Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 52 - Chân Chính Thần Tượng: Tuyết Vô Ngân

Thiên Nhận Hề túm chặt cổ áo của nàng, xách Thu Nguyệt Bạch ra xa khỏi mình một chút.

" Có việc ?"

Mở miệng lãnh đạm hỏi.

" Sư tỷ, ngươi nhìn ta mặc bộ này có đẹp hay không ?"

Thu Nguyệt Bạch mặc bộ pháp y màu đen, cao hứng bừng bừng xoay một vòng trước mặt Thiên Nhận Hề.

Sáng nay khi thay quần áo, nàng mới phát hiện kinh hỉ mà sư tỷ đã chuẩn bị, nàng đã hưng phấn cả một buổi sáng.

Pháp y của Tu Chân giới đều có thể biến lớn nhỏ tùy theo vào hình thể, bởi vậy nàng lập tức liền mặc vào.

Này không phải liền lập tức muốn tìm sư tỷ chia sẻ một phen sao.

Thiên Nhận Hề quan sát Thu Nguyệt Bạch, pháp y tuy dễ nhìn, nhưng mà mặc trên người một nhóc con nhìn qua có chút lỗi thời.

" Sư tỷ, có phải nhìn ta rất đẹp hay không?"

Thu Nguyệt Bạch ôm lấy khuôn mặt nhỏ tiến đến trước mặt Thiên Nhận Hề, chớp mắt phóng điện không ngừng, trong lòng đối với chính mình tràn đầy tự tin.

"Ừh. "

Thiên Nhận Hề nhẹ gật đầu qua loa, liền vòng qua Thu Nguyệt Bạch đi về phía đại sảnh.

" Lạp lạp lạp ~"

Thu Nguyệt Bạch nghe vậy tự luyến vỗ vỗ khuôn mặt, sau đó ngâm nga bài hát đuổi theo.

" Ngươi đang mặc loạn thất bát tao gì vậy?" (loạn thất bát tao: chỉ rối loạn lung tung như một đống hỗn độn)

Ở đại sảnh, Ngôn Hoàng đang uống linh trà, nhíu mày nhìn Thu Nguyệt Bạch đang bước xuống.

" Hắc hắc, đây chính là lễ vật mà sư tỷ đưa cho con!"

Thu Nguyệt Bạch ngạo kiều ngẩng cái đầu nhỏ, trên khuôn mặt đều sắp cười thành bông hoa.

" Tiểu hài tử mặc màu đen làm gì, giống sư tỷ của ngươi như vậy không tốt sao ?"

Ngôn Hoàng liếc nhìn Thiên Nhận Hề trắng trẻo mềm mại, trong lòng nhất thời yên tâm.

Những nữ oa oa trong tông môn, nhóc nào không phải phấn nộn đáng yêu như vậy?

" Chỉ có con nít mới mặc như vậy thôi ~"

Thu Nguyệt Bạch nhăn nhăn cái mũi, nhỏ giọng nói thầm.

Nàng là một người đã mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể mặc màu hồng tỏ vẻ đáng yêu đâu?

Nàng muốn mặc màu đen như vậy mới ngầu!

Bị tổn thương trong lúc vô tình Thiên Nhận Hề: "……"

Nàng cúi đầu nhìn pháp y trên thân trắng trẻo mũm mĩm, cũng không có cảm giác gì, thậm chí ngay cả bộ dạng chính mình dài ngắn thế nào cũng không có để ý.

Tu Chân giới, khuôn mặt cũng không thể đại diện cho cái gì, chỉ là một bộ túi da thôi.

Nàng chỉ để ý thực lực.

" Được rồi, ngươi thích là được. "

Ngôn Hoàng cũng không thích quản mấy chuyện này, hắn uống một hơi cạn sạch linh trà trong chén, sau đó mang theo hai vị đồ đệ rời đi .

……

" Ây, Tuyết sư huynh, hôm nay ngươi có khách tới cửa !"

Một vị " nông phụ " mang váy vải thô, vác một cái cuốc, đối với nam tử đang cấy mạ trong linh điền hô lên.

Nam tử đang cấy mạ chậm rãi quay đầu, nhìn lên bầu trời.

" Tuyết Vô Ngân, ngươi dạo này khỏe chứ ?"

Ngôn Hoàng điều khiển linh thuyền, chậm rãi dừng lại phía trên linh điền.

" Ngôn Hoàng. "

Thanh âm của Tuyết Vô Ngân trong trẻo lạnh lùng truyền tới tai của Thiên Nhận Hề cùng Thu Nguyệt Bạch, bọn họ bỗng cảm thấy giống như vừa uống vào một ngụm linh tuyền mát lạnh ở núi Thanh Lương trong thời tiết khô nóng.

Thu Nguyệt Bạch con ngươi sáng lên, lập tức đẩy cửa khoang thuyền chạy ra bên ngoài.

Khi nhìn rõ bề ngoài của Tuyết Vô Ngân, cả người đều ngây ngẩn.

Thiên Nhận Hề cũng lập tức đi ra ngoài, nhìn về phía Tuyết Vô Ngân.

Nam tử trước mặt mặc một bộ đồ vải thô, trên tay còn cầm mấy cây mạ, dính một chút bùn.

Đường nét khuôn mặt xuất trần, tóc dùng một cây ngọc trâm màu trắng búi lên, toàn thân đều toát ra một loại khí chất thanh nhã tuyệt trần.

Cho dù ai nhìn thấy cũng đều muốn tán thưởng một câu, quả là một vị trích tiên.

Chỉ là, Thiên Nhận Hề cũng không thèm để ý những điều này.

Nếu là hỏi nàng, các vị tiền bối trong truyền thuyết nàng kinh nể nhất là vị nào, vậy ngoài Tuyết Vô Ngân ra không còn có thể là ai khác.

Bởi vì, hắn là người bảo hộ Tuyền Cơ giới.

Bình Luận (0)
Comment