Người Liên Bang Đều Không Quá Bình ThườngĐổi map rồi mn ơi Thời điểm Sở Diễn tỉnh lại cảm thấy cả người đau nhức, căn bản không thể động đậy.
Y run rẩy mở ra đôi mắt mệt mỏi, hoàn cảnh xa lạ trước mắt khiến y có chút hoảng hốt.
Mặt tường nghiêm cẩn không mang theo một tia sắc thái nào, trong không khí như có như không thoảng mùi nước sát trùng, tất cả mọi thứ đều khiến y không có cảm giác an toàn.
Y phát hiện nửa người trên của mình phần ngực bị quấn một lớp băng gạc thật dày, nhúc nhích khó khăn.
Đứng bên cạnh y là một bác sĩ mặc đồng phục che toàn thân, khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, Sở Diễn chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đôi mắt người nọ.
Sau khi xác nhận Sở Diễn đã tỉnh lại, bác sĩ yên lặng ấn lên một cái nút màu lam trên thiết bị máy móc.
Làm xong mọi thứ, người nọ lui ra.
Lưu lại một mình Sở Diễn trong phòng, lòng tràn đầy nghi ngờ.
Hiện tại y đang ở đâu?
Y nỗ lực nhớ lại vì sao mình lại ở chỗ này, nhưng trong ký ức của y lại chỉ có hình ảnh y bị súng laser bắn trúng sau đó là cảm giác nóng rát và đau đớn cực hạn, trừ cái này ra thì không còn gì cả.
Không thể nào, đây sẽ không phải là thiên đường đi.
Y nằm trên giường vẫn không nhúc nhích miên man suy nghĩ, không phải y không muốn động, chỉ là tình huống hiện tại của y thật sự là không thể động đậy.
Nhưng cái ý tưởng nơi này là thiên đường rất nhanh đã bị đánh vỡ.
Bởi vì y thấy Tiêu Mục đi đến.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Mục kia, trong lòng y co rúm lại vài phần, cầm lòng không đậu muốn lui về phía sau, nhưng hiển nhiên hiện tại y đang là một người nửa tàn phế, chỉ vừa động một cái cũng sẽ đau đến vặn vẹo khuôn mặt.
Tiêu Mục kịp thời bắt được cổ tay y, nhẹ nhàng bảo y đừng lộn xộn, tránh cho miệng vết thương nứt toạc, lại ăn đau một lần nữa.
Sở Diễn không biết nên đáp lại hắn như thế nào, chỉ quy quy củ củ gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Mục nhìn y thật sâu, khàn khàn giọng: "Cậu thiếu chút nữa đã chết, cậu biết không?"
Trong giọng nói của hắn còn bao hàm cả đau đớn và kinh sợ mà Sở Diễn nghe không hiểu, Sở Diễn chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Tôi biết."
Thần sắc Tiêu Mục phức tạp nhìn y: "Vì sao cậu phải chắn đạn cho Lăng Phong."
Bởi vì tôi theo bản năng cho rằng mình còn đang làm nhiệm vụ, nếu vai chính chết thế giới này sẽ tan vỡ.
Nhưng Sở Diễn nói ra lại là: "Bởi vì cậu ấy là đồng học của tôi."
Lý do như vậy chọc vào lòng Tiêu Mục.
Đây... là lời nói của loại người như Sở Diễn sẽ nói sao.
Đời trước hắn.... Thật sự hiểu biết về y sao?
Hay là nói, Sở Diễn chân chính... Kỳ thật là một người giống như ánh rạng đông vậy.
Sở Diễn đã hôn mê ước chừng mười ngày.
Mười ngày này, Sở Diễn không có cách nào ăn cơm, vẫn luôn dựa vào dinh dưỡng dịch truyền vào để duy trì cơ năng.
Mười ngày này, ánh rạng đông cũng chưa từng online, cũng không nói chuyện với hắn lần nào.
Tựa hồ rất nhiều chuyện đều rõ ràng.
Sở Diễn và ánh rạng đông có lẽ là một người thật.
Trước kia có lẽ hắn cũng biết, chỉ là vẫn luôn giả vờ không nhìn thấy, bởi vì ấn tượng của Sở Diễn trong lòng hắn đã sớm ăn sâu bén rễ.
