Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 79 - Chủ Ý Xấu

"Ngươi nhìn, nàng cũng còn nhỏ như vậy không phải cũng tới sao? Ta cũng có thể!"

Tiểu nam hài giật nhẹ cánh tay của thiếu niên, mím miệng nói.

"Nếu như ngươi không mang ta theo, vậy ta liền tự mình vụng trộm đi!"

"Được rồi, dẫn ngươi theo, đến lúc đó để Khâu lão che chở ngươi được không."

Thiếu niên bất đắc dĩ sờ sờ đầu đệ đệ, dắt hắn qua một bên khác ngồi xuống.

"Ca, ngươi nói, tiểu muội muội kia làm sao lại tự đi một mình? Nàng không sợ sao?"

Tiểu nam hài nhìn Thiên Nhận Hề chằm chằm, tò mò hỏi.

Hắn có thể đi theo ca ca đi ra ngoài là do hắn phải cầu cha mẹ một hồi lâu.

Thiếu niên nghe vậy nhìn sang Thiên Nhận Hề, lại chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng rời đi.

"Không cần xen vào chuyện bao đồng, sư trưởng của nàng hẳn là ở phụ cận."

Hắn kẹp lên một khối thịt Linh thú, bỏ vào trong chén của tiểu nam hài, ôn nhu nói.

"A."

Tiểu nam hài ngẫm nghĩ đúng vậy dù sao nàng còn nhỏ như thế, sau lưng khẳng định cũng có người.

Bên kia, Thiên Nhận Hề rời đi khách điếm, cưỡi lên tiên hạc đi tới phía sau núi Hàm Dương trấn.

Bên trên tòa núi cũng sớm đã tụ tập đầy tu sĩ, tất cả mọi người cùng Thiên Nhận Hề đều cùng ôm một mục đích giống nhau, đến sớm để dò xét tình huống một chút.

Phát hiện được nàng đến, chư vị tu sĩ đều quay đầu nhìn nàng một cái.

Sau khi phát hiện chỉ là một tiểu oa nhi, liền thu hồi ánh mắt không thèm để ý.

Loại người này, nhiều nhất chỉ là đến tham gia náo nhiệt, không tạo thành uy hiếp, không cần để ở trong lòng.

Thiên Nhận Hề ngồi trên tiên hạc cũng không xuống dưới, dạo qua một vòng phía sau núi, cuối cùng dừng lại trước một khối đá lớn ở hướng Tây Bắc.

Tế Thần Tháp giờ phút này cũng chưa xuất hiện, nhưng khi nàng đi qua nơi này, tâm lại đột nhiên nhảy loạn không ngừng.

Một loại cảm giác xa lạ nhưng lại thân thiết truyền đến, làm Thiên Nhận Hề chậm rãi cong cong khóe miệng.

Tàng U của nàng, thật sự ở đây.

"Chờ ta."

Trong lòng Thiên Nhận Hề dấy lên hùng tâm tráng chí, ánh mắt trở nên sắc bén.

Nàng cẩn thận nghiên cứu địa hình ở nơi này một phen, sau đó ngồi trên tiên hạc trở về Hàm Dương trấn, dùng linh thạch mua một phần ghi chép về truyền thuyết của Tế Thần Tháp.

Sau đó nàng tùy ý tìm một gian khách điếm đặt phòng, nhưng lại được báo cho rằng tất cả các khách điếm ở bên trong thành đã sớm tràn đầy khách, đã không chỗ cho người ở nữa.

Thiên Nhận Hề đi ra khách điếm, suy tư một phen sau đó lựa chọn đi ra ngoài Hàm Dương trấn, chọn lựa một cây cao lớn leo lên nằm nghỉ.

……

“Ngươi xác định ngươi nhìn tới chính là bọn họ?”

Nam tử nốt ruồi nghe được người hầu báo lại, mày nhíu chặt.

“Vâng, chính là hai vị lúc trước rời đi cùng công tử.”

Người hầu liên tục gật đầu, tỏ vẻ chính mình không có nhìn lầm.

“Ah, vậy mà bọn họ còn dám tới Hàm Dương trấn? Thật đúng là không sợ chết!”

Nam tử nốt ruồi khóe miệng cong lên cười cười, một tia hàn ý xẹt qua trong mắt hắn.

Một màn mất mặt như vậy bị bọn họ thấy, làm sao hắn có thể chịu đựng được?

Hơn nữa, bọn họ tới Hàm Dương trấn, vậy tiểu nha đầu kia rất có thể cũng tới!

Hắn lập tức đứng lên, chạy đến thư phòng của gia chủ Mộc gia.

“Đêm đã khuya, sao ngươi lại tới đây?”

Gia chủ Mộc gia nâng mí mắt liếc nhìn Nam tử nốt ruồi một cái, buông sổ sách trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi.

“Cha, ta có việc muốn tìm ngươi hỗ trợ.”

Nam tử nốt ruồi vài bước đi đến bên cạnh gia chủ Mộc gia, thêm mắm thêm muối đem sự tình nói một lần.

Sau khi nghe xong, gia chủ Mộc gia khẽ cười một tiếng.

“Ah.”

“Bị một tiểu cô nương mười tuổi làm bị thương, còn có mặt mũi tới tìm ta hỗ trợ?”

Hắn nhìn nhi tử không biết cố gắng này, trong lòng nặng nề thở dài.

Mộc gia có thể ngồi vững tại Hàm Dương trấn thật là không dễ, nhưng nhi tử này của hắn còn không biết cố gắng, bị nương hắn hoàn toàn chiều hư.

Bình Luận (0)
Comment