Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 217

Nhưng thất bại thì đã sao?

Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn của một nhân loại bình thường mà đã muốn bắt được hắn, tên Phá Quân này đúng là càng sống càng đi lùi.

Tham Lang nghĩ đến đây, ngửa mặt lên trời thét dài, quả thật bây giờ chút hồn thể còn sót lại không đủ để thoát khỏi khống chế của trận pháp, nhưng đây chẳng qua chỉ bằng một phần mười hồn thể của hắn mà thôi.

Cũng may còn để lại đường lui, Tham Lang thầm nghĩ, chờ hắn tránh được kiếp này, thể nào cũng phải tìm cơ hội giết chết tên Kỳ Vô Quá đáng ghét.

Trong cơ thể người nhà họ Chu xuất hiện từng đợt sương mù đen. Những sợi sương mù bị kéo ra khỏi cơ thể chúng, sau đó nhập vào trong ngọn lửa. Những sợi sương đen đó đều là lời dẫn Tham Lang gieo vào sâu trong linh hồn người nhà họ Chu, cho nhà họ Chu sức mạnh không thuộc về bọn chúng, đồng thời cũng mượn lòng tham nhà họ Chu nuôi dưỡng Tham Lang.

Những lời dẫn kia đã dung hợp thành một với linh hồn người nhà họ Chu, tham niệm càng sâu, mức độ dung hợp càng mạnh, mang đến sức mạnh cường đại cho bọn chúng.

Đương nhiên khi những lời dẫn ác ý bị ép rời đi cũng sẽ mang đến thương tổn không thể nghịch chuyển đối với hồn phách.

Tham Lang không thấy mình cưỡng ép lấy đi lời dẫn có gì không ổn, hắn mang đến lợi ích như thế cho người nhà họ Chu, tất nhiên bây giờ là lúc chúng nên báo đáp hắn.

Người nhà họ Chu mặt trắng bệch, Chu Bỉnh Diệu và các đời chung huyết thống với ông ta dung hợp sâu nhất, thậm chí còn lăn đùng ra ngất xỉu.

Bóng đen cuối cùng đến từ một người đang nấp trong góc.

Kỳ Vô Quá quét mắt qua, nhìn thấy người cha trên danh nghĩa của mình – Kỳ Phú Quý che ngực ngã xuống.

Quả nhiên Kỳ Phú cũng bị mảnh ác ý lây nhiễm. Nghĩ cũng phải, với loại người trong mắt chỉ có lợi ích như ông ta, chuyện này là điều hiển nhiên thôi.

Kỳ Vô Quá bình thản dời mắt, cứ như thứ ngã xuống bên kia là lá cây. Giờ phút này không ai thèm để ý người nhà họ Chu nữa, cái bóng trong ngọn lửa cháy càng lúc càng đậm lên, mắt thấy sắp thoát khỏi sự khống chế của trận Tru Tà.

Kỳ Vô Quá cao giọng nói: “Tạ Tất An, thả xích!”

Theo tiếng cậu ra lệnh, sợi xích trong tay Tạ Tất An lại xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất. Những sợi xích vốn trói buộc phần hồn Tham Lang từng cái từng cái bay vào cái bóng trong ngọn lửa. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng trong mắt trận lóe lên, hoàn toàn không nhìn ra trạng thái trong đó.

Lửa cháy đã bùng lên tận trời, sau khi phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, lớp khói dày đặc mất một lúc lâu mới từ từ tan đi, một con thú lớn đầu rồng thân rùa xuất hiện giữa không trung.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Đây là?”

Đoàn Lệ giải thích: “Đây là bản thể gốc của Tham Lang.”

Tham Lang cũng không hiểu rõ những gì vừa xảy ra, hắn vốn chỉ muốn triệu hồi một phần nhỏ phân hồn, có đủ sức mạnh rời đi là được. Chỉ là không biết vì sao lại thế, đột nhiên hắn có cảm giác sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có phóng đại lên, đưa mình về với lúc khi còn là Tinh Quân.

Tham Lang cảm thấy trạng thái của mình không thích hợp, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện móng vuốt màu vàng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Hắn đột nhiên hiểu ra ý đồ của Đoàn Lệ, đây là đang ép hắn quy vị.

Hai mắt hắn tức khắc đỏ như máu, tức giận mắng: “Lâu rồi không gặp, thế mà ngươi lại đê tiện không từ thủ đoạn như thế.”

Nói xong, hắn quay đầu muốn rời đi. Kỳ Vô Quá thấy thế, hét lớn: “Tạ Tất An, cản hắn lại.”

Cậu vừa dứt lời, quỷ sai nãy giờ vẫn đứng im trên không trung cuối cùng cũng cử động. Một sợi xích quấn lên cổ kim ngao, Tham Lang cười mỉa: “Một quỷ sai đê hèn cũng muốn ngăn bổn tọa.”