Sự ôn nhu và thiện lương của y hẳn không phải giả vờ.
Bởi vì không có kẻ xấu nào nguyện ý vì giả vờ thiện lương mà mạo hiểm mà phá huỷ sinh mệnh của chính mình.
Nghĩ đến người này thiếu chút nữa đã chết, nội tâm Tiêu Mục lại nổi lên từng đợt sợ hãi nhè nhẹ, loại cảm giác sợ hãi này từng chút từng chút một chút bao phủ hắn, dẫn hắn hồi ức lại thời thơ ấu bản thân mất đi hết tất cả những gì mình yêu quý như thế nào, mà bản thân lại chỉ có thể bất lực tiếp thu mọi thứ như thế nào.
Hắn cho rằng hắn đã sớm xem nhẹ sống chết.
Nhưng khi sinh mệnh của Sở Diễn phải chịu uy hiếp, hắn mới biết được không phải làm hắn xem nhẹ sống chết, chỉ là trên đời này không có người khiến hắn để ý mà thôi.
Khi hắn biết được trình độ y học của Đế quốc không thể chữa trị loại vết thương trí mạng như thế này, hắn trước tiên nghĩ tới Liên Bang.
Liên Bang có thiết bị trị liệu tiên tiến nhất cùng điều kiện tốt nhất.
Hắn thỉnh cầu Quân Bất Thần đưa Sở Diễn tới Liên Bang trị liệu.
Tưởng rằng Quân Bất Thần sẽ quyết đoán cự tuyệt, nhưng bên kia vậy mà lại không có chướng ngại đã chấp nhận chuyện này.
"Thiện tâm quá độ" từ này có thể dùng để hình dung bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không có khả năng hình dung Quân Bất Thần.
Bởi vì từ trước tới nay hắn ta chính là một bạo quân tàn khốc.
Ở một mức độ nào đó hắn ta cũng là một loại người với Chương Tuyển, trong lòng chỉ có cân nhắc lợi hại và kinh doanh tính kế, nhưng hắn ta càng kh ủng bố hơn một chút ở chỗ hắn trời sinh đã có chứng cuồng loạn, bệnh này có lẽ có quan hệ với gia tộc hắn ta... Nghe nói hắn còn có một đứa em trai mắc bệnh tự kỷ.
Không có người dám đi khiêu chiến sự kiên nhẫn của vị bạo quân này.
Nhưng hắn ta lại nguyện ý bí mật đưa Sở Diễn tới nơi này trị liệu.
Đến tột cùng là vì cái gì?
Nhưng Tiêu Mục cũng không có thời gian dư thừa để đi phỏng đoán tâm tư của Tổng thống.
Bởi vì người đã tới.
***
Hành lang vang lên tiếng bước chân nghe rất áp lực, bên ngoài không có ánh sáng, càng có vẻ tối tăm đáng sợ.
Quân Bất Thần mặc quần áo đen tóc đen, mi cốt* cao thẳng, hốc mắt thâm thúy, giống như những miêu tả trong sách, một bên mắt của hắn màu tối, một bên khác là màu đỏ đậm.
*xương chân màyLại thêm 1 anh công nữa lên sàn rùi mn ơi, dù hơi muộn. Toii có dự cảm k tốt về anh công này, nghe chứng cồng loạn là đã thấy đỏ lòe đỏ loẹt rồi=)) Toi mới nghĩ may mà ông này lên sàn sau khi anh bé chết chứ ổng lên sàn sớm thì k biết anh bé còn bị hành ntn nữaLàn da trắng đến không bình thường, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất tối tăm.
Sở Diễn đang ở rất xa cũng cảm nhận được nguy hiểm, hận không thể lập tức hòa thành một thể với cái giường.
Nhưng rốt cuộc y cũng không phải Slime, xương cốt của nhân loại khiến y không thể làm nổi loại động tác có độ khó cao thế này.
Y chỉ có thể để Quân Bất Thần híp mắt lại, dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng ý vị sâu xa nhìn mình, nhìn đến nỗi cả người phát lạnh.
Đời trước Sở Diễn chưa từng có giao thiệp với vai chính công, căn bản không có biện pháp phán đoán giờ khắc này hắn đang tự hỏi cái gì.
