Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 28 - Xuất Thủ Tương Trợ

Chỉ là mặc hắn dùng sức ra sao, Thiên Nhận Hề đều phảng phất dính ở trên mặt đất, đứng đấy không nhúc nhích.

Bạch Chử gấp đến độ đỏ ngầu cả mắt, vừa muốn hét to liền thấy tảng đá kia bị Thiên Nhận Hề một kiếm chém thành bột phấn.

"......"

Hắn hình như....lo lắng hơi quá?

"Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thái giám bị kiếm pháp của Thiên Nhận Hề làm kinh sợ, rốt cục nhận thức được không thích hợp, sợ hãi co cẳng xoay người chạy.

Thiên Nhận Hề mặt không biến sắc dùng linh kiếm nhấc lên một khối đá nhỏ, chuẩn xác đánh tới huyệt vị trên người thái giám, lập tức làm hắn đứng yên.

"Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta ra!"

Thanh âm chói tai của tên thái giám vang lên, bên trong thanh âm tràn đầy rối rắm, trong lòng có một loại dự cảm đại họa lâm đầu.

Ta cho ngươi biết, ta nhưng là người của Hoàng hậu nương nương , ngươi mau thả ta, nếu không ta......"

"Ồn ào!"

Thiên Nhận Hề lần nữa nhấc lên một cục đá, đánh vào huyệt câm của hắn, bên tai rốt cục thanh tịnh.

Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Chử ở sau lưng đang sững sờ, gỡ tay hắn ra, sau đó đưa kiếm trong tay cho hắn.

"Ta......"

Bạch Chử nhìn xem thanh linh kiếm kia, ngẩng đầu luống cuống nhìn về phía Thiên Nhận Hề.

Mặc dù gã thái giám này thường xuyên ngược đãi hắn, làm cho hắn mình đầy thương tích.

Nhưng là muốn hắn giết người, hắn thật sợ hãi.

"Giết hắn."

Thiên Nhận Hề ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Chử, đem linh kiếm đưa ra phía trước.

Bạch Chử nhất định đi lên con đường tu tiên, nếu là không chấm dứt ân oán thế tục, vậy sẽ rất dễ dàng trở thành tâm ma của hắn.

Cho nên, người này, phải chết!

"Ta......"

Bạch Chử tay run run nhận lấy linh kiếm, trong lòng tràn đầy bối rối thất thố.

Thế nhưng mà hắn nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thiên Nhận Hề, cắn răng, chân què chậm rãi hướng cái thái giám kia đi tới.

Thái giám nhìn thấy Bạch Chử cầm kiếm đi tới, tròng mắt chuyển không ngừng, đều sắp bị hù chết.

Hắn không ngừng hướng Bạch Chử nháy mắt, khẩn cầu hắn giơ cao đánh khẽ, bởi vì hắn còn không muốn chết!

Bạch Chử nhìn chằm chằm người trước mắt này, nhớ tới hai ngày trước kia hắn tàn nhẫn cứng rắn đánh gãy chân mình.

Hắn nhắm mắt lại thật mạnh, sau đó tay run rẩy một kiếm đâm tới.

Cổ của gã lập tức bị đâm ra một cái lỗ hổng, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Bạch Chử.

"Ọe ~"

Hắn ngửi được mùi máu tươi nơi chóp mũi, nhịn không được xoay người nôn ra một trận, đồng thời chống đỡ không nổi thân thể, đặt mông ngã lên trên mặt đất.

Thiên Nhận Hề cũng không có để ý hắn, nàng thu hồi cục đá trên người tên thái giám, sau đó vung ra một tấm liệt diễm phù, đem thi thể của hắn đốt cháy hầu như không còn.

Bạch Chử bị hành động của nàng hoàn toàn dọa ngốc, sững sờ ngồi dưới đất.

Đây là...... Yêu thuật?

Xử lý xong chuyện này, Thiên Nhận Hề liền tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Kiếm Thánh thạch, từ đầu tới cuối đều lại không có nhìn Bạch Chử một chút.

Nàng đi tìm một vòng toàn bộ vườn hoa, còn nhảy vào trong hồ đi tìm một lần, cũng không thể tìm được Kiếm Thánh thạch.

Thiên Nhận Hề nhíu mày, chẳng lẽ nàng cùng Kiếm Thánh thạch thực sự vô duyên?

"Ngươi...... Ngươi đang tìm cái gì?"

Bạch Chử khập khễnh tiến đến Thiên Nhận Hề sau lưng, nhỏ giọng hỏi.

Mặc dù người này rất đáng sợ, thế nhưng là hắn lại cảm thấy nàng là người tốt, nếu không cũng sẽ không cứu hắn.

Thiên Nhận Hề liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng trả lời.

"Tảng đá."

"Tảng đá?"

Bạch Chử nhíu mày suy tư một chút, tựa hồ cũng không nghĩ ra được tảng đá kỳ quái nào.

"Ta...... Ta chưa thấy qua tảng đá kỳ quái, nhưng là, bên trong mật thất có một cái hộp gấm......"

Hắn trơ mắt nhìn Thiên Nhận Hề, hi vọng mình có thể có điểm trợ giúp cho nàng, sau đó để nàng mang mình rời đi.

"Hộp gấm? Ở đâu?"

Thiên Nhận Hề bước chân dừng lại, xoay người hỏi.

Bình Luận (0)
Comment