Hắn vung đầu, sợi xích kia đứt thành từng đoạn, nhưng từng sợi xích không ngừng lao tới quấn lấy hắn. Một sợi xích Tham Lang có thể dễ dàng phá đứt, nhưng hàng ngàn sợi thì không dễ như vậy.

Cuối cùng, ánh sáng trong tay Tạ Tất An lóe lên, kết lúc trận thiên la địa võng. Sợi xích câu hồn trên tay hắn vừa quấn vào mai rùa của Tham Lang, thú lớn màu vàng đột nhiên bị đè xuống, không chống lại được sức nặng này.

Tham Lang nổi giận, lúc này cũng bất chấp liệu có đắc tội với âm phủ hay không, ngửa đầu phun một ngọn lửa về phía quỷ sai đang bày trận. Tinh Quân mang sức mạnh cực dương, vừa lúc khắc chế quỷ sai âm phủ cực âm. Bị ngọn lửa như vậy phun trúng, những quỷ sai đó chắc chắn sẽ bị thương hồn thể, thậm chí là hồn bay phách tán.

Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện giữa không trung, tay cầm trường kiếm đỏ vàng, va chạm với luồng lửa như tên rời khỏi cung.

Giữa không trung lóe lên tia lửa, thế lực hai bên dường như ngang nhau, sau khi nổ bùng lên, ngọn lửa mang theo hơi thở cực dương đã bị tiêu diệt.

Tham Lang tập trung nhìn qua, thấy là Đoàn Lệ đứng trước hắn, muốn dùng sức của bản thân che cho muôn vàn quỷ sai phía sau. Trên đất, cơ thể Đoàn Lệ vừa ngã xuống được Kỳ Vô Quá đứng bên cạnh đỡ được, sau đó cẩn thận đặt hắn nằm xuống.

Tham Lang cười nhạo: “Hồn rời khỏi xác rồi mà vẫn mang hình dáng của người phàm, xem ra hồn thể không hoàn chỉnh.”

Phá Quân chủ sát, vốn là chiến lực mạnh nhất trong các Tinh Quân. Nếu là Đoàn Lệ thời kỳ cường thịnh, tất nhiên Tham Lang sẽ không dám chọc vào mũi nhọn này. Trước đây khi còn ở trong không gian quỷ vực, Tham Lang liều mạng bị đánh tan hình thể cũng đã khiến Đoàn Lệ bị thương nặng. Nhưng bây giờ thì khác, rõ ràng tình huống này của Đoàn Lệ là hồn thể không hoàn chỉnh. Tinh Quân hồn phách không hoàn chỉnh thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

Tham Lang ngửa đầu, ngọn lửa bùng lên quanh thân, nhanh chóng lan ra các sợi xích. Đoàn Lệ không hề do dự, nâng kiếm tiến lên tham chiến với Tham Lang.

Kỳ Vô Quá biết tình huống này là như thế nào, Thiên Đạo suy yếu, hiện giờ cần một ít thời gian để nó phản ứng lại, đưa Tham Lang quay về quy vị.

Vấn đề lớn nhất là, năng lực của Tham Lang khắc chế tất cả âm binh địa phủ, Tạ Tất An có thể giúp đỡ vây khốn Tham Lang, nhưng lại không thể đối địch chính diện với hắn. Đoàn Lệ có thể cùng Tham Lang tranh tài chính diện, nhưng Đoàn Lệ không hoàn chỉnh lại không chống đỡ được lâu.

Đoàn Thành Xuân có mắt quan sát cũng nhìn ra tình huống bất thường, ông do dự một lát, sốt ruột hỏi: “Chúng ta có nên lên giúp một tay không?”

Kỳ Vô Quá lắc đầu, nói: “Tham Lang chủ dục, trong lòng nhân loại đều có dục vọng, qua đó sẽ chỉ thành nguồn lực cho hắn mà thôi.”

Đoàn Thành Xuân nhìn thoáng qua người nhà họ Chu nằm trên đất không rõ sống chết, không nói gì nữa.

Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Thành Xuân muốn nói lại thôi, biết có lẽ ông đang nghi ngờ vì sao cậu không tiến lên giúp một tay. Cậu quan tâm Đoàn Lệ, cũng biết mình biết người, lấy tình trạng của mình, nếu đi lên cũng chỉ thêm phiền mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bị đánh bay ra khỏi trận hỗn chiến. Đoàn Lệ che vai trái, chỉ dừng lại một lát, sau đó lắc mình ngăn trở ngọn lửa Tinh Quân của Tham Lang đang muốn đánh úp về phía quỷ sai.

Không thể tiếp tục trì hoãn nữa, chắc chắn Đoàn Lệ không thể trụ được lâu.

Kỳ Vô Quá lật tay, bút Phán Quan lập tức hiện ra. Cậu nói với Đoàn Duệ Thành: “Phiền cậu trông cơ thể cho tôi.”

