Nếu Chu Ngạn biết chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, có lẽ anh cũng không muốn tiếp tục cố gắng. Vậy thì tốt nhất cả hai nên buông tay, "hảo tụ hảo tán" (tốt đến với nhau, tốt khi rời đi).
Cô sẽ dành quãng đời này để kiếm tiền, thực hiện những ước mơ còn dang dở và khẳng định giá trị bản thân. Nếu sau này có điều kiện, cô có thể nghĩ đến chuyện tìm một người phù hợp hơn. Còn Chu Ngạn, với điều kiện của anh, chắc chắn chẳng thiếu người muốn đến bên anh, dù đã qua một đời vợ.
Ly hôn là sự giải thoát tốt nhất cho cả hai.
Ly hôn với Chu Ngạn có lẽ không phải chuyện khó, nhưng điều Tô Nam lo lắng hơn là cuộc sống sau đó sẽ ra sao.
Khi kết hôn với Chu Ngạn, Tô Nam đã chuyển hộ khẩu từ quê lên thành phố, nhập vào sổ hộ khẩu của nhà anh. Nếu ly hôn, hộ khẩu của cô sẽ bị tách ra. Tuy nhiên, Tô Nam hiện không có công việc ổn định, không đơn vị nào nhận cô vào hộ khẩu, và cũng không có nhà riêng để đăng ký hộ khẩu. Kết quả là cô chỉ còn cách chuyển hộ khẩu về quê – điều cô không hề mong muốn.
Hiện nay, việc có hộ khẩu thành phố mang lại rất nhiều thuận lợi, nhất là nếu muốn sinh sống và làm việc ở đây. Không có hộ khẩu thành phố, cuộc sống sẽ rất khó khăn. Vì vậy, Tô Nam quyết định thương lượng với Chu Ngạn: tạm thời giữ nguyên hộ khẩu ở nhà anh, chờ đến khi anh muốn tái hôn, hoặc cô tìm được nơi ở ổn định mới chuyển.