Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 85 - Nhập Tháp Vượt Quan

Thiên Nhận Hề chậm rãi tụt lại ở phía sau, nàng cũng không vội vã đi vào mà là quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Không ngoài dự đoán của nàng, ở chỗ tối quả nhiên toát ra hết tu sĩ này đến tu sĩ khác, bay vào Tế Thần tháp.

"Tiểu nha đầu, dừng bước đi, trong này không phải là địa phương mà ngươi nên đi."

Một vị Nguyên Anh tu sĩ một thân mặc màu trắng đi ngang qua Thiên Nhận Hề, nhẹ nhàng nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Hắn cũng không dừng lại, sau một cái chớp mắt liền tiến vào bên trong Tế Thần tháp.

Thiên Nhận Hề nhìn bóng dáng gầy gò kia, mím mím môi.

Cho đến khi tất cả mọi người đều đã vào trong, nàng mới lấy ra Ẩn Thân Phù cùng liễm tức phù dán lên trên người.

Lập tức, khí tức cùng thân ảnh của nàng biến mất ở trước Tế Thần tháp .

Hiện tại, chỉ cần nàng không động thủ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều rất khó phát hiện thân ảnh của nàng.

Chuẩn bị kỹ càng, Thiên Nhận Hề mới thận trọng sờ soạng đi vào Tế Thần tháp.

Nàng vừa mới bước vào đại môn, trước mắt liền có một đạo bạch quang hiện lên, trong chớp mắt liền bị truyền tống đến căn phòng ở tầng một.

Bên trong căn phòng cũng không có thân ảnh của tu sĩ khác nên chắc chắn bọn họ đều đã bị tách ra.

Toà Tế Thần tháp này có mười tám tầng, nếu như nàng đoán không sai, Tàng U hẳn là ở trên tầng cao nhất.

Thiên Nhận Hề nắm chặt linh kiếm, đánh giá căn phòng trước mắt.

Những bức tường của căn phòng này được sơn màu tuyết trắng, trong phòng không có bất kỳ đồ trang trí gì, ngay cả một cái bàn cũng không có.

Ngay lúc nàng tìm kiếm điểm mấu chốt, phía sau đột nhiên truyền đến một cơn chấn động, mang theo một cỗ sát khí dày đặc.

Thiên Nhận Hề rùng mình, nàng xoay người lại chém ra một đạo kiếm khí.

"Két!"

Một thanh khoát đao bị kiếm khí chém thành hai đoạn, rơi xuống đất.

Mà chủ nhân khoát đao gương mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm Thiên Nhận Hề, hiển nhiên là không ngờ tới đối phương phản ứng nhanh như vậy.

Hắn vừa mới bị truyền tống vào liền ra chiêu đánh lén, nhưng vẫn là bị nàng phát hiện.

Thiên Nhận Hề ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng nổi lên sát ý.

Người này vậy mà dám đánh lén!

Nàng nhìn bóng dáng mình trong mắt đối phương, trong lòng trầm xuống.

Ở trong căn phòng này, phù lục thế mà mất hiệu lực.

"Xin lỗi, lúc nãy chỉ là nhầm lẫn, ta nghĩ rằng ngươi là người xấu."

Thiếu niên cố nặn ra một nụ cười không được tự nhiên thở phào nhẹ nhõm nói.

"Đúng rồi ngươi còn nhỏ như vậy, tại sao cũng tiến vào nơi đây?"

"Ta nói ngươi nghe, trong này quá nguy hiểm, ngươi vẫn là ra ngoài sớm một chút đi!"

Hắn giống như rất lo lắng cho Thiên Nhận Hề chân thành khuyên nhủ.

Chỉ là hắn còn chưa dứt lời, một giây sau lại đột nhiên ngã xuống.

Thiếu niên kinh hoàng trừng mắt nhìn Thiên Nhận Hề, ngay ngực hắn bị cắm môt cây chủy thủ, máu tươi đang không ngừng chảy ra.

Thiên Nhận Hề lại chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, cho đến hắn hoàn toàn tắt thở mới tiến lên mở tay hắn ra.

Quả nhiên, hai viên Thiên Lôi Tử đang lẳng lặng nằm ở bên trong.

Nếu là lúc nãy nàng không có chú ý tới điểm dị thường này, chỉ sợ hiện tại người chết chính là nàng.

Thiên Nhận Hề thu thập tất cả đồ vật của thiếu niên ở trong túi trữ vật, sau đó đứng lên vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

Nàng vốn định tạo sát nghiệt ít một chút, nhưng ở Tu Chân giới này, cho dù là thời đại nào cũng đều tàn khốc như thế.

Nhiều khi chỉ cần ngươi mềm lòng, một khắc sau người chết chính là ngươi.

Đây là đạo lý mà nàng lấy sinh mệnh nghiệm ra.

......

"Lâm Tử Mặc , không nghĩ tới có thể đụng phải ngươi, xem ra vận khí ta cũng thực không tệ!"

Một người thiếu nữ tóc đỏ vung vẫy roi trong tay, khiêu khích cười cười với Lâm Tử Mặc.

"Đã lâu không gặp."

Lâm Tử Mặc cười ôn nhu đáp lại một tiếng, như thể đang chào hỏi với một người bạn cũ.

