Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 78

Dựa vào công việc hiện tại của nhân vật Mã San San đã không thể thỏa mãn nhu cầu của cô được nữa, mãi cho tới một ngày, cô phát hiện có một lỗ hổng trên trang mua sắm, bảy ngày liên tục cho gửi trả hàng không có lý do.

Bắt đầu từ hôm đó, cô trầm mê với việc ở nhà mua sắm online, không cắt nhãn mác, mặc chúng ra ngoài đi chơi, chờ chụp ảnh chia sẻ lên vòng bạn bè xong thì gửi trả hàng.

Như vậy có thể thường xuyên mặc áo mới, lại chỉ cần tốn chút phí vận chuyển, nếu mua một vé cước chuyên chở, như vậy cô thậm chí còn không phải bỏ tiền ship hàng.

Nhân vật còn lại của Phó Hàm ngày càng có địch ý nặng nề với thằng nhóc nhà hàng xóm, dưới cái nhìn của cậu ta, thằng nhóc đó là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cậu ta bị cha mẹ mình trách mắng.

Cho đến một ngày nọ, cậu ta lên sân thượng trên mái chơi.

Nhà của cậu là nhà một phòng kiểu cũ, tầng trên không tính là quá cao, chỉ có bảy tầng.

Đứa trẻ nhà hàng xóm ở trong căn nhà một tầng, phía trước có cái sân. Từ trên sân thượng nhìn xuống, cậu ta thấy đứa bé kia đứng một mình trong vườn hoa nói tiếng Anh một cách trôi chảy. Cậu ta vừa nghe liền cảm thấy rất mất hứng, nhặt một ít giấy vo lại ném thẳng xuống.

Nhìn đứa bé kia khổ sở tránh né, cậu ta đột nhiên cảm thấy tức giận trong lòng bấy lâu nay bỗng dưng bốc hơi không ít.

Hầu Giai Vân vừa nhậm chức tiếp tục bị thủ trưởng cùng ma cũ trong công ty bắt nạt, trừ áp lực đến từ công việc, người nhà của cô cũng bắt đầu xuất hiện, ép buộc cô phải kết hôn sinh con.

Gia đình không lúc nào để cô có thời gian ngơi nghỉ, ở nhà bị ép hôn, lúc nào ăn cơm cùng người quen đều sẽ nghe bọn họ khoe khoang con mình, hoặc là đi du học nước ngoài, hoặc là sự nghiệp thành công, hoặc là gả được cho nhà có gia cảnh tốt.

Lúc này cô sẽ biến thành một đứa thất bại thảm hại, vả lại từ nhỏ cô đã là một đứa bé ngoan ngoãn cam chịu, sẽ không bao giờ trở mặt trước mặt người trong nhà.

Vào một hôm nào đó, sau khi ăn cơm cùng họ hàng xong, cô đã đi vào một siêu thị.

Cô bỗng cảm thấy trong ngực có một cơn giận không biết xả vào đâu, sau đó lập tức nhớ đến một câu nói đã từng nghe.

Khi nào tâm trạng xấu thì cứ đến siêu thị bóp mì ăn liền.

Nhân vật trong mơ của Sử Mạnh Huy vẫn ở lỳ trong nhà như cũ, không có thu nhập ổn định theo ngày. Tối hôm qua trong giấc mơ, ông ta đã lâm vào cảnh nghèo khó, cơ hồ đến cơm cũng không có mà ăn.

Hộp mì gói hôm nay ăn đã là hộp cuối cùng, ông ta ra ngoài muốn đến siêu thị ăn hôi chút đồ ăn thử miễn phí, nhưng đi một vòng về rồi vẫn chưa được ăn no. Lúc này ông ta bỗng thấy chiếc xe điện giao thức ăn.

Sau khi trao đổi cảnh trong mơ xong, Kỳ Vô Quá kể lại chuyện xảy ra trong quảng trường đêm qua cho người chơi khác nghe.

Tuy rằng cậu đã cố gắng nói ngắn gọn và khách quan nhất một cách có thể nhưng vẫn khiến người khác nổi da gà, thậm chí nghĩ đến cảnh tượng cho heo ăn, mọi người đều bắt đầu cảm thấy nuốt không nổi.

Mấy đĩa bánh bao trên bàn hôm nay không có ai chạm vào, lý do rất đơn giản, bánh bao hôm nay nhân thịt heo.

Nhớ tới trong thôn dùng thịt người làm thức ăn cho heo, hơn nữa đó là một nơi cô lập với bên ngoài, cho nên rất dễ tưởng tượng ra thịt heo được phân đến từ nơi nào.

Lại nghĩ sâu thêm một chút sẽ cảm thấy thịt heo trong miệng mình cũng không đơn thuần là thịt heo.

Ngay lúc bầu không khí đang trầm lặng, một đôi tay hướng thẳng vào đống bánh bao trên bàn, bốc lên đưa tới trước mặt mình.

Sử Mạnh Huy cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng, nói: “Các người không ăn đi, đừng lãng phí.”

Mã San San cùng Hầu Giai Vân vốn có sức tưởng tượng rất phong phú. Các cô thấy Sử Mạnh Huy nhét mấy cái bánh bao đó vào trong miệng không chút do dự, thậm chí còn nhai một cách ngon lành, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Phó Hàm ngồi bên cạnh Sử Mạnh Huy, lúc đối phương lại cầm lên một chiếc bánh bao thì hơi ngăn cản ông ta: “Bánh bao này kỳ lạ lắm, đừng ăn nữa.”

Sử Mạnh Huy thô lỗ đẩy tay Phó Hàm ra, nói: “Đồ ngon như vậy mà muốn đổ đi à? Chờ đến lúc các người đói bụng quá thì sẽ biết đạo lý không được lãng phí đồ ăn.”

Kỳ Vô Quá vuốt cằm, mở miệng nói: “Thật ra anh không cần lo đâu, bánh bao này nếu chúng ta không ăn, Tiểu Đặng sau bếp sẽ giải quyết giúp, tôi thấy cậu ta ăn sạch đồ ăn thừa mấy lần rồi, cho nên đồ ăn này không phí đâu.”

“.…..”

Sử Mạnh Huy trừng mắt nhìn Kỳ Vô Quá, há miệng thở dốc, tựa hồ cảm thấy không có cớ gì để cãi lại. Cuối cùng ông ta quyết định không để ý tới Kỳ Vô Quá nữa, tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao.

Sau đó, mặc kệ những người chơi khác nói gì, Sử Mạnh Huy đều không lên tiếng nữa, một lòng chỉ muốn ăn bánh bao, thậm chí còn thể hiện địch ý đối với những người ngăn cản ông ta.

Những người chơi còn lại quanh bàn cơm đều liếc nhau, rất ăn ý đứng dậy rời đi, đến sân thượng bên ngoài trọ.

Tất nhiên Sử Mạnh Huy không cùng đi ra, có vẻ như trước khi ăn hết đồ trên bàn cơm, ông ta sẽ không rời khỏi đó.

Mã San San nhìn về phía nhà ăn, chỉ cảm thấy Sử Mạnh Huy thoạt trông lành ít dữ nhiều. Cô ấp úng hỏi: “Có phải do phòng ở có vấn đề không? Chúng ta cứ ở như vậy liệu sẽ xảy ra chuyện hay không?”

Hầu Giai Vân thoạt trông cũng có chút lo lắng: “Nhưng mà không được làm trái luật của trọ.”

Kỳ Vô Quá nói: “Ở chỗ nào hẳn không quan trọng, quan trọng là không được động vào đồ ở trong phòng.”

Phó Hàm hỏi: “Không thể động vào đồ trong phòng? Nhưng bọn tôi đều chạm vào cả rồi?”

“Ý của tôi là đồ dùng cơ bản có thể dùng, nhưng những đồ trang trí xung quanh thì không được.”

Kỳ Vô Quá giải thích: “Hôm qua lúc tôi đi quét dọn thì thấy Sử Mạnh Huy ăn đồ ăn vặt, tuy rằng ông ta luôn quả quyết nói mấy thứ đó lấy từ trong balo hành lý ra, nhưng tôi vẫn luôn nghi ngờ chuyện này.”

Khi mọi người đang đứng thảo luận chuyện của Sử Mạnh Huy, Thập Nhất đẩy cửa đi vào.

Anh ta dùng khuôn mặt đơ như gỗ đi đến trước mọi người, đầu tiên là nhìn Kỳ Vô Quá một cái như muốn nói gì đó.

Kỳ Vô Quá rất chủ động, mở miệng hỏi: “Ông chủ có gì sai bảo?”

Thập Nhất lại làm thinh dời mắt đi, nói: “Tiểu Hứa đi rồi, bọn tôi cần một người khác thế chỗ cô làm việc.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn không ai tình nguyện nhận phần công việc này.

Phó Hàm nói: “Hay là rút thăm tiếp nhé?”

Những người khác còn chưa kịp đồng ý, Đoạn Lệ đã lên tiếng: “Để tôi.”

Đã có người tình nguyện làm thay, những người chơi khác tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm.

Thập Nhất đã đạt được mục đích nên không nán lại lâu, xoay người nói một câu ngắn gọn: “Đã đến giờ làm việc, đừng có lười biếng.”

Khi nói những lời này, anh ta không thèm quay đầu lại, nói xong liền đẩy cửa đi vào bên trong.

“.…..” Kỳ Vô Quá lại lần nữa cảm thấy hình như mình bị NPC ghẻ lạnh rồi.

Công việc quét dọn buổi sáng tất nhiên là do Đoạn Lệ cùng Kỳ Vô Quá phụ trách.

Công việc phân công cho giúp việc tạm thời của trọ cũng không có yêu cầu gì quá mức nghiêm khắc, thường xuyên sẽ có người đến giúp đỡ nếu rảnh tay, bao gồm cả ông chủ Thập Nhất.

