Thiên Nhận Hề nhìn anh linh chậm rãi hóa thành một vũng máu, trong lòng nặng nề thở dài.
Nếu như, không có người tổn thương các nàng, thì hiện tại nàng cũng chỉ là một bé con không buồn không lo đi?
Nàng thu hồi ánh mắt, nhanh chóng xử lý thi thể của nam tử da hổ, sau đó đuổi bầy cừu ra khỏi cái “thôn trang” này.
Bạch lang cùng diều hâu đã không còn bị khống chế bởi nam tử da hổ, cũng không lảng vảng ở xung quanh nữa, không bao lâu sau liền chạy mất tăm.
Thiên Nhận Hề đi đến dưới cây cổ thụ ở bên ngoài thôn, lấy huyết sắc phù lục từ phía trên xuống.
"Đạo hữu, ta có linh hỏa."
Nam tử áo trắng cười cười lấy lòng vớiThiên Nhận Hề, trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu vàng ấm.
Thiên Nhận Hề cầm phù lục để phía trên linh hỏa, chậm rãi đốt cháy nó.
Lúc phù lục hóa thành tro bụi, chướng nhãn pháp hoàn toàn biến mất, hiện ra bọ dạng nguyên bản của nghĩa địa.
"A!"
"A a a!"
Trong thôn truyền đến từng tiếng thét lên, rõ ràng là những phàm nhân kia đã phát hiện ra mình đang ở chỗ nào.
Thiên Nhận Hề liếc nhìn trong thôn một cái, sao đó liền rời đi.
"Đạo hữu!"
Nam tử áo trắng thấy Thiên Nhận Hề rời đi, vội vàng vịn nam tử áo xám đi theo.
"Đạo hữu đây là muốn đi chỗ nào, chúng ta có thể đồng hành một đoạn lộ trình?"
Hắn đi đến bên người Thiên Nhận Hề, nhỏ giọng hỏi.
Nam tử áo xám bây giờ đang bị thương, nếu lỡ gặp gỡ nguy hiểm, chỉ với sức lực của một người như hắn, sợ khó mà chống cự được.
Không bằng đi theo tiểu cô nương, cầu an toàn.
Nam tử áo xám mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng đồng tình với ý nghĩ này.
Thiên Nhận Hề cũng không đáp lời bọn hắn, ngược lại nhớ tới cái tên nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn kia, một tia sát khí từ trong mắt nàng bắn ra.
Nếu như không phải thân thể của nàng đã trải qua cải tạo, sợ rằng hôm nay cần phải trả giá rất lớn mới có thể giết chết hắn.
Dụng ý của tên kia rất rõ ràng, chính là muốn hi sinh nàng bảo toàn mình.
Trong lòng của nàng trầm xuống.
Bây giờ,nàng chưa ngộ ra kiếm ý, gặp tu sĩ có tu vi cao, chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể thủ thắng.
Điều này đối với một cái kiếm tu mà nói là lẫn lộn đầu đuôi.
Tại thời kỳ Thượng Cổ này, tu sĩ luyện khí được chia làm mười hai cấp, tu sĩ có chút thiên phú một chút đều sẽ lựa chọn khi đạt đến tầng mười hai sẽ là lúc hoàn mỹ để trúc cơ.
Nếu như tư chất thực sự quá kém, cũng có thể lựa chọn tại luyện khí tầng mười sẽ uống vào Trúc Cơ Đan để trúc cơ.
Cho nên, nàng nhất định phải lĩnh ngộ kiếm ý trước khi tiến vào trúc cơ.
......
"Đạo hữu, nơi này chính là Hàm Dương trấn."
Nam tử áo trắng chỉ vào tấm bảng hiệu treo phía ngoài, quan sát bốn phía.
"Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, gia tộc của Mộc đạo hữu ở ngay trấn này!"
Thiên Nhận Hề ngước mắt nhìn lên, Hàm Dương trấn nhỏ thì nhỏ, nhưng cũng là thật náo nhiệt.
Nam tử nốt ruồi kia tất nhiên cũng là trốn về tiểu trấn này.
"Nơi này làm sao đột nhiên xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy?"
Nam tử áo xám mặt tái nhợt, ôm đầu vai hỏi.
"Đúng vậy, lúc này mới có mấy ngày, thật sự có rất nhiều người!"
Nam tử áo trắng cũng đã nhận ra khác thường, cùng Nam tử áo xám nhìn nhau một cái.
"Đi thôi, đi mua thuốc trước."
Nam tử áo xám lắc đầu, mặc kệ nơi này đã xảy ra chuyện gì, hắn đều cần mau chóng mua linh dược cao cấp, để tay cụt mọc trở lại.
Hắn dùng một tay hành lễ với Thiên Nhận Hề, sau đó quay người đi vào trong trấn.
"Đạo hữu bảo trọng!"
Nam tử áo trắng cũng ôm quyền hành lễ với Thiên Nhận Hề, sau đó đuổi theo nam tử áo xám .
Thiên Nhận Hề nhìn bóng lưng hai người một cái, sau đó thu linh kiếm lại, không quay đầu lại đi vào Hàm Dương trấn.
Trên đường phố có rất nhiều tu sĩ qua lại, trên mặt mỗi người đều mang một tia hưng phấn.