"Hừ, lần trước ta không giết được ngươi là do ngươi may mắn, nhưng lần này sẽ không còn may mắb như vậy!"

Gương mặt thiếu nữ tóc đỏ trầm xuống , vung roi trong tay về phía Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc vẫn mỉm cười, bất đắc dĩ liếc nhìn thiếu nữ.

"Tính tình của ngươi thật sự không thay đổi."

Hắn lấy ra song nguyệt loan câu và cười mỉm đón lấy, mỗi một động tác của hắn đều hoàn toàn áp chế thiếu nữ.

Chẳng bao lâu sau, song nguyệt loan câu đã vạch ra một vết thương sâu có thể thấy xương ở trên mặt thiếu nữ, máu tươi nhanh chóng che phủ một nửa khuôn mặt của nàng.

"Haiz, ngươi tội gì phải làm như vậy đâu?"

Lâm Tử Mặc vẫn nở nụ cười ôn hòa, như thể thiếu nữ trước mặt này là tình nhân chứ không phải là kẻ thù của hắn.

Nhưng hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn và không nương tay chút nào.

Thiếu nữ tóc đỏ chạm vào vết máu trên mặt, trong mắt hiện lên một tia hung ác, nàng vung roi trong tay cũng công kích vào trên mặt của Lâm Tử Mặc.

Cùng lúc đó, nàng búng ngón tay, một ngọn lửa màu tuyết trắng xuất hiện, bắn thẳng về phía Lâm Tử Mặc, một luồng lạnh thấu xương xâm nhập mà đến.

Lâm Tử Mặc mặt vô biểu tình ném một loan câu ra đi, cùng roi triền đấu.

Sau đó hắn chậm rãi đi tới trước ngọn lửa tuyết trắng kia, đưa tay ra bắt lấy ngọn lửa, nắm chặt ở trong tay.

"Trả dị hỏa lại cho ta!"

Thiếu nữ tóc đỏ lo lắng đến mức không để ý đến roi da mà dùng nắm đấm công kích Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc chỉ cười, nhẹ nhàng vẫy tay với thiếu nữ tóc đỏ, một đạo kiếm khí kim sắc đột nhiên xuất hiện từ lòng bàn tay hắn, nhanh chóng cắt cổ họng nàng.

"Ngươi……"

Thiếu nữ ngã xuống ôm cổ không tin nổi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Lâm Tử Mặc hóa ra là cao thủ kiếm thuật sao?

Hắn thế mà che giấu sâu như vậy!

"Ta đã nói rồi mà."

Lâm Tử Mặc khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới trước mặt nữ tử, ngồi xổm xuống.

"Ta không thích người khác khiêu khích ta.”

"Ta cũng cho ngươi một cơ hội."

Người này hết lần này đến lần khác khiêu khích hắn, hắn đã phải chịu đựng rất lâu.

Hiện giờ được giải quyết cũng khá tốt.

Lâm Tử Mặc ánh mắt sắc bén, vung tay lên, trên trán thiếu nữ xuất hiện một lỗ nhỏ, nàng hoàn toàn mất mạng.

Sau khi lục soát mọi thứ, hắn ta dùng lửa đốt cháy toàn bộ thi thể thiếu nữ.

"Tiểu gia hỏa, từ nay đi theo ta đi."

Hắn nhìn chằm chằm dị hỏa màu trắng trong tay, khóe miệng hơi cong lên.

Thanh kiếm đó nhất định phải là của hắn!

Ở bên kia, Thiên Nhận Hề đã bị truyền tống đến một ngọn núi trọc sau khi vượt qua nhiều cửa ải.

Nàng khẽ cau mày có chút khó hiểu đánh giá tình hình xung quanh.

Ở các cửa ải trước đều là gặp được những người có tu vi tương đương với chính mình, người sống sót có thể tới cửa ải tiếp theo.

Tại sao bây giờ bỗng nhiên lại thay đổi?

Trên ngọn núi này chẳng có gì cả, nhìn qua nó giống như là ảo cảnh.

"Bùm!"

Đột nhiên, nơi xa vang lên tiếng kiếm rung chuyển.

"Bùm!"

Khoảnh khắc tiếp theo, thanh âm tương tự cũng vang lên từ phía bên kia.

Thiên Nhận Hề ánh mắt trầm xuống, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, vừa nhảy lên không trung, một thanh kiếm rỉ sét từ phía trước đã đánh tới nàng.

Tim nàng thắt lại, nàng cầm kiếm linh trong tay và phát ra một đạo hỏa kiếm khí để chặn lại.

Thanh kiếm rỉ sét dễ dàng xuyên thủng kiếm khí và đánh tới Thiên Nhận Hề, nhưng khi nó sắp tiếp xúc với cơ thể nàng, nó lại xuyên thẳng qua.

Thần hồn Thiên Nhận Hề đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn, cơ hồ đứng không vững.

Nàng quay lại nhìn thanh kiếm rỉ sét, đột nhiên nàng như hiểu ra điều gì đó, dùng một đạo kiếm khí khác công kích nó.

Ở kiếp trước, nàng đã sớm lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng kiếp này nàng vẫn cần một cơ hội.

Đối với hiểu biết về kiếm ý vẫn còn trong tâm trí nàng, đời này nàng hình thành được kiếm ý chỉ là vấn đề thời gian.

Bình Luận (0)
Comment