Thời điểm không khí đang cứng ngắc, Quân Bất Thần lại chỉ nhàn nhạt hỏi: "Thương thế thế nào?"
Từ ngữ khí của hắn nghe không ra bất cứ cảm tình cá nhân gì, nhưng việc này ngược lại lại khiến người ta càng thêm bất an.
Sở Diễn sửng sốt một chút, nói lắp: "Còn... Còn tốt?"
Y theo bản năng dò hỏi: "Tôi cảm thấy vết thương hẳn là không còn đáng ngại, ngài Tổng thống, tôi... Có thể đi chưa?"
Nghe được Sở Diễn nói như vậy, Quân Bất Thần giống như nghe được việc gì buồn cười đến cực điểm, từ yết hầu tràn ra một tiếng cười nhạo, hắn dùng ánh mắt gần như là đồng tình nhìn ánh mắt ngây thơ của Sở Diễn, buồn cười nói: "Đừng ngây thơ, Đại hoàng tử, ngươi cho rằng còn có thể trở về sao?"
Vì QBT kiểu cao cao tại thượng á nên sẽ để xưng hô ta- ngươi với SD sẽ hợp lý hơnSở Diễn: "?"
***
Tuy rằng Sở Diễn nhặt về một cái mạng, nhưng đồng thời cũng trở thành con tin của Đế quốc.
Quân Bất Thần biết, đời này đám Đoạn Trạch Vân và Chương Tuyển cực kỳ để ý Sở Diễn, nếu người này nằm trong tay Liên Bang, bọn họ tất sẽ bị kiềm chế, ở bên yếu thế.
Tuy rằng không biết phần để ý này của bọn họ đối với Sở Diễn có thể kéo dài bao lâu, nhưng Quân Bất Thần cũng không ngại dù sao vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không rơi vào thế bất lợi.
Người không có tình cảm thường thường càng thêm đáng sợ.
.......
Tình huống hiện tại của Sở Diễn cơ bản chính là đang bị giam lỏng.
Nhưng so với không giam lỏng thì cũng không có gì khác nhau, bởi vì hiện tại việc nhúc nhích với y cũng thực gian nan, ăn cơm cũng phải nhờ người đút.
Khoan đã....
Ăn cơm phải nhờ người đút?!!!
Ý thức được điều này Sở Diễn đã thấy Tiêu Mục bưng chén cơm ngồi ngay bên cạnh, tâm y như tro tàn.
Sở Diễn đờ đẫn nhìn cái muỗng được đưa tới bên miệng mình, trong lòng buồn bã mất mát.
Y có tài đức gì đáng giá để Nguyên soái phải đích thân đút ăn đâu.
Đồ ăn là cháo trắng đơn giản, bên trong là tôm nộn bóc vỏ, còn có ngô kim hoàng và hành thái xanh biếc.
Sở Diễn đã thật lâu không được ăn cơm, nhìn cháo trắng đơn giản, bụng đã không tự giác phát ra tiếng.
Y vẫn là không quá quen lộ ra một mặt như vậy với người khác.
Y hơi hơi xoay mặt đi, cảm giác được trên mặt mình có chút nóng lên.
Sở Diễn xấu hổ cộng thêm ngượng ngùng mà biểu hiện ra phản ứng trốn tránh.
Nhưng trong mắt Tiêu Mục lại thành không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Cho dù Sở Diễn hiện có ngốc như thế nào thì cũng có thể dựa vào thái độ đối thoai của hắn và Quân Bất Thần mà đoán ra hắn kỳ thật là người Liên Bang.
Y hẳn là đã biết vẻ trung thành trước đây của hắn đối với Đế quốc đều là ngụy trang.
Cũng khó trách y không biết nên đối mặt như thế nào với hắn.
Nhưng cho dù như thế, cơm vẫn phải ăn, hiện tại thân thể của y suy yếu như vậy, nếu không bổ sung dinh dưỡng thật tốt, sau này sẽ rất khó chịu được biến chứng sau khi trọng thương.
Hắn không biết phải làm như thế nào mới khiến Sở Diễn ngoan ngoãn ăn cơm, vì thế theo bản năng cường ngạnh nói: "Quay mặt sang đây, ăn cơm."
