Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 212

Đoàn Lệ điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục kể rõ mọi chuyện.

Sau khi Kỳ Vô Quá rời đi, Đoàn Lệ chờ ở nơi họ từng chung sống, lần chờ này kéo dài tận mấy năm.

Hồn phách của Đoàn Lệ lúc đó đã được tách ra, một phần trở thành thiên sư họ Đoàn, một phần mang theo ký ức đứng ở nơi đã ước định chờ mấy năm, sau đó muốn xuống âm phủ tìm người.

Từ trước đến nay Đoàn Lệ luôn là người cẩn thận, hắn tin Kỳ Vô Quá thất hứa nhất định là vì đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Chỉ là sợi xích giữa hắn và Kỳ Vô Quá đã bị chặt đứt, hắn cũng chưa từng quy vị.

Đoàn Lệ muốn tới địa phủ tìm người, lại không thể thông qua cách đi bình thường, nếu bị quỷ sai phát hiện sẽ không thể tránh khỏi việc bị ép quay về Nghiệt Kính Đài quy vị.

Vì thế Đoàn Lệ đã đợi đứa bé nhà họ Đoàn đủ mạnh để thừa nhận linh hồn của hắn, lần nữa trở thành người bình thường. Đương nhiên vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, hắn đã phong ấn ký ức của mình, chỉ để lại một chấp niệm.

Thân làm thiên sư, Đoàn Lệ dùng cả đời để nghiên cứu tiền đề làm sao không để quỷ sai âm phủ chú ý, mở cửa đi xuống âm phủ.

Sau khi thiên sư Đoàn Lệ chết đi, ký ức bị phong ấn của hắn quay trở lại. Lúc này Đoàn Lệ đã là thiên sư có địa vị cực cao. Hắn lần nữa chọn thuật tách hồn để tránh việc quy vị và quỷ sai âm phủ đến câu hồn. Sau đó nửa hồn phách mang theo ký ức đi xuống âm phủ.

Đoàn Lệ tìm thấy bờ Vong Xuyên, muốn tìm kiếm nơi Kỳ Vô Quá ngâm mình, chỉ là đối với hồn phách khác, nước Vong Xuyên chẳng khác nào thứ độc dược không thể tới gần.

Đoàn Lệ không sợ hồn phi phách tán, hắn chỉ lo nếu mình biến mất, đến lúc đó nếu Kỳ Vô Quá quay về, há chẳng phải hắn thất hứa hay sao?

Hắn bèn quay lại trước đá Tam Sinh, muốn thông qua sự ràng buộc linh hồn giữa hai người trên đá tìm kiếm vị trí của Kỳ Vô Quá.

Không ngờ tên của cả hai trên đá Tam Sinh đã hoàn toàn bị quét sạch. Đoàn Lệ đứng trước đá Tam Sinh rất lâu, vậy mà không thể khiến tên Kỳ Vô Quá xuất hiện lần nữa trên đá.

Nghe đến đó, Kỳ Vô Quá nói: “Lúc trước tôi chỉ còn lại một hồn một phách, là hồn thể gần như bị hủy hoại hoàn toàn trong Vong Xuyên, tất nhiên tên trên đá Tam Sinh sẽ bị xóa.”

Khóe môi Đoàn Lệ hơi nhếch lên, vừa như muốn cười vừa như không cười nổi: “Khi đó có người nói cho tôi biết, tên trên đá Tam Sinh biến mất chỉ khi một người thay lòng đổi dạ, hoặc là người còn lại hồn bay phách tán.”

“Cả hai kiểu này tôi đều không tin.”

Đoàn Lệ nắm chặt tay Kỳ Vô Quá, lặp lại lần nữa: “Tôi đều không tin, tôi ở lại đá Tam Sinh chờ rất lâu, mãi tới khi nửa phần hồn tôi để lại trên dương gian phát hiện bên kia đã xảy ra chuyện.”

Kỳ Vô Quá hỏi: “Xảy ra chuyện?”

Đoàn Lệ nói: “Trước kia Tham Lang đã hạ một lời dẫn lên Tử Vi Đế Tinh.”

Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Ý anh là, thực ra Tham Lam đã thức tỉnh sớm hơn cả dự tính?”

