Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 9

Edit: qinyi

Beta: EnochRu

Giống Như Chui Đầu Vào Lưới

Mỗi một bước Sở Diễn tiến về phía Chu Mai, trái tim y đều trải qua mười tám loại khảo nghiệm như tàu siêu tốc.

Rốt cuộc chủ động tìm chết và bị động tìm chết vẫn có sự khác nhau nhất định, sự khác nhau lớn nhất ở chỗ chủ động tìm chết còn phải trải qua đấu tranh tâm lý.

Sở Diễn hiện tại đang trải qua loại đấu tranh tâm lý này.

Nếu thân thế bị công bố y có thể sẽ phải ngồi tù nhỉ?

Không có tiền tài đôi mắt của y về sau có phải sẽ mù luôn không?

Khi Lăng Phong kết hôn y có nên đến uống rượu mừng không... Chờ một chút, giống như có thứ kỳ quái tiến vào*.

* ý bảo sự xuất hiện của SD trong lễ cưới của LP là không hợp lý

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Sở Diễn, từ góc nhìn của y mà nói, y chính là người đưa điểm kinh nghiệm cho Lăng ca, sau mỗi một việc Lăng ca đều sẽ trưởng thành một chút, nói cách khác, y đang chứng kiến nam chủ ra đời.

Thời điểm Lăng ca trưởng thành đến mức vạn người ngại Sở Diễn đã không còn biện pháp lay động cũng là thời điểm y hạ tuyến.

Toàn bộ quá trình, Sở Diễn đều có một loại cảm giác con trai đã trưởng thành.

Mỗi lần Sở Diễn thiết kế chướng ngại ngáng chân Lăng Phong, buổi tối y đều sẽ ở trong nhật ký lén lút động viên hắn:

[ Chút phiền toái nho nhỏ này sao có thể khiến Lăng ca buồn rầu, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể sớm ngày vượt qua phó bản này, làm tiểu nhân ác độc như tôi bị báo ứng! ]

Không thể không nói Sở Diễn là kẻ tàn nhẫn, y tàn nhẫn với cả chính mình.

Y hít sâu một hơi, chuẩn bị "lơ đãng" gặp thoáng qua Chu Mai.

Nhưng ngay lúc này, Sở Diễn bỗng cảm giác được bên hông căng thẳng, y còn chưa kịp phản ứng một bàn tay thon dài liền che kín nửa mặt dưới của y, chủ nhân bàn tay dùng lực cường ngạnh đem y kéo vào sau rào chắn của toà nhà, cản trở tầm mắt Chu Mai.

Sau cái rào chắn này là triển lãm bản vẽ thiết kế quân giới của học sinh, đập vào mắt y là một cái súng máy điện tử có thể đem người bắn thành tổ ong.

Vì sao Sở Diễn lại có thể nhìn rõ ràng như vậy, là bởi vì trọng tâm y không vững, bị bắt ghé vào trên mặt bản thiết kế kia, phía sau còn có một nhân vật không rõ lôi y vào đây.

Sở Diễn cảm thấy tư thế này rất kỳ quái, vì thế bắt đầu ra sức giãy giụa.

Người nọ ghé sát vào lỗ tai y nói: "Đừng lộn xộn, ngoan một chút."

Nghe được âm thanh này, Sở Diễn lập tức bất động, cùng lúc đó thân thể y theo bản năng bắt đầu phát run.

Bởi vì thanh âm này không phải ai khác, đúng là cái người khống chế nhân sinh y dài đến ba năm Chương Tuyển!

Điều này khiến cho tâm lý Sở Diễn như bị đánh sâu vào, y thậm chí cảm thấy nếu trái tim mình yếu ớt thêm một chút thôi giây tiếp theo liền có thể xuống dưới đi theo Diêm Vương kết bái anh em.

Sở Diễn liều mạng ám thị chính mình, không cần sợ hãi, đời này cái gì cũng chưa phát sinh, y hiện tại không có nhược điểm khống chế mày, cho dù có, mày cũng sẽ chủ động thừa nhận sai lầm.

Kết quả là Sở Diễn một bên run rẩy, một bên chậm rãi quay mặt đi, nhìn đến gương mặt cả đời này y cũng không muốn thấy.

Chương Tuyển có một đôi mắt giống như phỉ thúy, diện mạo quá mức tinh xảo làm hắn thoạt nhìn thập phần âm nhu*, nhưng Sở Diễn biết tất cả điều này đều tràn ngập tính lừa gạt, Chương Tuyển là quái vật khoác lên bộ da người xinh đẹp tâm tư tàn ác lạnh lẽo, thích nhất là đùa nghịch con mồi, xem bọn họ thống khổ giãy giụa rồi bất lực.

