Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 47 - Thời Khắc Sinh Tử

Ngôn Hoàng dù cùng Thu Nguyệt Bạch tiếp xúc không nhiều, nhưng lại có sự hiểu biết nhất định về tính tình của nàng.

Tiểu đệ tử tính tình đơn thuần, không có cứng cỏi như Nhận Hề, căn bản chịu không được việc tra tấn làm người đau đớn dày vò kia, cuối cùng sẽ chỉ rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.

"Thành thành thật thật tu luyện đi!"

Hắn dặn dò một câu, sau đó liền nhắm mắt lại.

Thu Nguyệt Bạch nghịch ngợm le lưỡi với Ngôn Hoàng, sau đó thành thành thật thật tìm tảng đá ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu chăm chỉ tu luyện.

......

"Ngô!"

Linh lực trong cơ thể Thiên Nhận Hề ở dưới đáy ao hoàn toàn hỗn loạn không ngừng dâng trào trong cơ thể cô, như thể ở một giây sau liền muốn phá thể mà ra.

Nàng chú ý đến linh căn lớn bé không đều ở đan điền, sau đó hoàn toàn mở ra phòng ngự, để linh lực trong cơ thể trào ra mà rời khỏi cơ thể của nàng.

Đồng thời, nước trong Tẩy Linh Trì bắt đầu lần lượt chui vào trong cơ thể của nàng, rất nhanh lấp đầy đan điền của nàng.

Sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện.

Linh căn trong đan điền của nàng bị ao nước hòa tan từng chút một, kéo theo đó là một cơn đau thống khổ như là bị khoan tim.

Thiên Nhận Hề cố gắng đè nén cơn đau dường như muốn nổ tuung đan điền của nàng, toàn thân nổi gân xanh, cơ thể tựa như muốn nổ tung.

Hỏa Linh Căn dần dần bị hòa tan, tiếp theo là mộc linh căn, thổ linh căn......

Ngay tại thời điểm mà Thiên Nhận Hề suýt nữa không nhịn được thì linh căn cuối cùng cũng hoàn toàn hòa tan, nước trong ao cũng chậm rãi rời đi cơ thể của nàng.

Thế nhưng lúc nàng còn chưa kịp thở phào, một làn nước mới lại một lần nữa tràn vào trong cơ thể.

"Phốc!"

Lúc nước tràn vào trong nháy mắt Thiên Nhận Hề phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ thân thể cũng bắt đầu rướm máu, không duy trì được thân hình ngã xuống đáy ao.

"Nhất định...... Không thể từ bỏ!"

Thiên Nhận Hề nằm ở đáy ao, không có ý định từ bỏ lại một lần nữa tập trung vào trong cơ thể, nỗ lực điều khiển nước ao tái tạo linh căn.

Đáng tiếc, nước ao căn bản không bị khống chế, bắt đầu ở trong cơ thể Thiên Nhận Hề tự do ra ra vào vào, mỗi lần đều có thể biến đổi một chút linh căn.

Chỉ là quá trình này rất chậm chạp, nhưng lại vô cùng thống khổ, mới chỉ một hơi thời gian trôi qua mà Thiên Nhận Hề lại cảm thấy giống như đã trôi qua vài ngày.

Thân thể của nàng không ngừng rướm máu, thậm chí xuất hiện khe hở nhỏ, còn có xu hướng ngày càng mở rộng .

"Kiên trì!"

Thiên Nhận Hề dùng sức cắn chặt răng không buông lỏng, thất khiếu cũng bắt đầu chậm rãi chảy máu......

"Trời ạ, sư tôn!"

Thu Nguyệt Bạch nhìn thấy ao nước chậm rãi bị nhuộm đỏ, kinh sợ tới mức vội vàng đập tỉnh Ngôn Hoàng.

"Sư tỷ, sư tỷ có thể xảy ra chuyện hay không?"

Nàng sốt ruột vòng quanh trên ao trông mong nhìn lại, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Thiên Nhận Hề ở đâu.

Ngôn Hoàng đứng lên, tiến đến bên cạnh ao nhìn một chút, nhưng ngoài máu thì không thấy bất cư thứ gì.

Thần thức cũng không có cách nào thăm dò vào trong ao, bọn hắn chỉ có thể chờ đợi.

Nhưng nhìn tình huống này, có vẻ như không mấy lạc quan.

Ngôn Hoàng đem ghế nằm đến bên cạnh ao, ngồi ở phía trên nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào mặt nước.

"Sư tỷ, ngươi nhất định phải cố gắng lên!"

Thu Nguyệt Bạch không có cách nào, cũng chỉ có thể lớn tiếng cổ vũ cho Thiên Nhận Hề, hi vọng nàng có thể vượt qua của ải khó khăn này.

Thiên Nhận Hề ở dưới đáy ao tinh thần sắp tan rã, mơ mơ hồ hồ giống như nghe được một chút thanh âm.

Nàng gian nan mở mắt ra, nhìn dòng nước đỏ au trước mặt, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.

Nàng từ trong vòng tay trữ vật lấy ra linh kiếm, sau đó cầm kiếm hung hăng đâm lên trên đùi.

Đau đớn kịch liệt khiến nàng tỉnh táo lại, chỉ là máu trong cơ thể cô càng chảy ra nhanh hơn.

Thiên Nhận Hề nhìn linh căn đang dược khôi phục chậm rãi trong đan điền của mình, cỗ không chịu thua lại nổi lên.

Trừ khi chính nàng bỏ cuộc, còn lại không có khó khăn nào có thể ngăn lại bước chân của nàng!

Bình Luận (0)
Comment