Đối với giúp việc tạm thời mà nói, yêu cầu càng lớn thì chỉ cần hoàn thành công việc là ổn, phân chia công việc thế nào là chuyện của mình.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ bèn quyết định quét dọn sạch sẽ trọ trước, sau đó sẽ đi vào thôn mua đồ.

Phòng của Sử Mạnh Huy nằm gần lối ra vào lên tầng hai nhất, hơn nữa với chuyện vừa rồi trong nhà ăn, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ chọn phòng của ông ta đầu tiên.

Cửa phòng không khóa, Kỳ Vô Quá gõ cửa, sau đó nghe thấy đối phương nói cậu cứ vào đi.

Trong quá trình quét dọn, Sử Mạnh Huy đều đang nằm trên giường ăn gì đó.

Đồ ăn vặt trong phòng đã ngót hơn phân nửa, trên sàn ném đầy túi rác của đồ ăn vặt.

Kỳ Vô Quá cũng không có ý định mở miệng hay ngăn cản đối phương.

Tình huống bây giờ của Sử Mạnh Huy trông thế nào cũng thấy bất thường, chưa làm rõ tình huống thì có ngăn cản cũng chỉ khiến đối phương nảy sinh địch ý mà thôi.

Hai người Kỳ Vô Quá quét dọn xong, lúc rời đi, Sử Mạnh Huy rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đồ ăn vặt trong phòng sắp hết rồi, các cậu nhớ bổ sung thêm một ít.”

Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Sử Mạnh Huy, nói: “Tôi sẽ báo cho Thập Nhất.”

Sau khi đóng cửa lại, Kỳ Vô Quá hỏi: “Trên người ông ta có gì bất thường không mà cái dáng vẻ quỷ ám này rất giống Tiểu Đặng.”

Đoạn Lệ nói: “Trên người rất sạch sẽ, không có dấu vết bị quỷ ám, ông ta vẫn là ông ta như cũ.”

Kỳ Vô Quá nhớ tới dáng vẻ ôm thùng ăn đồ ăn khi còn ở trong bếp của Tiểu Đặng.

Cậu hỏi: “Anh có biết không, con người sinh ra đã phải gánh nguyên tội trên mình, tất cả những ác tính này đều xuất phát từ bảy tội ác.”

Đoạn Lệ gật đầu: “Biết, nhưng không tính là lý do.”

Bảy tội ác là khái niệm đến từ phương Tây, theo thứ tự là ngạo mạn, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, phàm ăn và sắc dục.

Kỳ Vô Quá nói: “Trước đó khi tôi nhìn thấy mấy căn phòng và nghe mọi người nói về cảnh trong mơ đã mơ hồ có những phỏng đoán này. Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn thấy có chút vô lý.”

“Vô lý?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Đáng lẽ khái niệm này không nên xuất hiện ở không gian quỷ vực, phạm vi quản lý bị lệch rồi.”

Đoạn Lệ có chút ngờ vực, hỏi: “Phạm vi quản lý của cậu là ý gì?”

Kỳ Vô Quá giải thích: “Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều thôi, mười vị Diêm Vương cai quản tám tầng địa ngục lớn, cứ mỗi tám tầng địa ngục lớn thì lại có mười sáu địa ngục nhỏ, cho nên bảy tội ác này rất không hợp lý.”

Kỳ Vô Quá vẫn cảm thấy nơi như thôn Thiên Đường này, chỗ nào cũng đều gây ra cảm giác khó chịu.

Dù thôn Thiên Đường hoàn toàn tách biệt với bên ngoài nhưng lại có mạng lưới 4G, đêm lửa trại sám hối kỳ quái cùng buổi livestream phán quyết, giúp việc trong thôn bao gồm Sử Mạnh Huy bị tẩy não, tất cả những thứ này đều hoàn toàn bất đồng với giả thiết trò chơi trước đó.

Trải qua ba cửa game lần trước, Kỳ Vô Quá dường như đã xác định, trong mỗi bối cảnh của quỷ vực đều tuân theo quy tắc của thế giới hiện thực.

Để cho dễ hình dung thì đó là lấy một cảnh tượng bất kỳ trong thế giới hiện thực, phục chế hoàn chỉnh rồi mang vào không gian quỷ vực để tạo thành bối cảnh sinh tồn cho trò chơi.

Kỳ Vô Quá bỗng dưng cảm thấy lệ quỷ trong không gian này hẳn cũng sẽ tuân thủ nguyên tắc đó, chứ không thể xuất hiện cái thứ vô tổ chức như bảy tội ác vậy được.

Đoạn Lệ trầm tư một lúc, nói: “Những cảm giác khó chịu đó hẳn là liên quan đến chủ tuyến trò chơi.”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Nhưng vấn đề hiện tại là, bảy tội ác kia, anh là ngạo mạn, tôi là sắc dục, Mã San San là tham lam, Hầu Giai Vân là phẫn nộ, Phó Hàm là đố kỵ, Sử Mạnh Huy là phàm ăn, vậy thì còn thiếu một người chơi.”

Đoạn Lệ nói: “Cậu quên một người rồi, người đó đại diện cho sự luân phiên cũ mới trong cái trọ này.”
Bình Luận (0)
Comment