Kỳ Vô Quá nói xong, chấm vào giữa mày một cái, cơ thể lập tức ngã xuống. Đoàn Duệ Thành nhanh tay lẹ mắt đón lấy cơ thể Kỳ Vô Quá, cậu ta theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy Đoàn Lệ giữa không trung lần nữa bị đánh bay, một cái bóng khác vừa lúc xuất hiện phía sau Đoàn Lệ giữ hắn lại.

Cậu ta nhỏ giọng nói: “Sao có thể dùng thuật xuất hồn một cách bình thường vậy được nhỉ?”

Trong giới huyền môn, thuật xuất hồn là thuật cực kỳ nguy hiểm, khó có thể nắm giữ, nhìn chung trong giới huyền môn bây giờ không còn ai có thể sử dụng. Không ngờ hôm nay lại thấy hai người này dùng đến.

Kỳ Vô Quá không biết suy nghĩ của những người bên dưới, lúc này thời gian cấp bách, không thể giải thích quá nhiều. Cậu hỏi: “Đoàn Lệ, anh ấn tượng sâu nhất với trận chiến nào?”

Tuy Đoàn Lệ không hiểu Kỳ Vô Quá muốn làm gì, nhưng hắn cũng trả lời ngay: “Trận Âm Sơn.”

Kỳ Vô Quá nghe vậy, khẽ đẩy vai Đoàn Lệ, nói: “Nghênh chiến với hắn, sau lưng có tôi.”

Đoàn Lệ trúng một đòn vừa rồi, bị đánh đến mức thương tổn hồn thể, nghe Kỳ Vô Quá nói vậy lại không do dự cầm kiếm tiến lên, lần thứ hai nghênh chiến với Tham Lang.

Kỳ Vô Quá nhắm mắt lại, hình ảnh về trận Âm Sơn hiện lên trong đầu. Câu hỏi vừa rồi cậu hỏi Đoàn Lệ là một lời dẫn, dùng để mở ký ức bị phong ấn.

Làn sương xám bao phủ quanh hiệp hội lần nữa thay đổi. Các thiên sư nhà họ Đoàn còn tỉnh táo đều bị màn này dọa sợ. Một bức tranh giết địch trên chiến trường thật lớn hiện lên không trung, tướng sĩ chém giết, cờ xí bị tàn phá, chiến mã nằm xuống đưa tất cả những người có mặt ở đây về chiến trường cổ đại mấy trăm năm trước. Thậm chí Đoàn Duệ Thành còn nghe được tiếng gào rống ẩu đả và trống trận rung trời vang lên bên tai.

Cuộn tranh dần mở ra, Đoàn Lệ bên kia như được thần trợ, từng chiêu chống đỡ thế công của Tham Lang, thậm chí bắt đầu ngăn chặn con kim ngao khổng lồ.

Nét bút cuối cùng hạ xuống, bút tích của Kỳ Vô Quá kéo dài một hơi.

Thế cục đã định.

Tham Lang chủ dục, cho nên hắn có thể khôi phục sức mạnh của mình thông qua người nhà họ Chu tham lam say mê quyền thế. Phá Quân chủ sát, Kỳ Vô Quá dùng bức tranh vẽ lại cảnh trận Âm Sơn cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ cho Đoàn Lệ.

Khi bút Phán Quan biến mất, Đoàn Lệ chém xuống nhát kiếm quyết định thắng bại. Ánh kiếm lóe lên, thẳng tiến không lùi, quét gọn cả tầng sương xám vẫn luôn bao phủ trên không trung.

Cùng lúc đó, một ánh sáng vàng từ trên trời rọi thẳng xuống Tham Lang. Trong ánh sáng kia, con thú lớn đầu rồng mình rùa phát ra tiếng gầm thê lương, cơ thể lại không nhúc nhích được.

Ánh sáng chỉ kéo dài khoảng mười giây, ngắn đến mức tựa như ảo giác. Nó từ từ tiêu tán, mà ánh sáng trong cơ thể Tham Lang Tinh Quân cũng tiêu tán trong không trung.

Tinh Quân quy vị, chờ hắn là một giấc ngủ say kéo dài, mà có lẽ giấc ngủ này sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Kỳ Vô Quá nheo mắt, thấy ánh mặt trời luồn qua khe hở chiếu xuống. Những quỷ sai đứng sừng sững giữa không trung từ từ biến mất, trở lại thế giới thuộc về bọn họ. Người biến mất cuối cùng là Tạ Tất An mỉm cười vẫy tay với mình.

Sương mù hoàn toàn tản đi, trước mắt chỉ còn lại thế gian phồn hoa như gấm, sông Vong Xuyên cầu Nại Hà như dần phai đi khỏi ký ức.

Kỳ Vô Quá chớp mắt, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, một lần hoàn toàn cáo biệt qua đi, chào đón cuộc sống mới.

Một đôi tay lặng lẽ vòng từ phía sau ôm lấy hông cậu, Kỳ Vô Quá lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn khuôn mặt quen thuộc.

Thế sự thay đổi, bãi bể nương dâu, chỉ có người trước mắt chưa từng thay đổi.

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment