Thế giới của các nàng tên là Tuyền Cơ.
Trong vô số các đại thế giới, Tuyền Cơ xếp hạng thứ chín, linh lực nồng đậm, đất rộng của nhiều, tu sĩ không ngừng phi thăng, không ngừng thay máu mới cho tiên giới.
Thế nhưng là về sau có một ngày, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện thân ảnh hai vị tiên nhân.
Bọn hắn cũng không nói rõ nguyên nhân, lại đột nhiên xuất thủ với Tuyền Cơ giới, trong nháy mắt đại lượng tu sĩ của Tuyền Cơ giới liền vẫn lạc.
Tất cả tu sĩ Đại Thừa kỳ trên thế giới đều liên thủ phản kháng, lại như cũ đánh không lại hai vị tiên nhân kia.
Rất nhanh, một người trong đó liền lấy ra một cái sơn hải bình kỳ lạ chỉ vào hạ giới.(sơn hải bình: là cái bình vẽ núi vẽ biển)
Cùng lúc đó, linh lực Tuyền Cơ giới đột nhiên bắt đầu giảm bớt.
Các tu sĩ nhao nhao kinh hoàng lên, nhưng không có sức chống cự, ngược lại một người tiếp một người chết dưới tay bọn họ.
Cuối cùng, Tuyết Vô Ngân tiền bối sắp phi thăng dùng thần hồn làm vật dẫn, dẫn thiên đạo chi lực, làm hai vị tiên nhân trọng thương.
Hắn bảo lưu lại được linh lực mòng manh cho Tuyền Cơ giới, chính mình lại rơi vào một cái kết cục hồn phi phách tán.
Lúc đó, Ngôn Hoàng đã sớm phi thăng.
Mà mấy vị đệ tử của Trích Thiên Phong cũng tham dự chiến đấu, lưu lại không ít truyền thuyết.
Tu vi của bọn hắn vốn cao thâm, về sau cũng lần lượt phi thăng tiên giới.
Thế nhưng là Tuyền Cơ giới lại càng ngày càng nhỏ, linh lực càng lúc càng mỏng manh, khí vận của tu sĩ cũng càng ngày càng kém.
Cuối cùng đổi tên thành Đông Thịnh đại lục, dần dần trở thành tiểu thiên giới có tài nguyên cằn cỗi, linh lực mỏng manh.
Thiên Nhận Hề mím mím môi, hai vị tiên nhân kia tuyệt không phải nghĩ chiếm lĩnh Tuyền Cơ giới, mà là coi trọng linh lực cùng khí vận của Tuyền Cơ giới, cho nên mới mạo hiểm bị Tiên Giới truy nã làm ra chuyện như vậy.
Vì vậy, Tuyết Vô Ngân là anh hùng của Tuyền Cơ giới, cũng là tấm gương dẫn dắt nàng tu luyện!
" Hai con nhóc con, nhìn ngươi cũng không thèm chớp mắt!"
Ngôn Hoàng thấy hai người đệ tử đang ngây ngốc, lườm hai người một cái chua chua nói.
" Phải biết, lúc ta tuổi còn trẻ còn tuấn dật hơn ngươi nhiều. "
Hắn ngạo kiều sờ sờ râu, lại đột nhiên ý thức được đây là động tác già mới có thể làm, dừng một chút liền buông tay xuống.
" Gặp qua Tuyết Vô Ngân tiền bối !"
Thiên Nhận Hề hai tay ôm quyền, cực kì cung kính hành lễ với Tuyết Vô Ngân.
" Tuyết Vô Ngân tiền bối khỏe. "
Thu Nguyệt Bạch phản ứng kịp, cũng học bộ dáng Thiên Nhận Hề hành lễ với Tuyết Vô Ngân.
" Hai ngóc con làm sao mà hành lễ cho ngươi còn cung kính hơn là với ta, người sư tôn này?"
Ngôn Hoàng ở một bên nhìn phản ứng của Thiên Nhận Hề, khó chịu nhếch miệng.
Hắn biết, không có nữ nhân nào không thích vẻ bề ngoài của Tuyết Vô Ngân, tiểu nữ oa cũng không ngoại lệ !
" Không cần đa lễ. "
Tuyết Vô Ngân thanh lãnh cười một tiếng, hư đỡ hai người một cái.
" Ngươi thu được hai vị đồ đệ rất giỏi. "
Hắn nhìn Ngôn Hoàng, cười nhạt nói.
" Vẫn được !"
Ngôn Hoàng tỏ vẻ không chút nào để ý khoát khoát tay, trên mặt lại mang theo thần sắc đắc ý.
Hắn tới lần này, liền cố ý mang đồ đệ đến khoe khoang !
Tuyết Vô Ngân cũng không phản bác, thả mạ trong tay xuống đi về phía trước một bước, lập tức đi đến trên bờ.
Thiên Nhận Hề quay đầu nhìn lại, liền thấy hai chân hắn không xỏ giày dính đầy bùn nhão.
" Đi, chúng ta đi chỗ của sư thúc của các ngươi lấy chút trà ngon mang về !"
Ngôn Hoàng một tay nắm một đồ đệ, mũi chân điểm nhẹ mấy lần liền đi theo.
" Sư tôn, ta có thể tự mình đi !"
Thu Nguyệt Bạch sau khi bị thả xuống vội vàng sửa sang lại quần áo cùng kiểu tóc.
Ở trước mặt soái ca, phải chú ý hình tượng được không?
Chỉ là nàng lại quên, hiện tại nàng chỉ là một nhóc con mới hơn năm tuổi.
Thiên Nhận Hề ngước mắt nhìn căn nhà gỗ mộc mạc trước mắt, cuối cùng ánh mắt rơi trên đủ loại cây linh trà ở ngoài sân.
Mỗi một loại linh trà nơi này đều vô cùng trân quý, rất nhiều loại ở ngoại giới đã thất truyền.