Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 56 - Ký Tự Màu Vàng

Một ngày nào đó ở tháng sau.

Thiên Nhận Hề cầm linh kiếm trong tay, tập trung linh lực toàn thân bổ một kiếm tới dĩ thạch trận.

Trận pháp bị va chạm lung lay, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh cũng không có gì thay đổi.

Nàng thu hồi linh kiếm, nhíu nhíu mày.

Một tháng đều đã trôi qua, linh lực mà nàng hấp thu đều bị ngọc giản kia hút vào, một chút xíu cũng không chừa lại cho nàng.

Cứ theo đà này, khả năng sau hai năm nàng vẫn còn ngừng lại tại Luyện Khí tầng bảy.

Nhưng là bây giờ nàng cũng không còn biện pháp nào khác chỉ có thể thành thành thật thật tu luyện.

Thiên Nhận Hề lại khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hấp thụ linh khí ở chung quanh.

Linh khí giống như thường ngày, toàn bộ đều chảy vào trong ngọc giản không có chút dấu vết nào là muốn tiến vào đan điền.

Nàng cũng không nóng nảy, tập trung ý chí, rất nhanh liền tiến vào trạng thái thiền định.

Ước chừng một canh giờ sau, ngọc giản rốt cục cũng có chút động tĩnh.

Một cái ký tự màu vàng đột nhiên xuất hiện trên ngọc giản, chiếu sáng toàn bộ thức hải của nàng.

Thiên Nhận Hề giật mình, lập tức đi tới bên cạnh ngọc giản bắt đầu điều tra, lại trong nháy mắt chạm đến một ký tự nàng liền bị một cỗ lực lượng kéo vào.

Ngay lập tức, nàng đi vào bên trong một cái không gian đen đặc.

Chung quanh không có một tia sáng, đen nghịt làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.

Thiên Nhận Hề nhìn quanh bốn phía, muốn thăm dò tình huống, nhưng xoay vài vòng liền cảm thấy choáng váng.

Nàng mím mím môi, nghĩ ngợi liền ổn định lại tâm thần, xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Ngay từ đầu, nàng cũng không thể hấp thu được linh lực, phảng phất chính mình bị đồ vật sền sệt gì đó phong ấn lại.

Nhưng dần dần thời gian trôi qua, một loại " linh lực " màu đen từ từ tụ hợp vào thức hải của Thiên Nhận Hề, rồi chậm chậm khuếch tán vào trong cơ thể của nàng, cải tạo thân thể nàng từng chút từng chút.

Lúc này Thiên Nhận Hề hoàn toàn không biết, bên ngoài cả người nàng đều bị khói đen dày đặc bao vây lại.

……

" Tô Ngự sư huynh, nàng, nàng khi dễ ta !"

Ôn Nam Hạng khiêng khoát đao, nước mắt rưng rưng đi đến trước mặt Tô Ngự cáo trạng. (khoát đao: 1 loại đao to rộng, cre: baidu)

Hắn chỉ vào Thu Nguyệt Bạch đang tỏ vẻ vô tội bên cạnh, ủy khuất sụt sịt mũi.

Tô Ngự: "……"

" Ôn sư đệ, có khi nào là ngươi hiểu lầm hay không? Tiểu sư muội đơn thuần đáng yêu như vậy, làm sao có thể khi dễ ngươi được ?"

Hắn cúi người xuống, lấy ra khăn lụa ôn nhu lau sạch nước mắt cho Ôn Nam Hạng.

" Nhưng …… thế nhưng là nàng ……"

Ôn Nam Hạng nhìn qua Thu Nguyệt Bạch đứng ở một bên nhăn mặt với hắn, trong lòng càng thêm ủy khuất.

" Ôn sư huynh, ta mới sáu tuổi, làm sao có thể khi dễ một đại hài tử như ngươi đâu ?"

Thu Nguyệt Bạch nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội nói.

Ôn Nam Hạng mặc dù mới mười tuổi, dáng dấp lại vô cùng khỏe mạnh, nhìn thấy thế nào cũng là hắn khi dễ chính mình chứ.

" Đúng thế, Ôn sư đệ, ngươi có phải hay không nhận lầm người ?"

Tô Ngự vô cùng có kiên nhẫn nhỏ giọng hỏi, trong lòng lại cảm thấy sư muội nhà mình tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

" Sư huynh. "

Thu Nguyệt Bạch tiến lên nắm lấy tay Tô Ngự, sau đó nũng nịu lắc lắc cánh tay hắn.

" Là như thế này, không phải thời gian trước muội từ Tàng Thư Các mượn ngọc giản tứ nghệ sao ?"

" Cho nên muội liền muốn luyện mấy viên Thiên Lôi Tử chơi cho vui mà thôi ~"

Nàng hướng về phía Ôn Nam Hạng le lưỡi.

" Ai biết hắn nhất quyết muốn chạy tới tham gia náo nhiệt, về sau liền bị nổ bay ……"

Nàng chỉ là muốn thử xem loại lựu đạn mini này, ai có thể nghĩ, lần đầu tiên luyện chế liền thành công?

Nàng cũng không phải là cố ý nha.

" Ngươi …… ngươi không phải nói ngươi là lần đầu tiên luyện chế sao ?"

Ôn Nam Hạng méo miệng, kiên định cho rằng Thu Nguyệt Bạch là đang lừa hắn.

" Ta đúng là lần đầu tiên nha, ai biết được ta có thiên phú như vậy đâu ?"

Bình Luận (0)
Comment