“Em vẫn còn giận à?” Chu Ngạn thử thăm dò, giọng nói có chút dè dặt.
Tô Nam xoa đầu tóc ướt một cách qua loa, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Ngạn. Cô nghĩ, nếu đã quyết định ly hôn, tốt nhất nên giữ mối quan hệ như bạn bè, tránh gây căng thẳng. Tô Nam mỉm cười nhẹ:
“Không, em không giận.”
Nụ cười của cô lúc nào cũng cuốn hút, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
Chu Ngạn bật cười:
“Thế tại sao không để anh giúp em lau tóc? Trước đây chẳng phải em vẫn muốn anh làm việc này sao?”
“Em đang tập tự lập,” Tô Nam đáp. Trong lòng cô thầm nghĩ: Thật ra chỉ là vì không quen thôi. Lau tóc hộ cũng chỉ là việc của những năm đầu khi mới cưới. Về sau anh bận rộn, chuyện này cũng chẳng còn nữa. Chúng ta đã bao lâu không ngủ chung một chiếc giường rồi nhỉ?
Cô cũng chẳng nhớ rõ nữa. Nghĩ vậy, Tô Nam đặt khăn lông xuống, ngồi đối diện Chu Ngạn trên ghế.
“Chu Ngạn, em muốn bàn với anh một chuyện.”
Chu Ngạn thoáng khựng lại, ánh mắt thấp xuống, rồi ngẩng đầu nhìn cô với vẻ nghiêm túc:
“Lại là chuyện căn nhà sao? Căn nhà đó anh đã cho chị gái rồi. Giờ lấy lại chỉ tổ làm gia đình mất hòa khí. Với lại, nếu chị anh có nhà, chị sẽ ít về nhà mẹ đẻ hơn. Như vậy, chẳng phải em cũng thoải mái hơn sao?”
Tô Nam nghe mà cảm thấy buồn cười: Cái gì mà ít về nhà mẹ đẻ? Anh vẫn chưa hiểu chị gái mình rồi. Vấn đề không phải chị ấy có về nhà hay không, mà là cả đời chị ấy thích can thiệp vào gia đình em.
“Không phải chuyện nhà cửa đâu. Chuyện đó em không để bụng nữa,” Tô Nam nói, giọng điềm tĩnh. “Em muốn nói chuyện của chúng ta.”
Chu Ngạn nhìn cô, trong lòng thoáng lo lắng. Nhưng anh vẫn cố cười: