"Sư tôn."
Thiên Nhận Hề điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng bước lên bờ, chậm rãi đi tới bên người Ngôn Hoàng.
"Tốt, rất tốt."
Ngôn Hoàng nhìn thoáng qua Thiên Nhận Hề, trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng yêu thích đối với nàng.
Nàng thật đúng là đệ tử giống hắn nhất.
"Sư tỷ sư tỷ, còn có ta đây!"
Thu Nguyệt Bạch thấy Thiên Nhận Hề không nhìn nàng, vội vàng đi đến trước người Thiên Nhận Hề, ngẩng cổ nhìn nàng.
Lúc này nàng toàn thân ướt đẫm, tóc một sợi một sợi dán lên trên trán, làm khuôn mặt tròn vo của nàng lại càng mượt mà thêm một chút.
Thiên Nhận Hề cúi đầu nhìn về phía Thu Nguyệt Bạch, muốn nói một tiếng tạ.
Thời điểm có mấy lần suýt nữa nàng không kiên trì nổi, thanh âm của tiểu sư muội đều giúp nàng kéo lại thần trí.
Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng, lại đột nhiên thấy được quả trong tay nàng, lập tức khẽ giật mình.
"Càn Nguyên quả?"
Ngôn Hoàng vội vàng quan tâm đệ tử nghe vậy thì sững sốt, cúi đầu xem xét, quả nhiên nhìn thấy trong tay tiểu đệ tử nhà mình đang cầm một quả Càn Nguyên đã chín mọng.
"Càn Nguyên quả? Cái này sao?"
Thu Nguyệt Bạch giơ quả đỏ rực trong tay lên, tò mò nghiêng nghiêng đầu một chút.
"Càn Nguyên quả là cái gì?"
"Nguyệt Bạch, thứ này ngươi tìm ở đâu ra?"
Ngôn Hoàng nhướng mày, lập tức tản ra thần thức hướng ra phía ngoài tìm kiếm.
"Con cũng không biết nha, trước đó con đi ra ngoài chơi không cẩn thận ngã một phát, đột nhiên rớt xuống trong một cái động, sau đó liền thấy quả này, cảm giác ăn rất ngon nên con liền hái luôn."
Thu Nguyệt bạch vừa mới bắt đầu tu luyện, đối với mấy cái linh vật này hỏi gì cũng không biết, căn bản là không có để ý tới chúng nó.
"Lúc sau, con cũng không biết đi ra như thế nào, nhưng cuối cùng con cũng không tìm ra cái động kia nữa."
"Sư tôn, thứ này rất trân quý sao?"
......"
Ngôn Hoàng cúi đầu nhìn tiểu đệ tử ngây thơ vô tri, giật giật khóe miệng.
Càn Nguyên quả này là linh quả có thể trợ giúp tu sĩ xung kích Phân Thần kỳ, ngươi nói trân quý hay không?
“Trở về chính mình tra đi, cất đồ vật đi, không cho phép để cho người thứ tư biết!”
Ngôn Hoàng cảnh cáo tiểu đệ tử, tiểu đệ tử này của hắn nhìn qua liền thấy không được quá thông tuệ, bị người lừa khả năng còn muốn giúp đếm linh thạch.
“Vâng~ con đã biết.”
Thu Nguyệt Bạch nhíu nhíu cái mũi, đem linh quả cất đi.
Thiên Nhận Hề nhìn nàng một cái, sau đó đi tới trước tấm bia đá ở cạnh tẩy linh trì.
Ba chữ “Tẩy linh trì”ở trên tấm bia đá, không biết từ lúc nào vậy mà đã biến mất.
“Ngươi, đứa nhỏ này thật là lợi hại, vậy mà huỷ hoại tẩy linh trì luôn rồi.”
Ngôn Hoàng cười trêu chọc một câu.
Có chút thiên tài địa bảo sau khi phát huy tác dụng của mình, liền sẽ hoàn toàn biến mất, không bao giờ gặp lại.
Linh lực trong tẩy linh trì đều bị nha đầu này hấp thu, tự nhiên cũng bị huỷ hoại.
Thiên Nhận Hề nhìn chằm chằm tấm bia đá, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Bởi vì có tẩy linh trì, nàng mới có thể cải tạo linh căn, đồng thời còn tăng cường thể chất, hiện giờ cường độ thân thể có thể so với thể tu Trúc Cơ đỉnh.
“Hưu ~”
Trên bia đá đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng trắng, sau đó bay ra khỏi mặt đất, hưu một cái hóa thành một tia ánh sáng chạy ra khỏi sơn động, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Được rồi đi thôi.”
Ngôn Hoàng thấy mục đích đã đạt được, hướng hai người vẫy tay, mang theo hai người rời đi nơi này.
……
“Oa, bộ đồ này đẹp quá!”
Thu Nguyệt Bạch ngửa đầu, không chớp mắt nhìn pháp y đang treo ở phía trước.
Đây là một kiện pháp y màu đen, trên pháp y dùng chỉ màu đỏ thêu lên vài đóa hoa sen.
Khi ánh mặt trời chiếu vào, toàn thân bộ đồ đều sẽ tạo ra hiệu ứng thị giác lóng lánh như sóng nước.
Thiên Nhận Hề khóe mắt hơi co rút, lập tức xách cổ áo Thu Nguyệt Bạch, đem nàng xách tới phía trước một đống pháp y dành cho hài đồng.