"Phốc!"
Linh tiễn xuyên thấu qua lớp da thô ráp của phong kình thú, đâm vào phía sau lưng của nó.
"Xì xì xì ~"
Độc dược dần dần bắt đầu phát ra độc tính, lan từ vết thương qua xung quanh, đốt cháy da của nó.
"Rống!"
Phong kình thú cảm giác được một cỗ vừa ngứa vừa đau từ phía sau lưng, nó lo lắng đến mức duỗi móng vuốt ra cào điên cuồng.
Đồng thời, hai mắt nó đỏ như máu trừng mắt về phía Hoa Mãn Trần, lập tức lao tới phía hắn, muốn hắn chấm dứt nỗi đau trên cơ thể của mình.
Nhưng mà nó càng dùng sức, độc tố liền phát tác càng nhanh, dần dần xâm nhập vào trong cơ thể của nó, lan tràn vào trong lục phủ nội tạng.
Hoa Mãn Trần bị móng vuốt phong kình thú đánh bay ra ngoài, trên mặt lập tức xuất hiện mấy vết máu, máu tươi không tự chủ chảy ra.
Hắn đứng lên, vuốt mặt một cái, nộ khí trong lòng soạt soạt soạt bốc lên.
Hắn để ý nhất bề ngoài tuấn tiếu của mình, sao nó dám tổn thương hắn?
Hắn lấy tất cả linh tiễn còn lại ở phía sau đều rút ra, vẩy lên độc dược lại kéo cung bắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, Thiên Nhận Hề cầm linh kiếm, mũi chân điểm nhẹ một cái rồi nhảy lên không trung nhắm thẳng vào cổ của phong kình thú.
"Phốc phốc phốc!"
Phong kình thú vung móng vuốt đánh bay một ít linh tiễn, nhưng một só linh tiễn vẫn cắm vào tứ chi cùng bụng của nó.
Độc tố nhanh chóng lan tràn và chẳng mấy chốc nó đau đến phát cuồng.
Thiên Nhận Hề nhân cơ hội này dùng kiếm xẹt qua cổ của nó, nhưng trên đó chỉ lưu lại một cái vết ngấn nhỏ.
Nàng nhướng mày, chuyển động tác thành đâm, nhắm ngay đầu phong kình thú, hung hăng đâm xuống dưới.
"Lạc!"
Linh kiếm cùng xương đầu va chạm, phát ra một tiếng vang giòn, sau đó linh kiếm bị bắn ra ngoài.
Phong kình thú kinh sợ quay trở lại, dùng hai cái móng vuốt chộp tới Thiên Nhận Hề, tóm lấy một chân của nàng, sau đó dùng sức kéo một phát về phía nó.
Thiên Nhận Hề trong lòng giật mình, vội vàng ổn định lại cơ thể, dùng kiếm cắm vào mắt nó.
"Phốc!"
Cuối cùng, linh kiếm dâm vào trong con mắt của phong kình thú mà không bị ngăn cản chút nào ,máu tươi cốt cốt chảy ra bên ngoài, rất nhanh liền nhuộm đỏ nửa bên mặt của nó.
"Rống rống......"
Cảm nhận thấy đôi mắt đau nhức vô cùng, lại thêm nỗi đau thống khổ từ nội tạng truyền đến, phong kình thú điên cuồng lắc lư, đồng thời cuồng bạo đập phá bốn phía.
"Phốc!"
Thiên Nhận Hề còn bị nó nắm trong tay, vung về phía cây cối ở xung quanh, trực tiếp cắt đôi đại thụ, mà nàng cũng phun ra một ngụm máu tươi, bị nội thương.
Hoa Mãn Trần thấy vậy vội vàng lấy một thanh Toàn Phong Tiêu từ trong nhẫn trữ vật ra, kích hoạt xong rồi công về phía móng vuốt đang nắm lấy Thiên Nhận Hề của phong kình thú.
Phong kình thú không ngừng chuyển động, Toàn Phong Tiêu cũng chuyển động theo, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cắt lên móng vuốt của nó.
"Xùy......"
Da thịt phong kình thú bị cắt rách, mà nó đang dùng sức xoay tròn nên máu tươi bắn tung tóe không ngừng.
Còn Thiên Nhận Hề vẫn luôn bị phong kình thú chộp trong tay vung qua vung lại, toàn thân đều là vết thương.
Nàng mím mím môi, nhìn thoáng qua thấy phong kình thú dần dần đi chệch hướng, nhìn chuẩn một cây cổ thụ bên cạnh.
Khi nàng lại bị quăng đi, Thiên Nhận Hề vội vàng vươn hai tay ra nắm thật chặt thân cây cổ thụ.
"Rống......"
Phong kình thú còn đang không ngừng phát tiết thống khổ trên thân thể, liều mạng bắt đầu xé rách Thiên Nhận Hề, thậm chí còn có xu hướng muốn đem thân thể nàng kéo đứt.
Hoa Mãn Trần gấp đến độ lấy ra một thanh linh kiếm từ trong nhẫn trữ vật, không để ý gì nữa lao tới,chém lung tung vào cái móng vuốt kia của phong kình thú.
"Rống......"
Phong kình thú cảm giác được một trận đau đớn, móng vuốt dùng sức thật mạnh mà kéo Thiên Nhận Hề từ trên cành cây kéo xuống, sau đó hung hăng hất nàng ra phía ngoài, quăng nàng bay ra xa xa.