốn hướng về Thượng Vũ Phi kia, đáng lẽ phải thuộc về hắn.

Dù là Bạch Việt hay An Vũ, đều phải thần phục dưới quyền lực của hắn.

Rõ ràng hắn đẹp trai, gia thế giàu có, cấp bậc gen cũng không tệ. Vậy mà mọi chuyện đều không thuận lợi, chỉ có vài đàn em đi theo.

Nếu Thượng Vũ Phi biến mất...

Phương Chân Nhân nheo mắt, đáy mắt đầy tà ác. Dù hắn đánh không lại Thượng Vũ Phi, nhưng Bạch Việt vẫn ở trường.

Hơn nữa, kỳ thức tỉnh đã kết thúc.

Nếu hắn đánh dấu Bạch Việt trước, không biết Thượng Vũ Phi sẽ có biểu cảm gì.

Nghĩ đến cảnh đó, Phương Chân Nhân thấy thoải mái hơn.

—— Hắn muốn hai người kia phải trả giá đắt cho tất cả những gì đã gây ra cho hắn!

Gần đến giờ tan học, Bạch Việt nhận được điện thoại từ bố mẹ. Họ báo tin công việc đã hoàn thành, vài ngày tới sẽ về sớm, muốn tự tay nấu cho cậu một bữa cơm ngon.

Bạch Việt: "Bố mẹ vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, để con nấu cho."

"Mẹ con nằng nặc đòi vào bếp đấy." Bố Bạch cười ha hả, "Cứ để mẹ con làm đi, bao nhiêu năm nay không chăm sóc các con tử tế, bọn ta áy náy lắm."

Bạch Việt cười: "Vâng ạ."

Lúc này, điện thoại được chuyển sang cho mẹ cậu.

"À phải rồi, mẹ nghe nói Vũ Phi về rồi đúng không? Tối nay con gọi nó đến ăn cơm cùng đi, mẹ sẽ nấu nhiều món, cả nhà ta đoàn tụ."

Nghe thấy tên Thượng Vũ Phi, Bạch Việt im lặng một lát rồi đáp: "Vâng, con cũng định liên lạc với anh ấy."

Mẹ cậu dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Bạch Việt thở dài, buông điện thoại. Thật ra, cậu vốn định tan học sẽ đi tìm Thượng Vũ Phi. Nhưng cậu không ngờ bố mẹ lại về sớm như vậy.

Bố mẹ cậu gần như đã chứng kiến cậu và Thượng Vũ Phi lớn lên cùng nhau, nếu hai người họ có mâu thuẫn, chắc chắn họ sẽ nhận ra ngay.

Bạch Việt không muốn xuất hiện cùng Thượng Vũ Phi trước mặt bố mẹ trong tình huống này. Ít nhất, cậu muốn đợi đến khi hai người họ làm lành đã.

Dù không thể gọi là cãi nhau, nhưng cậu quả thật đã giấu giếm Thượng Vũ Phi, và chuyện này rõ ràng gây ra hiểu lầm.

Dù đối phương không nói gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn mở danh bạ. Tìm thấy ảnh đại diện của Thượng Vũ Phi, cậu bắt đầu soạn tin nhắn.

Ngoài việc mời anh đến ăn cơm tối, cậu còn định viết một đoạn xin lỗi.

Nhưng sau khi soạn xong, Bạch Việt nhìn lại tin nhắn, rồi bấm nút xóa toàn bộ. Cuối cùng, cậu chỉ để lại một câu.

Rồi bấm nút gửi.

【Bố mẹ em về rồi, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé.】

Bình Luận (0)
Comment