"Chúng ta còn muốn cùng nhau xông xáo giang hồ, phi thăng tiên giới đâu!"
"Ngươi nghe được sao?"
"Sư tỷ!"
"Ngươi nhất định có thể, ta chờ ngươi đi lên!"
Bên tai Thiên Nhận Hề tựa hồ nghe được tiếng hô đứt quãng, khiến cho nàng ở dưới đáy ao yên tĩnh cũng cảm nhận được một chút sinh khí.
Nàng nhìn vào trong đan điền của mình, linh căn đang chậm rãi tăng lên, nhưng trước mắt chỉ mới đạt được hai thành.
Cảm nhận được thống khổ phảng phất như muốn xé rách thân thể hết lần này đến lần khác, ánh mắt của Thiên Nhận Hề dần trở nên sắc bén.
Nàng nhất định phải kiên trì đến cùng!
"Oanh!"
Nước trong ao lại lần nữa tràn vào, Thiên Nhận Hề cũng triệt để trở thành một huyết nhân, lặng yên không một tiếng động nằm ở đáy ao. (huyết nhân: người máu bỏ vào thì câu văn k xuôi tai nên mình để nguyên)
......
"Làm sao đã qua được ba ngày mà sư tỷ còn chưa lên nữa?"
Thu Nguyệt Bạch vẫn luôn ngồi ở bên cạnh ao trong ba ngày, cổ đã sớm đau nhức.
Ngôn Hoàng lườm nàng một chút, sau đó lại nhìn về phía ao nước một lần nữa.
Hắn ban đầu ở dưới đáy ao suốt một ngày, liền không thể chịu đựng được loại tra tấn đem mình xé nát sau đó gây dựng lại, bị Tẩy Linh Trì quăng ra.
Tiểu nha đầu xuống dưới đều đã được ba ngày, lại vẫn luôn lặng yên không có một tiếng động, để trái tim của hắn bất ổn không yên.
"Ah? Huyết thủy này có phải trở nên nhạt hơn một chút?"
Thu Nguyệt Bạch khó có thể tin dụi dụi mắt, phát hiện trong ao nước màu đỏ lại chậm rãi nhạt màu.
Ngôn Hoàng cũng phát hiện điểm này.
Màu máu trong ao nước dần dần nhạt đi, đồng thời linh lực lại cũng đang thong thả tiêu tán......
Đồng tử của hắn khẽ run lên, sau đó đột nhiên cười to.
"Đừng vây quanh ở nơi này nữa, sư tỷ của ngươi sắp lên rồi!"
Hắn ngạo kiều vuốt vuốt râu, sau đó nằm lại trên ghế, thảnh thảnh thơi thơi nhắm mắt lại.( ngạo kiều: ngoài lạnh trong nóng)
"Thật sao?"
Thu Nguyệt Bạch kinh ngạc mở to hai mắt nhìn vào ao nước.
Màu sắc trong ao nước càng ngày càng nhạt, giống như muốn trở lại màu sắc ban đầu.
"YES!"
Thu Nguyệt Bạch nắm tay lại, hưng phấn hét lên một tiếng.
Biết sư tỷ không sao, nàng cũng không ở bên cạnh ao nữa mà thật vui vẻ chạy đi chơi.
Bên kia, Thiên Nhận Hề dưới đáy ao sắc mặt rốt cục cũng bắt đầu khôi phục bình thường, huyết dịch bị xói mòn lại dần dần quay trở lại trong cơ thể của nàng.
Mặc dù thân thể còn đau nhức nhưng nàng lại cảm thấy cơ thể tràn đầy lực lượng.
Nàng phát hiện trong gân mạch trong thân thể của mình được mở rộng ra nhiều lần.
Linh căn trong đan điền của nàng cũng chỉ còn một chút liền có thể trở thành Thiên cấp .
Tất cả hết thảy đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa!
Thiên Nhận Hề cắn chặt răng chậm rãi chờ đợi khoảnh khắc thành công cuối cùng này.
Nhưng ngay tại một khắc cuối cùng này, biến cố phát sinh.
Trong thức hải của nàng đột nhiên xuất hiện một hạt châu, đâm mạnh vào đan điền, hòa cùng ao nước lẫn vào bên trong linh căn.
"Phốc!"
Thiên Nhận Hề căn bản không kịp phản ứng, liền bị trọng thương, lập tức liền hôn mê.
Mà kẻ cầm đầu kia lại nương theo nước ao chậm rãi dung hợp vào bên trong linh căn.
......
Thời gian lại qua thêm ba ngày nữa, nước ao sớm đã khôi phục lại nguyên dạng, Thiên Nhận Hề lại vẫn như cũ, vẫn chưa đi lên.
Ngôn Hoàng lại nhíu chặt lông mày, tiến đến bên cạnh ao quan sát.
"Sư tôn, sư tỷ nàng......"
Thu Nguyệt Bạch cầm lấy quả mà nàng hái được, vui vẻ chạy vào sơn động.
Chỉ là nàng còn chưa có nói xong, ao nước đột nhiên phóng lên trời, sau đó nổ tung ra bốn phía.
Ngôn Hoàng vội vàng dùng linh lực tạo ra một lá chắn linh khí bao bọc lấy chính mình , lại mặc kệ Thu Nguyệt Bạch đang mất hồn ở bên ngoài.
"Phi! Phi phi!"
Thu Nguyệt Bạch bị dội ướt từ đầu tới chân, ướt như chuột lột.
Nàng nhớ tới ao nước này đã bị sư tỷ ngâm mấy ngày, cả người đều không khỏe.
Nàng đây là...... Đây là...... uống nước tắm của sư tỷ?
"Phi phi phi!"