Sở Diễn sửng sốt một chút, không biết Tiêu Mục lại đang tức giận cái gì, hiện tại y cũng đã bị thương thành như vậy, đối mặt với người không có năng lực chống cự không nên sử dụng bạo lực chứ.
Sở Diễn cứng đờ quay mặt lại, thuận theo ăn phần cháo tôm Tiêu Mục đưa đến bên miệng, tinh tế cảm nhận, hương vị cực kỳ thơm ngọt mềm mại, nhưng động tác nuốt lại tác động lên miệng vết thương, khiến y khó có thể chịu đựng.
Cho nên y càng ăn càng khó chịu, càng ăn lại càng sợ hãi.
Cuối cùng, y thậm chí bởi vì không nhịn được loại đau đớn này, bắt đầu thống khổ ho khan, dịch cháo cũng theo khóe miệng y chảy xuống dưới.
Không thể không nói, vận mệnh của y thật sự rất đáng buồn, thật đúng là....
Tiêu Mục thấy Sở Diễn ăn khó khăn như vậy, trong lòng cũng yên lặng dâng lên đau đớn nhè nhẹ, hóa ra loại cảm xúc này gọi là đau lòng.
Hắn dùng khăn vải nhẹ nhàng lau khóe miệng Sở Diễn, ánh mắt mang theo thương tiếc không dễ phát hiện.
Loại tiếp xúc tứ chi gần gũi như vậy khiến Sở Diễn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh*.
* được yêu thương mà lo sợNhưng càng là như thế, y lại càng muốn trốn tránh.
Có lẽ là bị vắng vẻ quá lâu, ngược lại không dễ tiếp thu thiện ý của người khác.
Y thanh thanh đạm đạm nói cảm ơn, sau đó nỗ lực khắc chế đau đớn cơ thể cố ăn nốt nửa chén cháo còn lại.
***
Mấy ngày nay, Sở Diễn ở chỗ này nghe được không ít sự tích về Quân Bất Thần.
Quân Bất Thần có được lực khống chế tinh thần lực mà người thường khó có thể tưởng tượng, có được sự nhạy bén về chính trị cùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Chế độ pháp luật nghiêm ngặt, rõ ràng không phải một quốc gia, nhưng tên Quân Bất Thần này cơ hồ chính là ngọn núi lớn đè lên đầu mỗi người, có rất ít người dám đi xâm phạm quyền uy của hắn.
Khó trách hắn là đối thủ mà Chương Tuyển thưởng thức nhất cũng kiêng kị nhất.
Bởi vì thời đại tinh tế thọ mệnh của nhân loại dài hơn trước, trăm năm qua kỳ thật cũng từng có không ít Hoàng tử bị bắt làm con tin, Sở Diễn cũng không phải người duy nhất.
Sự bất đồng của Quân Bất Thần và Sở Thiên Khoát chính là, hắn không có phu nhân, cũng không có người yêu.
Cơ hồ rất ít người có thể tưởng tượng được bộ dáng người này ôn nhu sẽ như thế nào.
Không không không, đám thần tử của hắn không dám hy vọng xa vời rằng Tổng thống có thể trở nên ôn nhu, hắn không bất thình lình nổi điên đã là tốt lắm rồi.
Rốt cuộc chứng cuồng loạn của Quân Bất Thần cũng không phải nói giỡn, thời điểm trong lòng hắn một vòng luẩn quẩn, người bên cạnh hắn khả năng đầu phải rơi xuống đất.
Trên đời này chẳng lẽ không có người hắn để ý sao.
Kỳ thật là có, chính là người em trai mắc bệnh tự kỷ kia.
Có lẽ chỉ có thời điểm đối mặt với em trai nhà mình Quân Bất Thần mới có thể thu hồi tính tình thô bạo, tạm thời trở thành một người anh trai tốt.
Thái độ của Sở Diễn đối với Quân Bất Thần cơ bản chính là kính nhi viễn chi*, có thể trốn xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, y không nghĩ trở thành đầu người tế trời**.
*kính trọng nhưng xa cách** nguyên văn: viên tế thiên đầu người, k biết dịch sao cho hay luôn áNhưng có một số việc không phải y muốn thế nào cũng được.
Hôm nay, Sở Diễn chống quải trượng ra bên ngoài tản bộ.