*vẻ đẹp của nam nhưng lại thiên hướng nữ tính

Bất hạnh thay, đời trước Sở Diễn cũng chính là con cá bị giam cầm lợi dụng trong ao.

Y cố gắng bình ổn, nơm nớp lo sợ hỏi: "Chú Chương, ngài làm gì vậy?"

Đúng vậy, chú.

Tuy rằng bối phận Chương Tuyển không hơn nhiều so với Sở Diễn nhưng lại bởi vì còn trẻ đã trở thành nòng cốt trung tâm của Đế quốc, ngay cả Hoàng đế cũng thực khách khí với hắn, rất nhiều chuyện đều phải tìm hắn thương lượng.

Sở Thiên Khoát còn cố ý để con cái mình gọi hắn là chú để có thể dùng để xây dựng thêm quan hệ với hắn, tốt nhất là lúc không có việc gì còn có thể đi đi lại lại.

Khi y còn nhỏ lấy danh nghĩa học tập ở nhờ nhà Chương Tuyển, lợi dụng trẻ con ngây thơ đáng yêu giữ chặt tâm đại ma đầu, để Đế quốc phồn hoa hưng thịnh.

Khi còn nhỏ Sở Diễn còn ôm gối đầu đến trước giường Chương Tuyển nói: "Chú, buổi tối ngủ cạnh chú thấy ngon hơn nhiều."

Chương Tuyển: "..."

May mắn là thời đại tinh tế, tuổi thọ trung bình của con người cũng dài hơn, hy vọng quãng thời gian này có thể làm Chương Tuyển quên đi lịch sử đen của y.

Nhớ năm đó, Khi Sở Diễn còn non nớt thường xuyên thấy Sở Thiên Khoát lôi kéo Chương Tuyển nghị sự, nếu Sở Thiên Khoát muốn trị tội ai hoặc là muốn xử lý người nào, hắn đều tung ta tung tăng tới tìm Chương Tuyển, bởi vì Chương Tuyển chỉ cần một giây là có thể phán cho người kia một cái tội danh tốt, cho dù người nọ thanh thanh bạch bạch, Chương Tuyển cũng có thể ngay tại đó biểu diễn cái gì gọi là "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do".

Âm hiểm, quá âm hiểm, đối phó với người này chính là khó khăn cấp địa ngục.

Ở trước mặt hắn, Sở Diễn tự nhận là cái ngốc bạch ngọt, sao có thể chơi thắng con hổ mặt cười này.

Bởi vì tư thế, Chương Tuyển từ trên cao nhìn xuống Sở Diễn cả người căng chặt, thanh âm trầm thấp nói: "Hôm nay ngày đầu tiên em nhập học, tôi tới gặp em."

"Nhưng mà, hình như em không quá muốn nhìn thấy tôi thì phải."

Sở Diễn nháy mắt giật mình một cái, lập tức đả thông mạch vuốt mông ngựa nhanh chóng lắc đầu nói: "Không thể nào, chú có thể tới xem tôi, tôi cảm kích giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt..."

Ánh mắt Chương Tuyển nghiêm túc chăm chú nhìn y, nhưng chỉ nói: "Phải không? Nhưng hôm nay khi em thấy tôi giống như thấy quỷ vậy."

... Từ một góc độ mà nói anh so với quỷ còn đáng sợ hơn.

"Tôi..."

Bởi vì trước giờ đều là hắn phân phó, Sở Diễn nghe lệnh, cho nên Sở Diễn cũng không am hiểu nói chuyện cùng Chương Tuyển, với loại tình cảnh trước mắt trong khoảng thời gian ngắn đại não Sở Diễn đột nhiên ngừng hoạt động.

Chương Tuyển thấy y như vậy, trong ánh mắt đều là hứng thú, giống như bắt được một con mồi tốt: "Xem ra là do chúng ta lâu lắm rồi không liên lạc nên lạ lẫm, đây xác thật là tôi sơ sẩy."

Nói đến đây, hắn bỗng dưng cười, thong thả ung dung nói: "Một khi đã như vậy, giống như khi em còn nhỏ tới nhà tôi ở vài ngày đi."

Thực ra ban đầu tính để xưng hô của CT và SD là chú-cháu nhưng lại có đoạn nói tuổi của CT cũng không lớn lắm để cháu thì hơi già nên vẫn quyết định để em, còn SD thì là chú-tôi bởi vì SD với CT cũng không có cảm tình gì, nếu có cũng chỉ là sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment