Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 117


Tiểu thọ tinh ngồi ở vị trí chủ tọa, Phó Sinh ngồi bên cạnh cậu, vì chỉ mời chủ yếu vài vị diễn viên cùng bọn Giang Huy, Hoàng Âm và La Thường nên ăn uống có thể tùy ý hơn.
La Thường nhỏ giọng oán giận nói: "Sao không ai nói trước nhỉ? Hôm nay xem weibo tôi mới biết sinh nhật Tu Từ, đến quà cũng không kịp chuẩn bị."
Phó Sinh bật cười: "Có lòng là được rồi."
Nói là cùng nhau ăn một bữa cơm, thật sự chỉ là cùng ăn một bữa.
Phó Sinh không chuẩn bị tăng hai cho mọi người, còn tăng hai của anh với Tu Từ vẫn là một bí mật.
Tiêu Duyệt vừa bước vào đã sửng sốt: "Thế này cũng trang trọng quá rồi? Tôi cứ tưởng chỉ có thế hệ của cha tôi mới thích tụ hội ở mấy chỗ như này."
Ngụy Lạc cười đặt quà xuống bên cạnh: "Người trẻ tuổi thì không được ăn à?"
Lần này là bữa tối, đầu tiên lên trước mười hai món nguội, sau đó phục vụ lại bưng hải sản đặc biệt cùng canh đến.

Bữa tối có đủ loại mỹ vị, trong phòng tràn ngập hương thơm của các món ăn khác nhau, lôi cuốn người ăn.
"Cũng không hẳn, chỉ là trông sang quá, có cảm giác già đời."
Tiêu Duyệt le lưỡi, đặt món quà sang chiếc kệ bên cạnh: "Sinh nhật vui vẻ nhé Tu Từ, chúng tôi biết tin muộn quá, quà cáp cũng chỉ mua được ở quanh đây."
"Không sao..." Tu Từ chưa từng đãi khách vào thời điểm sinh nhật, có vẻ hơi câu nệ, "Cảm ơn."
Bạch Đường Sinh đến trễ nhất, dĩ nhiên Ô Bách Chu cũng tới, Phó Sinh lại biết nguyên nhân sâu xa.
Đáng lẽ hai ngày nữa Ô Bách Chu mới trở lại, nhưng vì Bạch Đường Sinh mới biết đến sinh nhật Tu Từ, quanh đây lại không mua được quà tốt, nên sáng sớm đã nhờ Ô Bách Chu đi đặt sau đó đi máy bay qua đây.
Sau khi mọi người đến đông đủ, món chính và món xào còn lại đều đã được phục vụ.

Vu Mạc nếm thử một miếng cá trước mặt, khá kinh ngạc: "Tôi cứ tưởng mấy chỗ như này đồ ăn chỉ đẹp chứ không để ăn?"
"Cái anh nói là mấy nhà hàng khách sạn phải không? Thật ra mấy nhà hàng dưới hình thức club rất chú trọng khẩu vị, đồ ăn làm rất ngon."
Tiêu Duyệt cười hì hì: "Là đạo diễn Phó muốn tiêu tiền."
Một bàn như vậy không uống rượu thì không nhiều nhặn gì, nhưng nếu thêm rượu phải mất khoảng hơn vạn.
Phó Sinh bật cười: "Vốn định ăn lẩu cho ấm cúng, nhưng tôi nghe nói mì Dương Xuân ở chỗ này đặc biệt nổi tiếng."
Dịp sinh nhật sao có thể thiếu một bát mì chứ, nếu ăn lẩu sẽ không có mì Dương Xuân.
Phó Sinh cũng định về khách sạn mượn bếp nấu cho Tu Từ, nhưng nói chung cũng không có ai chuyên nghiệp về khoản này cho lắm.
Toàn bộ bữa ăn Phó Sinh chỉ chăm chú giúp Tu Từ ăn, bóc tôm cho cậu, gỡ xương cá cho cậu, nếu không phải có nhiều người chắc anh đã bắt đầu đút rồi.

Tu Từ mím môi dưới, cậu ăn hết đồ ăn Phó Sinh cho, nhưng Phó Sinh lại chẳng ăn mấy.
Vì vậy cậu cũng học dáng vẻ Ô Bách Chu gắp đồ ăn cho Bạch Đường Sinh, chất đầy bát Phó Sinh thành một chỏm núi cao.
Thật ra hành vi này không hợp lễ nghi, đặc biệt là vào lúc dùng cơm, nhưng tất cả mọi người cũng được coi như chỗ thân quen, đều là người một nhà, không cần chú ý nhiều như vậy.
Tiêu Duyệt lại càng làm mặt cười mẹ hiền, cô thầm thì với Vu Mạc bên cạnh: "Tôi cảm thấy mình không cần ăn tối nữa."
"Tại sao?"
"Cơm chó đủ no rồi."
Còn không chỉ có một phần cơm chó, người ngồi cạnh Tiêu Duyệt là Bạch Đường Sinh, bên cạnh của bên cạnh chính là Ô Bách Chu, hai người vẫn luôn nắm lấy tay nhau dưới gầm bàn.
Bữa cơm này ăn đã gần một tiếng, bầu không khí giữa mọi người cũng rất tốt, dù thọ tinh có như người câm không nói lời nào cũng không bị lúng túng.
Giang Huy nhường chỗ để phục vụ lên đồ: "Mì Dương Xuân của chúng ta tới rồi!"
Món chính của những người khác có sủi cảo, mì trộn gà, cơm chiên, còn mì Dương Xuân là món độc nhất vô nhị.
Trên bề mặt có hai quả trứng chần, trên trứng có bốn miếng cà rốt, tất cả đều khắc thành chữ sinh nhật vui vẻ.
Tu Từ liếc mắt một cái đã nhận ra thủ pháp quen thuộc: "Anh ơi...!là anh khắc à?"
Phó Sinh đáp: "Ừm, ăn đi."
Mì này có mùi rất thơm, nước dùng hẳn sẽ rất ngon.
Tu Từ chụp một bức ảnh trước, sau đó mới tiếc nuối gắp mì, trong lòng lại nghĩ rốt cuộc buổi chiều Phó Sinh đi làm gì mà mất tận hai tiếng.
Chỉ đi đặt phòng ăn với khắc cà rốt không mất nhiều thời gian đến thế.
"Anh ơi, anh ăn đi." Tu Từ đẩy mì Dương Xuân đến trước mặt Phó Sinh, bên trong còn nguyên một quả trứng chần, cà rốt bình thường cậu không hề ưa hôm nay lại ăn sạch.
"Ăn thêm ít nữa đi em." Phó Sinh hơi bất đắc dĩ, "Tôi đã dặn phòng bếp cho ít mì rồi mà, sao vẫn ăn không hết?"
"...!Em muốn ăn mấy miếng sủi cảo." Thật ra không phải Tu Từ không ăn nổi, mà cậu muốn để Phó Sinh cùng mình ăn tô mì này.
Phó Sinh đành phải nhờ phục vụ đặt mấy cái sủi cảo trước mặt Tu Từ: "Cẩn thận kẻo nóng."
Còn anh thì bắt đầu giải quyết phần mì còn thừa của Tu Từ, hương vị khi cho vào miệng thật sự khác biệt, nước dùng chắc được hầm từ xương, vô cùng tươi.
Về quả trứng chần kia, Phó Sinh gắp lên đưa đến bên miệng Tu Từ trước: "Ăn thêm một miếng."
Tu Từ cắn một miếng nhỏ, sau đó nhìn Phó Sinh cực kỳ tự nhiên đưa miếng trứng còn lại vào trong miệng.
Tu Từ có chút vui vẻ, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được điều này, khi nhìn thấy Phó Sinh ăn hết phần mì còn lại của mình, lúm đồng tiền nho nhỏ thoáng hiện trên gương mặt rồi qua.
Diệp Thanh Trúc thì lại nhìn thấy, cô cũng khẽ cười theo.
Nếu lúc trước cô làm được bảy tám phần như Phó Sinh, có lẽ Bùi Nhược đã không lựa chọn cái chết.

Sau bữa tối, đương nhiên phải bắt đầu ăn bánh ngọt.

Người phục vụ đẩy một chiếc bánh ngọt ba tầng đi vào, bánh không quá lớn, cao tầm mười hai tấc.
"Bánh ngọt là ngài Phó tự làm." Giám đốc nhà hàng vừa đặt bánh ngọt lên bàn vừa giới thiệu.
Tiêu Duyệt cảm thán nói: "Đạo diễn Phó lợi hại thế, hóa ra anh còn có khả năng này à?"
Chiếc bánh thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, những đường viền làm bằng trái cây rất đẹp, cắt ra còn có thể nhìn thấy năm, sáu lớp bánh, trên cùng viết chữ: "Bảo bối sinh nhật vui vẻ".
Chẳng trách Phó Sinh bảo buổi chiều phải ra ngoài một chuyến, tốn hơn hai tiếng đồng hồ.
Tiêu Duyệt chụp một bức ảnh rồi quang minh chính đại đăng lên weibo chính:
— Hâm mộ quá, đạo diễn Phó tự làm á.
— A a a a tui chớt, sinh nhật vui vẻ nha Tu Từ!
— Đẹp quá đi mất, sao đạo diễn Phó còn biết làm cái này nhỉ, lợi hại ghê!!
— Phía trên cây chanh là quả chanh, phía dưới cây chanh là tui và bạn...!Chua chết tui huhu...
— Hôm nay cũng là sinh nhật tui, nhưng tui chỉ có thể tự mua một phần bánh kem nhỏ một người lúc tan làm, là tui không xứng...
Phong Thừa suốt bữa ăn không nói chuyện lặng lẽ nhìn Diệp Thanh Trúc, năm đầu tiên có hợp đồng với Diệp Thanh Trúc, cô cũng từng làm bánh ngọt cho cậu.
Khi ấy Phong Thừa vô cùng vui mừng, tự cho là mình khác biệt, nhưng đến giờ mới hiểu ra, cậu có được tất cả đãi ngộ đặc biệt ấy cốt chỉ vì cậu trông giống Bùi Nhược.
Đến cả kỹ năng làm bánh ngọt ấy, cũng là Bùi Nhược dạy cho Diệp Thanh Trúc.
Phó Sinh đốt nến: "Nhắm mắt lại, ước đi em."
Tu Từ sững sờ một hồi, đèn trong phòng riêng đã bị tắt, chỉ còn lại một vòng ánh nến lập lòe lúc sáng lúc tối.
Mọi người hát chúc mừng sinh nhật, cười nói dịu dàng, Phó Sinh ngồi cạnh cũng khẽ hát, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chăm chú.
Nên ước điều gì đây?
Dường như không cần suy nghĩ, trước mắt Tu Từ một mảnh tăm tối, tự động hiện lên hình ảnh bạc đầu giai lão cùng Phó Sinh.
Muốn anh không bao giờ thay lòng đổi dạ, muốn anh yêu mình, muốn anh vĩnh viễn chỉ nhìn về phía mình, mãi cho đến già.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Nến tắt, đèn lại lần nữa sáng lên.


Tu Từ không quá thuần thục cắt bánh ngọt dưới sự hướng dẫn của Phó Sinh, nhờ phục vụ hỗ trợ đưa cho mọi người ở đây.
Ăn xong bánh ngọt, mọi người trò chuyện một lát rồi tan cuộc.

Ngụy Lạc kể từ khi thoát khỏi Lâm Trình An thì tinh thần vô cùng tốt: "Về thôi về thôi, để cho họ còn có thế giới hai người nữa chứ."
"Chà chà! Đạo diễn Phó đừng quên sáng mai còn phải làm việc nhé!"
"Không sao đâu, đến trưa trở lại cũng được." Giang Huy cười híp mắt nói.
Mọi người cười đùa rời đi, trong phòng khách dần dà chỉ còn Phó Sinh và Tu Từ, thêm Hoàng Âm nữa là ba.
Hoàng Âm đã đưa quà của mình ra, sau đó lại lấy trong túi xách ra một hộp quà: "Hai tháng trước cô ấy đưa cho tôi."
"..."
Phó Sinh và Tu Từ đều sửng sốt, ngay lập tức nhận ra "cô ấy" là ai.
"Cô ấy nhờ tôi nói hộ một câu sinh nhật vui vẻ."
Hoàng Âm giao lại quà rồi đi, để lại hai người vẫn chưa lấy lại tinh thần đứng đó.
Món quà không quá đặc biệt, là một quyển tiêu bản thực vật, có rất nhiều loại lá và cánh hoa kì lạ, vì được bảo quản kĩ lưỡng nên vẫn giữ được vẻ đẹp độc đáo đi cùng năm tháng.
Mỗi một trang tiêu bản đều được đánh dấu thời gian, nếu xem ghi chép có thể đoán ra quyển sách này đã được làm từ lúc chủ nhân còn rất nhỏ, chỉ có hai năm trước không có bổ sung, cho đến trang gần đây nhất một tiêu bản xuất hiện —
Một bông hoa hướng dương được ghép lại cẩn thận.
【 Thế giới bao la, chứa đựng bao điều mới lạ và tốt đẹp, anh có thể cùng anh ấy đi ngắm nhìn.
Tu Từ, sinh nhật vui vẻ, hi vọng ngày nay năm nào anh cũng được hạnh phúc.
— Lâm Nhiễm để lại.


Viền mắt Tu Từ nhất thời đỏ lên, cậu nhìn chằm chằm cuốn sách này, trong lòng không hiểu sao lại rất buồn.

Cậu hiếm khi nhận được tâm tình như vậy từ người không phải Phó Sinh.
Phó Sinh ôm người vào lòng: "Đừng khóc, hôm nay là sinh nhật em mà."
Tu Từ thật sự không khóc, chỉ là viền mắt đỏ hoe.
Cậu và Phó Sinh cùng thu dọn quà cáp từ mọi người, chuẩn bị lái xe về khách sạn.
Dọc đường đi, Tu Từ luôn ngơ ngẩn, đến khi về đến bãi đỗ xe khách sạn, chuẩn bị xuống xe, cậu đột nhiên mở miệng: "Điều kiện kí tên hôm qua vẫn chưa nói."
Phó Sinh đương nhiên vẫn nhớ: "Em bảo muốn tôi hôm nay đáp ứng em một chuyện."
Tu Từ cúi đầu, mười ngón tay xoắn lại: "Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì...!anh phạt em thế nào cũng được, nhưng đừng không để ý đến em...! được không anh?"

Phó Sinh hơi ngừng lại, mở cửa ra khỏi xe trước Tu Từ đang lo sợ không yên.
Nước mắt của Tu Từ rơi xuống ngay lập tức, trước mắt mờ hơi nước, cho đến mấy giây sau Phó Sinh mở cửa xe phía cậu, đưa tay ôm cậu xuống: "Em khóc gì?"
"Tôi đồng ý với em mà." Phó Sinh khẽ than hôn lên nước mắt của Tu Từ, "Hôm nay thọ tinh là lớn nhất, em muốn yêu cầu gì cũng được."
Vậy anh đi theo em thì sao, đi đến một nơi không có ai quen biết chúng ta, cũng không còn ai mơ ước anh nữa.
Tu Từ sợ sệt không dám nói câu này ra, rúc vào cổ Phó Sinh khóc rưng rức.
Phó Sinh có chút bất đắc dĩ, phát hiện Tu Từ dễ rơi nước mắt hơn so với ban đầu.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, Tu Từ mới đầu khi không khống chế được cảm xúc sẽ kìm nén, còn giờ thì suồng sã hơn nhiều, ở trước mặt anh về cơ bản muốn khóc là khóc.
Mà ôm Tu Từ lại không tiện cầm đống quà kia, Phó Sinh không thể làm gì khác ngoài để chúng ở cốp xe một đêm, chỉ mang theo sách tiêu bản Lâm Nhiễm đưa.
"Khóc xong rồi?" Phó Sinh một tay quét mở cửa phòng, đặt Tu Từ trên sopha, Tu Từ lại không tình nguyện, đòi ôm lấy cổ anh.
Phó Sinh cười một tiếng: "Dính người thế? Em không mở quà à?"
Tu Từ do dự một lát, trên bàn trà trước mặt đặt hai cái hộp, cậu loay hoay một chốc rồi vẫn quyết định mở quà trước.
Trong hộp thứ nhất có ba món đồ, một chiếc chìa khóa nhà, một bộ âu phục nhỏ và một chiếc cài áo tinh xảo.
"Cái chìa khóa này là căn phòng lúc trước chúng ta xem, lẽ ra định làm quà tốt nghiệp cho em, chờ trả góp xong thì sang tên."
Chuyện này Tu Từ biết, lúc trước quay chương trình Phó Sinh đã dẫn cậu đi xem.
"Cái cài áo này mua vào năm đầu tiên ở nước ngoài, vừa nhìn thấy nó liền nghĩ tới em, nếu đeo trong lễ tốt nghiệp nhất định sẽ rất đẹp." Phó Sinh khẽ cười nói, như đang tưởng tượng ra dáng vẻ Tu Từ vào lễ tốt nghiệp, nhưng đáng tiếc rằng anh đã bỏ lỡ.
"Âu phục thì mua năm ngoái, nghĩ là em cũng phải chính thức đi làm rồi, dù có lẽ em không nhận được..."
Phó Sinh dừng lại một lát: "Nhưng vẫn hi vọng tôi là người đầu tiên mua cho em âu phục."
Nước mắt vừa miễn cưỡng ngừng lại của Tu Từ lại bắt đầu tuôn: "Xin lỗi..."
Phó Sinh dở khóc dở cười: "Sao em lại khóc? Quà sinh nhật năm nay còn chưa mở đâu."
Tu Từ vừa nức nở vừa nói: "Xin lỗi...!Em không có chuẩn bị quà cho anh..."
"Cái tượng gỗ kia không phải là quà à?" Phó Sinh ngồi xuống, ôm cậu vào lòng an ủi, "Tôi rất thích."
Tu Từ khựng lại một giây, khóc càng to hơn.
Phó Sinh: "..."
Qua mười mấy phút sau Tu Từ mới bình tĩnh lại, qua mở quà sinh nhật năm nay.
Trong hộp không có gì giá trị, chỉ có mấy cuốn sổ.
Mở ra xem, mỗi một cuốn đều có tên Phó Sinh.
"Chứng nhận bất động sản, sổ hộ khẩu, hộ chiếu, giấy thông hành đều ở đây."
"Em muốn làm gì cũng được, giấu đi, hay gửi két sắt, đều nghe em.".

Bình Luận (0)
Comment