Bởi vì thân thể vẫn còn suy yếu, đi nhiều vài bước là đã đi không nổi nữa, cho nên y chỉ có thể tạm thời dựa vào quải trượng để ổn định thân hình.
Hơn nữa đôi mắt có vấn đề, hiện tại y quả thực là phế càng thêm phế.
Nhưng không sao, bởi vì vết thương trên người y chỉ là tạm thời.
Y tin tưởng vững chắc rằng sớm hay muộn y cũng có thể tung tăng nhảy nhót trở lại.
Ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, một ít loài hoa không biết tên bừng bừng sức sống vươn lên trong khu vườn xinh đẹp.
Ánh mắt Sở Diễn lập loè nhìn vườn hoa lung linh rực rỡ, trong lòng là sự thanh thản khó tìm.
Y run rẩy chống quải trượng đi dạo ở chỗ này -- giờ phút này tâm tình của y cực kỳ "An tường", y an tường đến nỗi giống như thật sự biến thành một lão nhân góa bụa ngay cả đường cũng đi không nổi!
Loại cảm giác vừa vui mừng lại vừa khó chịu này là như thế nào!
Rất nhanh, y rốt cuộc đi không nổi nữa, tự sa ngã mà ngồi xuống tại chỗ, ngửa mặt nhìn chim tước truy đuổi nhau, bóng cây ngả nghiêng theo gió.
Ngay lúc này, y nhìn thấy dưới những bóng cây loang lổ có một thiếu niên mi thanh mục tú đang ngồi.
Bên cạnh thiếu niên là một cái xe lăn, nói vậy cậu ta cũng giống y là một người chân cẳng không tiện.
Cũng không biết thân phận người này là gì, vì sao bên cạnh cậu ta lại không có một người chăm sóc nào.
Sở Diễn nghĩ nghĩ, vẫn là gian nan đứng lên từ trên mặt đất, tập tễnh từng chút một đi đến bên cạnh thiếu niên kia.
Y càng tới gần, hình dáng thiếu niên lại càng rõ ràng.
Thiếu niên có mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn, khuôn mặt tựa như thiên sứ, cực kỳ hồn nhiên mỹ lệ, chỉ là làn da tái nhợt đến không bình thường.
Tổng kết lại, đây có thể là một thiên sứ dinh dưỡng không tốt.
Thiếu niên ngồi dựa vào thân cây, đôi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, tựa như đang ngủ gật, trên đầu gối cậu ta còn đặt một quyển sách thật dày, Sở Diễn cho rằng đó là truyện cổ tích gì đó, kết quả tùy tiện vừa nhìn đã phát hiện đó là một quyển sách về kinh tế học cao thâm uyên bác.
Tròng lòng Sở Diễn lập tức sinh ra nồng đậm ngưỡng mộ đối với cậu học bá này.
Ghê gớm, ghê gớm, dễ dàng hiểu được kiến thức y đọc mãi không hiểu.
Đương nhiên, cầm một quyển sách có độ khó cao như vậy trừ bỏ có thể khiến cho Sở Diễn ngốc nghếch kính nể thì còn có thể dùng để tiến hành thôi miên, nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Nhưng mà thiếu niên thật sự có thể hiểu được mấy thứ này, bởi vì bên cạnh mỗi trang sách còn viết cả công thức tính toán đại lượng cùng tổng kết tư duy.
Sở Diễn tỏ vẻ bản thân thật sự sùng bái!
Nghĩ rằng lát nữa khi thiếu niên tỉnh lại có khả năng cần người đỡ lên xe lăn, Sở Diễn vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu lẳng lặng chờ đợi.
Làn gió thoải mái thanh tân lướt trên mặt thiếu niên, nhẹ nhàng vén lên vài sợi tóc.
Ngay lúc này, thiếu niên chậm rãi mở mắt.
Người bình thường vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một người xa lạ chống quải trượng ngồi bên cạnh, mà ánh mắt của người xa lạ này còn bling bling* như vậy, người bình thường sẽ theo bản năng tự hỏi hắn là ai, hoặc là chào hỏi một cái, hoặc là dứt khoát xem là đồ ngốc mà tránh xa.
*Chắc là kiểu lấp la lấp lánh áNhưng biểu hiện của thiếu niên này thật sự kỳ quái.
