Phàm nhân đó cũng không dám nhiều lời, thấy Thiên Nhận Hề bất động, cũng không để ý tới nàng nữa, chậm rãi đi về “nhà”.
Thiên Nhận Hề nhìn thấy nàng đi vào cửa của phần mộ, lại cũng không phát hiện ra khác thường.
Nàng gỡ khải linh phù ra, nhìn thấy lại là cảnh tượng phàm nhân đó mở cửa của trúc lâu ra rồi đi vào.
Nàng mím mím môi, trong lòng cảm thấy nặng nề rất nhiều.
Nhìn bộ dạng này, nhất định là đang có người trợ giúp anh linh kia, dùng trận pháp kết hợp cùng chướng nhãn pháp, khiến phàm nhân này cho rằng mình đang sinh hoạt ở trong thôn, kì thực vẫn luôn ở tại nghĩa địa.
Mà anh linh thì nằm trên người của nàng, dựa vào hút khí huyết mà sống, từ từ lớn mạnh thành bộ dạng hiện tại.
Thiên Nhận Hề ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, một bên đi về phía trước, một bên tìm kiếm địa phương khả nghi.
Anh linh cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người ở sau lưng nàng.
"Hô ~"
Một cơn gió u ám thổi qua, vãng sinh đèn chớp tắt, theo gió phiêu lãng.
Hoa giấy trước mồ mả phát ra tiếng vang lầm rầm, làm cho người ta cảm thấy có chút rùng rợn.
Tuy nhiên Thiên Nhận Hề cũng không có cảm giác gì.
Kiếp trước, nàng cũng đã từng quen biết với quỷ tu, thật ra cũng chỉ là tu sĩ thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời dần dần biến thành màu đen, sau đó lại lấy ra mấy tấm liễm tức phù dán lên trên người, tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp.
Sắc trời dần dần trở tối, chẳng bao lâu sau liền có phàm nhân đi từ trong "trúc lâu" ra, đẩy cửa ra sợ hãi dò xét ra bên ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại ầm một tiếng.
Thiên Nhận Hề từ đầu đến giờ vẫn chưa nhìn thấy được bóng dáng của ba tu sĩ kia, nhướng mày.
Chẳng lẽ bọn hắn đã bị giết hại?
......
Trời cuối cùng cũng tối đen hoàn toàn.
Âm phong từng trận nổi lên, cả khu nghĩa địa cũng bắt đầu ồn ào huyên náo.
"Be ~ Be ~"
Bầy cừu dưới sự xua đuổi của bạch lang dần dần tiến vào "thôn trang", lắc lắc ung dung ăn cỏ dại ở ven đường.
Thiên Nhận Hề thấy cảnh này trong lòng trầm xuống, nhớ tới vị nam tử trúc cơ sơ kỳ mặc da hổ kia.
Xem ra chuyện này không thoát khỏi liên quan tới hắn.
"Tiểu Hắc, tiểu Bạch, đi, đem mấy người kia ném ra cho ta."
Tên nam tử đó đột nhiên xuất hiện tại cửa thôn, thả diều hâu trong tay hắn bay ra ngoài.
Diều hâu hưng phấn bay về phía “trúc lâu”, lập tức sà xuống phía dưới.
"Hú ~"
Bạch lang ngửa đầu tru lên, lười biếng liếm liếm móng vuốt,sau đó lập tức đứng dậy đi về phía “trúc lâu”.
Thiên Nhận Hề cẩn thận ẩn núp thân hình, trong lòng suy tư quan hệ của người này với anh linh đến cùng là gì.
Làm bạn cùng anh linh, giúp đỡ tạo sát nghiệt, cho dù thân là tu sĩ, cũng sẽ bị giảm thọ.
Nàng nhìn về phía những ngôi mộ kia, mơ hồ nghe được âm thanh gì đó.
Sau vài hơi thở, ba người kia đột nhiên xuất hiện từ giữa không trung, sau đó nặng nề rơi xuống.
Thiên Nhận Hề nhướng mày, ba người này thế mà lại bị vây ở giữa không trung.
"Lại là ngươi!"
Ba người rơi xuống mặt đất, lập tức đề phòng nhìn về phía nam tử da hổ, trong lòng có chút nóng nảy.
Tu vi của ba người bọn họ đều là luyện khí tầng mười, mà nam tử da hổ cũng đã trúc cơ, phần thắng cũng không tính lớn, chỉ có thể dựa vào số lượng để thủ thắng.
"Tiểu cô nương kia đâu?"
Nam tử da hổ lại nhướng mày, híp mắt nhìn chung quanh.
Nam tử có nốt ruồi nhìn thoáng qua chỗ núp của Thiên Nhận Hề, cũng không có nói ra vị trí nàng đang ẩn núp.
Chờ lúc nữa nếu là đánh nhau, tiểu nha đầu kia có thể tạo nên hiệu quả xuất kỳ bất ý.( xuất kỳ bất ý: xuất thử đánh vào lúc địch nhân không phòng bị, xảy ra vào lúc k ngờ tới)
Hai người còn lại cũng ngậm kín miệng, giả bộ như không biết.
"Nhìn không ra, các ngươi thế mà còn rất giảng nghĩa khí."
Nam tử da hổ phát hiện được thần sắc của mấy người mất tự nhiên, đột ngột cười.
Hắn run lên cơ ngực tráng kiện, ánh mắt lóe lên một tia mỉa mai.