"Bành!"
Thiên Nhận Hề bị đánh bay ra ngoài, tạc ra trên mặt đất một cái hố sâu, nàng nằm im trong đáy hố.
"Khụ khụ!"
Nàng hít vào vô số tro bụi, nàng bị sặc đến ho khan kịch liệt.
Mà ở một bên, phong kình thú đang phát cuồng một móng vuốt bẻ gãy linh kiếm của Hoa Mãn Trần, sau đó cũng đánh Hoa Mãn Trần bay ra ngoài.
"Rống......"
Cơ thể trúng độc tố ngày càng sâu, nó mới đột nhiên ngã xuống đất, thống khổ lăn lộn, không ngừng dùng móng vuốt cào thân thể, rất nhanh liền cào nát thân thể của mình, máu tươi chảy ra dần dần nhuộm đỏ lông của nó.
"Thiên sư muội, ngươi không sao chứ?"
Hoa Mãn Trần bò tới gần hố sâu, vội vàng tìm kiếm thân ảnh của Thiên Nhận Hề, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện.
"Không có việc gì."
Thiên Nhận Hề đứng lên, phun ra một miệng tro bụi, tung người một cái nhảy lên trên mặt đất.
Nàng nhìn phong kình thú rõ ràng đã không kiên trì nổi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng cùng Hoa Mãn Trần cẩn thận canh giữ ở phụ cận, chờ đợi nó hoàn toàn chết đi, cũng đồng thời đề phòng có nguy hiểm khác có thể xuất hiện.
"Cô......"
Phong kình thú cả người vết thương chồng chất ngay cả thận cũng đều móc ra, đau đớn lại như cũ không có ngừng lại.
Nó giãy dụa cố gắng gắng gượng được một khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn là ở đau đớn cùng không cam lòng dần dần mất đi khí tức sinh mệnh.
"Chết thật?"
Hoa Mãn Trần không yên lòng bắn ra một tiễn, chỉ sợ phong kình thú là đang giả chết.
Nhưng khi linh tiễn bắn vào thân thể của nó thì nó cũng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
"Rốt cục chết!"
Hoa Mãn Trần mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, sau đó lấy ra hồi linh đan cùng hồi xuân đan rồi uống hết.
"Thiên sư muội?"
Hắn lại lấy ra hai bình đan dược đưa cho Thiên Nhận Hề, trong lòng cảm thấy một trận may mắn.
Thiên Nhận Hề nhìn hắn một cái, tiếp nhận đan dược uống vào.
"Ta đi dọn dẹp thi thể, Thiên sư muội ngươi đợi một lát nhé!"
Hoa Mãn Trần mới ngồi có một lúc liền đứng dậy, chủ động đi xử lý thân thể của phong kình thú.
Hắn lấy tất cả những bộ phận đáng tiền đều cất vào, sau đó đưa hết cho Thiên Nhận Hề, trong đó còn có một viên nội đan yêu thú.
Thiên Nhận Hề cũng không khách khí, hào phóng tiếp nhận.
Việc này với nàng mà nói vốn là tai bay vạ gió, nhận lấy những vật này cũng không có gì là không đúng.
Nàng lấy ra một tấm thanh khiết phù, dọn dẹp vết bẩn trên thân sạch sẽ, sau đó cũng không thèm nói lời nào liền xoay người rời đi.
“Ai, Thiên sư muội, ngươi từ từ chờ ta với!”
Hoa Mãn Trần vừa mới sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu lên đã thấy Thiên Nhận Hề chạy đi xa, vội vàng chạy theo.
Hắn lúc này còn không biết chính mình có khí vận kỳ lạ kia, cũng không ý thức được chính mình cũng không được chào đón như thế nào.
Thiên Nhận Hề nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, bước chân lại bước nhanh hơn một chút, cuối cùng lấy ra tiên hạc, cũng không quay đầu lại bay đi.
“Ai!”
Hoa Mãn Trần cũng không có đuổi theo không bỏ, dừng lại bước chân thở dài thật mạnh.
Thiên sư muội quả nhiên không thích hắn.
Hắn nhìn linh thảo trân quý trong tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vốn dĩ hắn còn tưởng đem linh thảo khó tìm này chia cho Thiên sư muội một nửa đâu……
Xem ra chỉ có thể đợi lần sau gặp mặt lại cho nàng vậy.
Hoa Mãn Trần đem linh thảo thả vào lại trong nhẫn trữ vật, đổi hướng bay về phía Huyền Thiên Tông.
Hắn muốn mang linh thảo về cho muội muội luyện đan, thuận tiện lại lấy chút độc phấn.
Thứ đồ kia, dùng còn khá tốt.
Thẳng cho đến khi bay ra đủ xa, Thiên Nhận Hề mới thả chậm tốc độ lại, lảo đảo lắc lư phi hành ở không trung.
Hoa Mãn Trần người này cũng không phải là người xấu, ở lúc hợp tác chiến đấu vừa rồi cũng vẫn luôn giảng nghĩa khí.
Chỉ là khí vận của hắn quá tà môn, nàng vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn!
Nàng ngẩng đầu nhìn về không trung rộng lớn, sau chiến đấu cảm giác sảng khoái từ trong cơ thể dâng lên.
Cảm giác được chiến đấu, thật tốt!