Trên các bức tường ven đường, những khẩu hiệu về cải cách và mở cửa kinh tế được viết khắp nơi. Người qua lại đã bắt đầu mặc quần jeans, những kiểu dáng được mang về từ miền Nam. Với con mắt hiện tại, Tô Nam thấy chúng có phần quê mùa, nhưng cô biết đó chính là đỉnh cao của thời trang thời ấy, và sẽ còn quay lại trong tương lai.
Đi theo những ký ức trong đầu, chẳng mấy chốc, cô đã đến nơi mình làm việc: Xưởng Dệt An Dương.
Tô Nam không phải thợ dệt, vì vị trí này đòi hỏi tay nghề cao và cơ hội thăng tiến, nên rất khó có được. Cô chỉ làm công việc lặt vặt trong nhà ăn của đơn vị, chủ yếu là rửa bát, dọn dẹp. Việc thì vất vả, lại phải thức khuya dậy sớm, khiến cô trước kia luôn bất mãn với công việc này.
Nhưng cái công việc cô từng khinh thường lại là kết quả từ rất nhiều nỗ lực. Bà nội cô phải lặn lội vào thành phố, tìm gặp một người bạn cũ từng được gia đình cưu mang trong nạn đói, để xin cho cô vị trí này. Bà nói, cơ hội như thế chỉ đến một lần trong đời, trước đây là để phòng thân, giờ đành dốc hết vì tương lai của cháu gái.
Khi tin Tô Nam được nhận việc lan ra, cả đội sản xuất xôn xao. Họ hàng trong nhà cũng tranh cãi không ngớt vì sự ưu ái đó. Lúc ấy, bà nội cô chỉ nói:
“Nam Nam sau này lấy được Chu Ngạn, cậu ấy lại có tương lai sáng lạn. Cháu tôi chắc chắn không bạc đãi các người.”
Nhưng rốt cuộc, Tô Nam đã khiến tất cả thất vọng.