Đoàn Lệ gật đầu, nói: “Thiên Đạo suy yếu, hơn nữa chúng thần ngủ say, trật tự mất khống chế, Tham Lang vốn chủ dục, vào thời kỳ kia…”

Trong thời kỳ hỗn loạn, năng lực của Tham Lang Tinh Quân được tăng đến cực đại, không chỉ gieo lời dẫn khiến Phá Quân Tinh Quân lây nhiễm ác ý mà còn sớm phát hiện sự tồn tại của Tử Vi Đế Tinh, hơn nữa dùng cách tương tự gieo lời dẫn vào lòng Tử Vi Đế Tinh.

Tử Vi Đế Tinh không thức tỉnh quy vị chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Tuy hồn phách sẽ mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng bị Tham Lang Tinh Quân thức tỉnh trước chơi một vố.

Kỳ Vô Quá chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Có phải chuyện giết anh trước đây của Tử Vi Đế Tinh liên quan đến Tham Lang không?”

Đoàn Lệ nói: “Chưa xác định được, nhưng quả thật lời dẫn Tham Lang gieo đã ảnh hưởng tới Tử Vi Đế Tinh.”

“Rốt cuộc hắn làm như vậy để làm gì?”

Đoàn Lệ chuyển đề tài, hỏi: “Người biết không gian quỷ vực do ai sáng tạo ra không?”

Kỳ Vô Quá nói: “Tham Lang?”

Đoàn Lệ gật đầu: “Trước đây khi tôi đứng chờ người trước đá Tam Sinh, phần hồn ở lại dương gian đã phát hiện bất thường.”

Tuy Đoàn Lệ một lòng muốn tìm Kỳ Vô Quá, nhưng hắn biết dương gian là nơi dung thân duy nhất cho hắn và Kỳ Vô Quá. Hơn nữa có lẽ chuyện Kỳ Vô Quá biến mất còn có liên quan đến Thiên Đạo. Nếu chỉ vì tâm tư riêng, hoàn toàn mặc kệ sống chết của sinh linh dương gian, Đoàn Lệ không biết Thiên Đạo sẽ vì cân bằng mà làm ra chuyện gì.

Suy xét từ các phương diện khác nhau, Đoàn Lệ quay về dương gian, hao tâm tổn sức mới tìm được nguyên nhân phát sinh dị biến. 

Tham Lang Tinh Quân sống lại, hơn nữa còn tạo ra một không gian khác, chặn lại những hồn phách chết đi vốn phải xuống âm phủ.

Kỳ Vô Quá nhíu mày, nói: “Hắn muốn nhân lúc chúng thần ngủ say mà trở thành vị thần duy nhất?”

Đoàn Lệ gật đầu: “Đúng vậy.”

Chúng thần ngủ say, nơi duy nhất không chịu ảnh hưởng quá nhiều là dương gian và âm phủ. Tham Lang Tinh Quân nhìn thấy manh mối, lập tức muốn tự mình sáng tạo ra một không gian giống với âm phủ để nuôi dưỡng ác ý. Tham Lang Tinh Quân làm những việc này không cần mục đích, hắn chỉ do sinh ra tâm tư riêng, không muốn quy vị, cũng không muốn sống sót với thân phận người thường như Đoàn Lệ.

Vì thế hắn đã tạo ra không gian quỷ vực, vả lại sự xuất hiện của không gian quỷ vực cũng là vì Đoàn Lệ.

Tham Lang để lại lời dẫn trên người Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá vì giúp Đoàn Lệ loại bỏ ác ý nên dẫn hắn xuống âm phủ. Bên bờ sông Vong Xuyên, mảnh ác ý trên người Đoàn Lệ hoàn toàn bị loại bỏ, cũng khiến Tham Lang Tinh Quân ẩn nấp trên dương gian nhìn thấy hết thảy sông Vong Xuyên. Hắn mượn điều này mở một khe hở, ăn trộm nước sông Vong Xuyên, dùng thần lực Tinh Quân cải tạo, xây dựng nên một không gian.

Kỳ Vô Quá nghe đến đó, chợt bừng tỉnh: “Thì ra trời phạt tôi là vì nguyên nhân này, tôi tự tiện dẫn anh vào địa phủ, dẫn tới Tham Lang Tinh Quân tạo ra được một không gian khác.”

Đoàn Lệ gật đầu: “Lúc ấy tôi đã nghĩ đến nguyên nhân này, cho nên muốn cứu vớt một phen, như vậy cũng có thể cứu được người.”

Kỳ Vô Quá xem như đã hiểu, trước đây khi mình chỉ còn một hồn một phách vẫn có thể cứu lại được, trừ nước sông Vong Xuyên ra, Đoàn Lệ cũng tốn không ít công sức.

Các Tinh Quân có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Tham Lang Tinh Quân trốn trong tiểu không gian, tránh được đôi mắt của Thiên Đạo, lại không tránh được Đoàn Lệ. Thất sách duy nhất của hắn chính là không ngờ Phá Quân Tinh Quân cũng không quy vị.

Sau khi Đoàn Lệ tìm được Tham Lang Tinh Quân, cả hai nổ ra một trận chiến lớn trong không gian quỷ vực mới hình thành. Kết quả cuối cùng là Tham Lang Tinh Quân bị đánh tan hình thể, còn Đoàn Lệ bị tổn thương hồn phách, quay về trạng thái hỗn độn.

Cũng may không gian quỷ vực thông với nước sông Vong Xuyên, Đoàn Lệ được nuôi dưỡng, trong trạng thái vô ý thức đã sáng tạo không gian nguyên bản. Vì thế Đoàn Lệ đã nghĩ mình chỉ là một cô hồn dã quỷ vô ý đi được vào đây, dưới chấp niệm không tên bắt đầu hoàn thiện việc xây dựng không gian.

Vốn không gian quỷ vực dùng để nuôi dưỡng ác ý, cuối cùng Đoàn Lệ lại biến không gian thành nơi tinh lọc ác ý, còn những hồn phách hẳn nên chết đi trên thực tế cũng chỉ bị chậm một thời gian mà thôi.

Dù sao thời gian giữa nhân gian và âm phủ cũng chênh nhau, khoảng thời gian bọn họ ở lại không gian cùng lắm chỉ bằng nửa nén hương ở âm phủ.

Những ký ức bị chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng Đoàn Lệ trở thành không gian nguyên bản, là không gian mà ngay cả Đoàn Lệ cũng mở không ra.

Kỳ Vô Quá nói: “Theo cách nói của anh, Tham Lang Tinh Quân vẫn luôn trốn trong không gian quỷ vực.”

Đoàn Lệ gật đầu, nói: “Có thể nói như vậy, năm đó sau khi bị tôi đánh tan, hắn vẫn luôn tìm cơ hội để phục hồi hình thể.”

Hiện giờ ký ức của Đoàn Lệ đã hồi phục, toàn bộ không gian nguyên bản đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn, muốn tìm được Tham Lang không phải chuyện gì khó. Phiền toái ở chỗ, Tham Lang là tinh quân chủ dục, chỉ cần một ngày nhân loại vẫn còn dục vọng, Tham Lang sẽ không biến mất.

Kỳ Vô Quá nghe Đoàn Lệ nói vậy, cười nói: “Không hổ là Phá Quân Tinh Quân, suy nghĩ cũng không giống người bình thường như chúng tôi.”

Đoàn Lệ sửng sốt, thấy trong mắt Kỳ Vô Quá đều là vẻ trêu chọc, hỏi: “Người có cách khác à?”

Kỳ Vô Quá nói: “Cần gì cứ phải chém giết hắn, để Tham Lang quy vị không phải cũng có hiệu quả tương tự à?”

Trong tình huống hiện tại, một khi Tinh Quân quy vị sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng không thể tỉnh lại.

Tham Lang Tinh Quân vẫn luôn gây ra sóng gió trên dương gian là vì hắn không có hình thái hoàn chỉnh. Những thứ dụ dỗ con người làm ác chẳng qua chỉ là một phần mảnh nhỏ bị đánh tan của hắn mà thôi.

Còn Đoàn Lệ, nếu nói Tham Lang Tinh Quân bị phân hồn sau khi bị hắn đánh tan thì Đoàn Lệ là chủ động phân hồn dưới sự chỉ đạo của Kỳ Vô Quá.

Trước đây hồn phách Đoàn Lệ chia làm hai bộ phận, một bộ phận trở thành thiên sư Đoàn Lệ trên dương gian, một bộ phận trở thành Đoàn Lệ quản lý không gian quỷ vực. Bộ phận còn lại mang theo ký ức tạo ra không gian nguyên bản ngủ say trong không gian quỷ vực.

Hồn phách của Đoàn Lệ không hoàn chỉnh mới né tránh được Thiên Đạo suy yếu, không quay về quy vị ngủ say.

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, khí thế của Đoàn Lệ bây giờ khác hẳn so với Đoàn Lệ trước kia. Đoàn Lệ này là sự tồn tại hoàn chỉnh, lúc nào cũng có thể trở thành Phá Quân Tinh Quân. Bây giờ hắn có thể bình yên đứng đây hoàn toàn là nhờ công của không gian quỷ vực.

Quỷ vực là không gian mới hình thành sau khi Thiên Đạo suy yếu, từ một ý nghĩa nào đó, có thể nói không gian này không nằm dưới sự cai quản của Thiên Đạo.

Cho nên Đoàn Lệ có thể giữ hồn thể hoàn chỉnh trong không gian quỷ vực mà không bị ép quy vị. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tham Lang luôn muốn cướp quyền khống chế không gian như hổ rình mồi.

Kỳ Vô Quá nói tới đây, hỏi: “Chắc bây giờ anh đã có thể hoàn toàn khống chế không gian quỷ vực rồi, có phải cũng có thể đưa được Tham Lang ra đúng không?”

“Ý người là khiến hắn quy vị?”

Kỳ Vô Quá gật đầu, kế hoạch của cậu là bắt được tất cả những bộ phận Tham Lang giấu trong không gian, sau đó khiến chúng hợp thể đưa ra không gian quỷ vực. Chỉ cần rời khỏi đây, Tham Lang sẽ quy vị dưới sự khống chế của Thiên Đạo, sau đó chìm vào ngủ say.

Một Tham Lang ngủ say sẽ không bao giờ tạo ra sóng gió được nữa.

Đoàn Lệ gật đầu: “Được, nhưng trước đây Tham Lang bị đánh tan thành từng mảnh rất nhỏ, có một số bộ phận có lẽ nấp trên người của lệ quỷ trong không gian. Chỉ cần để sót mất một mảnh cũng sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ.”

Tuy quản lý trong không gian rất đông, nhưng những quản lý này đều vì chấp niệm mà thành lệ quỷ, đối mặt với Tham Lang không bị lây nhiễm đã là phúc, chứ đừng nói đến việc khống chế hắn.

Kỳ Vô Quá nói: “Không gian nguyên bản nối liền với sông Vong Xuyên, trước đây Tạ Tất An đã ước hẹn với tôi, lúc này dùng được rồi.”

Đoàn Lệ khẽ cau mày, nói: “Ước hẹn? Vì sao người với Tạ Tất An lại có ước hẹn?”

Đôi mắt hắn dừng lại trên tai trái Kỳ Vô Quá, khuyên tai trước kia cũng là do Tạ Tất An đưa cho Kỳ Vô Quá, giữa hai người cũng có một lời ước hẹn…

Kỳ Vô Quá bỗng nhận ra đối phương hơi bất thường, cậu ngạc nhiên, đột nhiên nhận ra… Đoàn Lệ đang ghen?

Kỳ Vô Quá nói: “Không ngờ anh là một túi dấm cơ đấy.”

“Túi dấm?”

Đoàn Lệ không hiểu nghĩa hai từ này lắm.

Kỳ Vô Quá cười nói: “Nghĩa là…”

Cậu ghé qua giải thích ý nghĩa của từ túi dấm, khuôn mặt Đoàn Lệ vẫn bất biến, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.

“Tạ Tất An hứa gì?”

Kỳ Vô Quá biết Đoàn Lệ đang lảng sang chuyện khác, cũng không vạch trần hắn: “Cậu ta đồng ý cho tôi mượn âm binh.”

“Ý người là để âm binh đi vào từ Vong Xuyên, khống chế lệ quỷ bị ác ý lây nhiễm?”

Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Ưu thế lớn nhất của quỷ sai câu hồn là sẽ không bị ác ý lây nhiễm.”

Hai người cứ vậy quyết định, Đoàn Lệ thao túng không gian tìm vị trí của Tham Lang, Kỳ Vô Quá lại mượn binh khống chế lệ quỷ bị lây nhiễm.

Về sau bọn họ sẽ mở một cánh cửa đưa Tham Lang về dương thế, khiến hắn quy vị.
Bình Luận (0)
Comment