Câu ta chưa từng cho Sở Diễn một cái liếc mắt, phảng phất xem y thành một món đồ có cũng được không có cũng không sao.
Sở Diễn tự nhận mình còn được tính là quái vật khổng lồ, không đến mức không thấy được như vậy, chẳng lẽ đôi mắt của thiếu niên này cũng có đôi khi không tốt lắm giống như y?
Vì thế y đưa tay vẫy vẫy trước mắt thiếu niên một chút.
Tròng mắt thiếu niên chuyển động theo, nhưng cơ mặt lại không có bất luận biến hóa nào, tựa như một người máy khô khan.
Sở Diễn đành phải thả tay xuống, thành thành thật thật ngồi bên cạnh câu ta.
Thiếu niên tiếp tục không coi ai ra gì xem sách kinh tế học, đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Một lát sau, tay cậu ta bắt đầu vô ý thức tìm kiếm gì đó trên mặt đất, nhưng vẫn luôn không tìm thấy, vì thế động tác trên tay bắt đầu giống như người chết đuối đang liều mạng giãy giụa, trong miệng còn ậm ừ ra một ít thanh âm mơ hồ, như là người câm đang nỗ lực phát ra tiếng.
Sở Diễn chú ý tới dị trạng của cậu ta, theo bản năng rũ mắt xuống cùng tìm kiếm.
Rất nhanh, Sở Diễn đã phát hiện một cây bút máy bị che giấu dưới bụi cỏ.
Là đang tìm cái này sao?
Sở Diễn tay mắt lanh lẹ nhặt bút máy lên, mỉm cười đưa nó đến trước mặt thiếu niên.
Lúc này thiếu niên mới giống như nhìn thấy một người sống lớn sờ sờ như Sở Diễn, đôi mắt cậu ta dừng lại, ánh mắt dần dần si mê, giống như đang nhìn một trân bảo hiếm có, thậm chí còn duỗi tay chạm vào mặt Sở Diễn.
Mặt y.... Là đang bị vị học bá trẻ tuổi này thưởng thức sao?
Chẳng lẽ là bởi vì gương mặt y lớn lên thực phù hợp với quy luật toán học?
Sở Diễn đối với thiếu niên này cũng không phòng bị gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ tùy ý để thiếu niên này vo tròn bóp dẹp.
Sở Diễn cũng không phản cảm gì, giống như đang dỗ trẻ con.
Bề ngoài y còn trẻ như vậy nhưng nội tâm đã thực hiền từ, đây rốt cuộc là vì sao?
Sau khi thiếu niên xoa bóp Sở Diễn hơn nửa ngày, đột nhiên từ trong tay rút ra một cái bút máy, mực nước đậm màu chậm rãi thấm ra từ ngòi bút.
Sở Diễn kinh ngạc không biết cậu ta muốn làm gì.
Trực giác nhắc nhở Sở Diễn khả năng sẽ có nguy hiểm, vì thế y có chút khẩn trương cầm lấy quải trượng bên người, muốn nhanh đứng lên.
Nhưng không biết vì sao sức lực thiếu niên bỗng nhiên trở nên lớn như vậy, không cho kháng cự, trực tiếp đè lại hai chân đang muốn đứng dậy của Sở Diễn, dùng cánh tay giam cả người y lên mặt cỏ, sau đó dùng đầu bút máy nhắm vào y.
Sở Diễn hãi hùng khiếp vía, quả thực muốn kêu: Mẹ ơi!! Mỗi người Liên Bang hình như đều không quá bình thường a!! Đưa trẻ nhìn phúc hậu vô hại như vậy sao lại có thể khống chế được con chứ!!!
Ngòi bút máy từng chút một tới gần mặt Sở Diễn, y còn muốn giãy giụa một chút, lại phát hiện thương thế bản thân quá nặng, cả người hư nhuyễn, căn bản vô lực giãy giụa, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, xướng câu tôi yêu tổ quốc.
Khiến người ta vô pháp nghĩ đến là, thiếu niên quỳ trên người y, dùng bút máy ở trên mặt Sở Diễn nhẹ nhàng viết hai chữ -- của tôi.
3,9k word, mẹ ơi lưng tôiiiiii