Chương 89: Bé con không thích ta
"Xùy!"
Gò má của Tị hấp thú cuối cùng cũng bị đâm phá, một đống dịch nhờn bắn ra tung tóe.
Thiên Nhận Hề theo bản năng lui về phía sau, cầm Ngân Li ngăn ngay trước mặt, tránh được phần lớn dịch nhờn, nhưng vẫn bị dính một chút ở trên người.
Ngân Li: "......"
"Có thể không cần đem ta ra cản được không?"
Nó ai oán lên tiếng hỏi, nghe thấy mùi hôi thối trên người mình cũng suýt nữa nôn ra một trận.
"Ta tận lực."
Thiên Nhận Hề mím mím môi, vừa dứt lời lại chém ra một đạo kiếm ý thuộc tính Hỏa .
Lực công kích của Tị hấp thú thật ra cũng không mạnh, động tác cũng tương đối chậm chạp, nhưng mà lực phòng ngự của nó đặc biệt mạnh, hai ba chiêu căn bản không giải quyết được nó.
Kiếm ý thuộc tính Hỏa lại lần nữa xuyên qua làn da của tị hấp thú, cắm vào trong cơ thể của nó.
"Ngang ~"
Tị hấp thú ngẩng đầu nổi giận gầm lên một tiếng, tự nắm lấy miệng vết thương của mình, móc ra một đống dịch nhờn quăng tới Thiên Nhận Hề.
Thiên Nhận Hề lập tức cúi người tránh thoát, nàng không lùi mà tiến, lao về phía tị hấp thú.
Đồng thời, nàng một tay kết ấn, điều động một tia năng lượng thần bí dung nhập vào bên trong ký hiệu, sau đó ra chưởng vỗ tới bụng của tị hấp thú.
Lập tức, một cái ký hiệu dễ như trở bàn tay xông phá phòng ngự của tị hấp thú, tiến vào thân thể của nó.
Một giây sau, bên trong cơ thể nó trông như có pháo hoa đang nổ tung, sau đó nhanh chóng ăn mòn thân thể của nó.
Trong hang động tối tăm này, cơ thể của tị hấp thú giống như một quả quang cầu sắp nổ tung, bị ăn mòn từng chút một.
Đồng tử của Thiên Nhận Hề hơi rung lên, nàng lui mấy bước về phía sau kéo dài khoảng cách với nó, để phòng nó nổ tung sẽ lan đến gần nàng.
Nhưng cảnh tượng mà nàng dự đoán cũng không xảy ra.
Tị hấp thú cũng không bị nổ tung, nó cứ như vậy mềm oặt mà nằm trên mặt đất, lặng yên không tiếng động dần dần mất đi khí tức.
Nàng nhíu mày, đốt một tấm bạo liệt phù để chiếu sáng, đến gần xem xét, liền phát hiện tị hấp thú kia chỉ còn lại một miếng da, bên trong đã hoàn toàn trống không.
" Phù hiệu vừa rồi kia là cái gì?"
Ngân Li cũng bị kinh sợ, hô to một tiếng liền hỏi.
Ngoại trừ những chỗ làm nó bị thương, da của nó tất cả những chỗ khác đều vô cùng hoàn hảo, cũng chỉ có cốt nhục bị ăn mòn sạch sẽ.
Chiêu số này, thật sự là có chút bá đạo.
"Không biết."
Thiên Nhận Hề nhìn chằm chằm tấm da trên mặt đất, mấp máy môi, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Xem ra, nàng cần phải dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu lực lượng thần bí kia.
"Cắt, không nói thì thôi."
Ngân Li khẽ xì một tiếng, trong lòng nó trợn mắt trắng nhận định là Thiên Nhận Hề không muốn nói cho nó biết.
Thiên Nhận Hề cũng không để ý tới nó, nhẹ nhàng nhảy qua tị hấp thú, tiếp tục mò mẫm về phía trước.
Khoảng một khắc sau cuối cùng nàng cũng đi ra khỏi hang đá, tiến vào một tòa cung điện vàng son lộng lẫy. (1 khắc là 15 phút)
Bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt, làm Thiên Nhận Hề không thoải mái híp híp mắt.
Nàng nhướng mắt nhìn bốn phía tìm tòi đánh giá, phát hiện bên trong toà cung điện này bốn phía đều là hoàng kim ngọc khí, bày đầy bình phong trong đại điện.
Ngay phía trên đặt một cái ghế làm bằng vàng, chỗ tay vịn là hai con dị thú mà cũng không phải là rồng vàng.
Tròng mắt của hai con dị thú đỏ như máu, nhìn qua sắc mặt hung ác, nhìn thoáng qua có thể biết chúng là hai con hung thú.
Trong đó bên trong miệng một con hung thú giống ngậm lấy một vật gì đó được tia sáng chiếu xuống mơ hồ khúc xạ ra một loại ánh sáng riêng.
Thiên Nhận Hề nắm chặt Ngân Li, chậm rãi đi vào trong đại điện, ánh mắt chuyên chú cẩn thận để ý đến động tĩnh trong đại điện.
Đột nhiên, con mắt của hung thú ngậm lấy đồ vật kia bỗng nhiên nhúc nhích.
Nàng dừng bước lại, lập tức lấy một cái linh tán phòng ngự từ trong vòng tay trữ vật ra. ( linh tán: linh khí là cái dù)
Trong chớp mắt, tất cả đồ vật bên trong miệng con mãnh thú kia đều phun hết ra, sao đó bị linh tán che kín.
Trong khoảnh khắc, linh tán phòng ngự chỉ còn lại có một cái khung dù.
Thiên Nhận Hề ánh mắt sắc bén, cầm khung dù đâm tới con mắt của hung thú.
“Ầm ầm ầm……”
Chiếc ghế phía trên đột nhiên xoay tròn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Cùng lúc đó vách tường cạnh chiếc ghế cũng chậm rãi quay vào phía trong, không bao lâu sau liền lộ ra một cái mật thất sáng ngời.
Thiên Nhận Hề cẩn thận vòng qua cái ghế, phát hiện đôi mắt của hai con hung thú kia đã đóng lại, vẻ mặt đáng sợ cũng trở nên nhu hòa hơn.
Nàng xoay người liếc mắt đánh giá mật thất trắng xóa này, thay vì đi vào ngay thì nàng ném ra một viên linh thạch để dò đường.
Linh thạch bị ném vào mật thất, cũng không phát ra thanh âm rơi xuống đất hoặc là âm thanh va chạm với các đồ vật khác, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mất đi bóng dáng.
Nơi này có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Thiên Nhận Hề có chút không yên ổn, nhưng cũng biết đây là địa phương cần thiết phải trải qua để vượt cửa ải, cuối cùng nàng vẫn là bước ra đi vào.
Tức khắc, nàng cảm thấy chính mình giống như dẫm vào trên bông, tùng tùng mềm mại còn mang theo một cổ hương vị thanh mát.
Trước mắt vẫn là một mảnh trắng xoá, ánh sáng chói mắt làm đôi mắt nàng cảm thấy có chút khó chịu.
“Hưu!”
Một đóa hoa nhỏ màu đỏ đột nhiên từ trong một góc bay ra, cánh hoa nở rộ trông giống như một cái miệng rộng ăn người, cắn về phía đầu của Thiên Nhận Hề.
Thiên Nhận Hề cũng không thể thấy rõ bóng dáng của đóa hoa đó, chỉ có thể dựa vào dao động linh lực mới phán đoán được phương hướng của nó, chém qua một kiếm.
Ngay lúc nàng chuẩn bị sẵn sàng đại chiến một hồi, trong một cái chớp mắt đóa hoa đỏ kia lại bỗng nhiên chui vào bên chân nàng, giống như làm nũng cọ lên cẳng chân của nàng.
Chỉ là trên thân của đóa hồng hoa đó mọc đầy gai nhọn, làm một chân Thiên Nhận Hề tê rần nàng liền đạp nó bay ra ngoài.
“Oa ~”
Tiểu hồng hoa hoàn toàn bị đá ngốc, sửng sốt trong chốc lát mới oa một tiếng khóc lớn.
Thiên Nhận Hề nhíu mày trong không gian mơ hồ này giống như thấy được một cái bóng dáng màu đỏ.
Kết hợp tiếng khóc bên tai, nàng mơ hồ đoán được đây là thứ gì.
Chỉ sợ là cỏ cây thành tinh.
Tiểu hồng hoa ủy khuất liếc mắt xem xét Thiên Nhận Hề, sau đó nhanh chóng trốn đi.
Theo nó biến mất, bạch quang trong mật thất cũng chậm rãi tan đi.
……
“Oa ~”
Tiểu hồng hoa trở về tầng đỉnh, ủy khuất oa oa khóc lớn, một bên khóc một bên bò lên trên tế đàn.
Giây tiếp theo, nó liền biến thành một cái tiểu nam oa bụ bẫm, nước mắt lưng tròng nức nở.
“Tàng U, bé con không thích ta.”
Tiểu nam hài thút tha thút thít nói, cái miệng nhỏ ủy khuất dẩu lên cao, muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Nó nhớ tới một chân vô tình kia của Thiên Nhận Hề, lại ủy khuất oa oa khóc lớn lên.
“……”
Trong lòng Tàng U có chút buồn cười, lại vẫn là nhịn xuống.
Nó mở miệng, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Là ngươi quá ngu ngốc.”
Tiểu hồng hoa trải qua mấy ngàn năm tu hành cuối cùng cũng hóa hình, lại vẫn là tiểu hài tử ngây thơ thiện lương.
Đây cũng là nguyên nhân mà nó muốn mang theo tiểu hồng hoa cùng nhau nhận chủ.
Ở những năm tháng dài dòng đó, đóa tiểu hồng hoa này vẫn luôn bồi nó.
Nó cũng nhìn tiểu hồng hoa nảy mầm, nhìn nó mọc ra cái lá cây đầu tiên và đơm những nụ hoa đầu tiên.
“Ngươi thật đáng ghét!!!”
Tiểu nam hài ủy khuất quay đầu, để lại một cái mông tròn vo cho Tàng U.
Nó ủy khuất bỉu môi, một tay không ngừng vẽ vòng tròn ở trên tế đàn, trong lòng cảm thấy rất đau lòng.
Nó không đủ đáng yêu sao?
Bé con vì sao không thích nó?
P/s: xin lỗi mọi người vì mấy nay tui k lên được chương, k một ai giống tui hết trước nghĩ lễ thì ốm nằm 1 đống, tới lễ đỡ đỡ được miếng thì bị xách đầu bắt đi chơi cái về tui nằm bẹp luôn, giờ mới dậy đăng truyện cho mọi người được, cảm ơn mọi người ủng hộ, chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!