Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 73 - Xuất Thủ

"A?"

Nam tử da hổ khóe môi con lên, hơi giơ tay về phía nam tử áo xám.

Ngay lập tức, nam tử áo xám cảm giác được miệng vết thương lại lan rộng ra, nhanh đến mức trong một hơi thở liền lan tràn đến toàn bộ cánh tay.

Hắn vừa sợ lại vừa giận nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chặt đứt luôn cánh tay trái.

Cánh tay trái bị chặt đứt tận gốc, chật vật rớt xuống đất, hóa thành một vũng máu chìm vào trong bùn đất.

"Nhanh, ăn đan dược đi!"

Nam tử áo trắng đi tới bên cạnh hắn, đem đan dược chữa thương đưa cho hắn, lo lắng nói.

"Ngươi còn không ra, không lẽ thật sự trơ mắt nhìn chúng ta chết hết?"

Nam tử nốt ruồi bị uy lực của trận mưa máu dọa sợ, giận dữ hét lên về phía Thiên Nhận Hề đang ẩn núp.

Có gương mặt máu to này phần thắng của bọn hắn cực kỳ bé nhỏ, chi bằng kéo thêm cái đệm lưng chuyển dời ánh mắt, còn hắn thì sẽ tìm cơ hội chạy đi.

Hắn vừa hô lên thì nam tử da hổ lập tức biết được vị trí của Thiên Nhận Hề, cười lên ha hả.

"Tiểu Nha Nhi, vận khí hôm nay của ngươi thật là tốt, bốn tên tu sĩ đủ cho ngươi ăn trong một thời gian."

Gương mặt của hắn đầy ôn nhu nhìn về phía gương mặt máu trên đầu, hoàn toàn như hai người khác nhau.

“Khặc~Khặc~Khặc~ Ăn ngon!"

Một nụ cười lớn hiện lên trên gương mặt máu đó, vui sướng xoay quanh ở trên bầu trời.

Thiên Nhận Hề biết mình bị phát hiện, cũng không ẩn núp nữa, thoải mái đi ra ngoài.

Nàng ôm linh kiếm, hai tay vòng trước ngực, mặt vô cảm bước mấy bước về phía trước, nhướng mi nhìn nam tử nốt ruồi.

Nam tử nốt ruồi bị nhìn như vậy cảm thấy giật mình, theo bản năng lui về sau hai bước, chột dạ tránh đi ánh mắt của nàng.

"Tiểu cô nương can đảm hơn người, chỉ là không biết thực lực như thế nào?"

Nam tử da hổ cảm thấy hứng thú nhướn mày, trường côn trong tay tùy ý quơ múa, rõ ràng là không có đem Thiên Nhận Hề tu vi luyện khí tầng tám để ở trong lòng.

Bất quá, trên người nha đầu này có một loại cảm giác không hài hòa, dễ dàng khiến cho người ta xem nhẹ tuổi của nàng.

"Thực lực như thế nào, thử qua liền biết."

Thiên Nhận Hề khí thế biến đổi, sát khí nổi lên, linh kiếm trong tay vung ra, mũi kiếm chỉ thẳng nam tử da hổ.

Nam tử da hổ biến sắc, vung trường côn lên nghênh tiếp.

Nam tử áo trắng thấy thế, cầm linh châu lại tiếp tục xông tới, đất cát màu vàng bao phủ quanh người anh ta.

Nam tử áo xám dù bản thân bị trọng thương nhưng vẫn gia nhập cuộc chiến, bởi vì chỉ có chung tay ngăn địch, bọn hắn mới có cơ hội còn sống để đi ra ngoài.

Ba người lâm vào hỗn chiến, kịch liệt đánh nhau.

Thiên Nhận Hề xuất kiếm cực nhanh, nàng cũng không sử dụng kiếm khí, chỉ đơn thuần lợi dụng tốc độ xuất kiếm liền bức cho nam tử da hổ liên tục lùi về phía sau, khiến cho hắn không có cơ hội kích hoạt huyết sắc anh linh.

Nam tử nốt ruồi thấy tình thế căng thẳng, không ai chú ý tới hắn, liền nổi lên tâm tư đào tẩu.

Hắn hét lớn một tiếng, giơ trường mâu giả vờ giả vịt xông lên, nhưng ngay lúc hắn tới nơi cuộc chiến đang diễn ra thì lại đột nhiên rẽ ngoặt, chạy qua bên cạnh.

Thiên Nhận Hề đang chiến đấu lạnh lùng nhìn hắn, sau đó ném linh kiếm trong tay ra ngoài.

Linh kiếm xẹt qua chóp mũi của nam tử nốt ruồi, trực tiếp cắt đứt một đoạn tóc mai rối bời của hắn.

Nam tử nốt ruồi đột ngột dừng lại, trái tim nhảy đông đông đông không ngừng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

"Ngươi làm gì vậy?"

Hắn quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn Thiên Nhận Hề, lên tiếng chất vấn.

Thiên Nhận Hề lại không thèm để ý tới hắn, tùy tiện hất hất tay, linh kiếm liền bay trở về trên tay nàng.

"Bành!"

Mà lúc này, nam tử áo xám bị trường côn đánh bay ra ngoài.

Hắn phun ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi, nằm rạp trên mặt đất cũng không đứng dậy được.

Hắn lấy ra đan dược ăn vào, thất vọng nhìn thoáng qua nam tử nốt ruồi đang muốn chạy trốn.

Bình Luận (0)
Comment