" Ách …… không có chuyện gì không có chuyện gì, tại vì nhìn thấy người quen nên ta có chút phấn khích. "
Hoa Mãn Trần bị hỏi khó, ngượng ngùng cười cười với Thiên Nhận Hề.
" Chúng ta không quen. "
Thiên Nhận Hề nhướng mi, từ tốn nói.
Nàng cùng Hoa Mãn Trần bất quá chỉ gặp nhau một lần, sao có thể coi là người quen ?
"……"
Hoa Mãn Trần không ngờ tới Thiên Nhận Hề sẽ trực tiếp như vậy, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Xem ra tính tình nha đầu này không được tốt lắm!
Hắn từng nghe có đệ tử nói qua, vị Thiên sư thúc tổ củaTrích Thiên Phong kia, tính tình thật không tốt, động một chút lại ra tay giáo huấn người, trong học đường đều không có ai dám trêu chọc nàng.
Lúc đầu hắn còn không tin, dù sao cũng là tiểu cô nương, làm sao có thể dữ như vậy được?
Nhưng bây giờ, hắn giống như là có chút tin ……
" Hoa đạo hữu, ngươi đang làm gì vậy ?"
Đột nhiên,có mấy người tiến vào cửa khách sạn, gọi Hoa Mãn Trần lập tức hóa giải xấu hổ của hắn.
" Thiên sư muội, ta có việc phải đi trước, ngươi đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn!"
Hắn căn dặn một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Thiên Nhận Hề thấy Hoa Mãn Trần cuối cùng cũng rời đi, trong lòng dễ chịu rất nhiều, chỉ là tăng tốc độ ăn thịt hươu nhanh hơn một chút.
Nàng phải sớm rời đi nơi này, ai biết Hoa Mãn Trần lúc này là gặp đại vận hay là xui đến đổ máu ?
" Hoa sư huynh, người kia là ai vậy? Tuổi còn trẻ như thế, vậy mà đạt đến luyện khí tầng tám?"
Một vị nam tử râu quai nón nhìn Thiên Nhận Hề chép miệng, hiếu kì hỏi.
Tiểu cô nương mới mười mấy tuổi mà dám một thân một mình đi ra xông xáo ?
Lá gan không nhỏ !
" Sư muội tông môn. "
Hoa Mãn Trần chỉ cười cười, cũng không muốn nhiều lời.
Bốn người trước mắt này chẳng qua là đồng bạn hắn mới tìm để xông vào địa phương này, vón dĩ không phải là bằng hữu.
" Ta thấy nàng tính tình trầm ổn, nếu không mời nàng cùng đi ?"
Một vị nữ tu khác mặc pháp y màu xanh lá cây ôn nhu nhìn Hoa Mãn Trần, lên tiếng đề nghị.
Nếu có tiểu cô nương kia ở đó, nàng nhất định có thể kéo ra thân phận đạo hữu nhiều hơn.
" Chuyến này nguy hiểm, nên không được. "
Hoa Mãn Trần lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt đề nghị này, lập tức cười chuyển hướng chủ đề.
……
Nghỉ ngơi một đêm, trời vừa tờ mờ sáng, Thiên Nhận Hề cưỡi lên tiên hạc rời đi Tàng Uyên thành.
Qua nửa ngày, nàng đi tới một dãy núi kéo dài vô tận, dừng lại.
Bình thường trong dãy núi này đều có cao giai yêu thú, vì vậy việc bay qua dãy núi rõ ràng là không khả thi.
Nhưng nếu nàng đi xuyên qua dãy núi, với tu vi của nàng, chỉ sợ cũng không có khả năng.
Cuối cùng vì an toàn, nàng dự định giành nhiều thời gian để đi vòng qua dãy núi này.
Nàng thay đổi phương hướng, bước nhanh về phía bên trái.
Nhưng ngay thời điểm lúc nàng đi qua một con đường nhỏ, cả toà sơn mạch đều đột nhiên run rẩy dữ dội.
"Gầm!"
Một tiếng tiếng rống giận dữ của yêu thú từ trong dãy núi truyền đến, lực trùng kích làm tiên hạc không duy trì được thân hình,bỗng nhiên rơi xuống đất.
Thiên Nhận Hề vội vàng từ tiên hạc nhảy xuống, sau một khắc kia tiên hạc liền biến thành một lá bùa bị hỏng.
Nàng phát giác không đúng, lập tức lấy ra một lá bùa tiên hạc mới, còn chưa kịp kích hoạt liền thấy có bóng người trong dãy núi giẫm lên một tấm lụa gấm lao ra.
"Thiên sư muội, mau trốn!"
Hoa Mãn Trần nhìn thấy Thiên Nhận Hề, trong lòng giật mình.
Hắn vội vàng bay qua, lôi nàng lên tấm lụa gấm, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Thiên Nhận Hề cũng không có phản kháng, sau đó liền lấy ra linh kiếm, phòng bị nhìn về phía sau lưng.
Tốc độ chạy trốn của nàng khẳng định kém Hoa Mãn Trần, nếu bị yêu thú xem như đồng bọn, khẳng định chạy không được, cũng chỉ có thể cùng hắn chạy trước lại nói sau.