Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 38

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt tại đó đều yên lặng.
 

Dù sao ở Thượng Hải, người có tên Hoắc Đình Sâm cũng chỉ có một.
 
Tạ Dư đứng sau Cố Chi, nghe thấy lời nói kiêu ngạo của bà chủ, lại nghĩ đến Hoắc tiên sinh từng nhiều lần tới dạy bà chủ học, biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp.
 
Giám đốc Lôi lúc này đã không rảnh lo thẹn quá hóa giận nữa, mà trừng mắt nhìn, toàn bộ lực chú ý tập trung vào câu nói vừa rồi của Cố Chi: “Hoắc… Đình Sâm?”
 
Chính là nhà tư bản Hoắc Đình Sâm hung tàn, biến thái, không có tình người nhất Thượng Hải?
 
Người phụ nữ này đã từng đá Hoắc Đình Sâm?
 
Mà còn sống?
 
Không chỉ còn sống, mà còn sống rất tốt, vừa rồi lại kiêu ngạo đạp gã ta.
 
Nếu đã nói rồi, Cố Chi cũng không kiêng kị gì, nhướng mày với giám đốc Lôi.

 
Giám đốc Lôi lập tức run bần bật, sau đó ánh mắt nhìn người phụ nữ này liền thay đổi, vừa rồi còn tức hộc máu như quả bóng cao su bị chọc thủng, nháy mắt liền xịt.
 
Giám đốc Lôi cẩn thận nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt, sau đó lại nhìn đám vệ sĩ mặc đồ đen hung ác phía sau cô.
 
Cố Chi cười một tiếng, xoa tay, đi về phía trước một chút, chậm rãi nói: “Giám đốc Lôi, bảo ông chủ của mấy người tới đây, công ty điện ảnh Hoa Anh này của mấy người… bán thế nào?”
 

 
--- 
 
Trên đường trở về đĩa nhạc Thắng Lợi từ công ty điện ảnh Hoa Anh, trong đầu Tạ Dư vẫn luôn xoay quanh một chuyện.
 

Đó chính là bà chủ của cậu đã từng đá Hoắc Đình Sâm. Khi nào, đá vào đâu, địa điểm, tại sao, thật sự khiến người ta tò mò. Nghĩ đến cùng, cậu thậm chí còn có chút đồng tình với ông chủ Hoắc Đình Sâm đã từng chạy tới dạy cô chữ.
 
Bởi vì trong lòng có chuyện, lúc Tạ Dư lái xe, lòng cũng không yên.
 
Cố Chi nhận ra Tạ Dư phân tâm, an toàn tính mạng là quan trọng nhất, lập tức lên tiếng: “Tạ Dư!”
 
Tạ Dư hoàn hồn, nắm chặt tay lái, dùng hết sức tập trung lái xe, “Xin lỗi bà chủ!”
 
Tạ Dư đã làm một thời gian dài rồi, đây là lần đầu tiên cậu thất thần bị Cố Chi bắt được, Cố Chi dẩu miệng: “Nếu có lần sau thì sẽ bị trừ lương.”
 
Tạ Dư ngồi trên ghế lái gật gật đầu: “Xin lỗi bà chủ, vâng bà chủ.”
 
Cố Chi sau khi thể hiện sự uy nghiêm của bà chủ liền cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế nghiêng đầu, hỏi Tạ Dư ở phía trước: “Hôm nay cậu nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế.”
 
Tạ Dư nhìn Cố Chi qua gương chiếu hậu, do dự một lát, vẫn nói ra: “Ừm bà chủ, tôi có thể hỏi một câu không?”
 
Cố Chi: “Có chuyện gì?”
 
Tạ Dư: “Chính là câu nói vừa rồi của bà chủ, nhỡ đâu, nhỡ đâu bị bọn họ truyền ra ngoài thì sao bây giờ?”
 
Sau đó toàn bộ người ở Thượng Hải đều biết nhà tư bản Hoắc Đình Sâm hung tàn, không có tính người bị ngôi sao ca nhạc Cố Chi đá vào bộ phận kia.
 
Cố Chi không nghĩ tới Tạ Dư xuất thần là vì lý do này, nghe xong “Xùy” một tiếng: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
 
Tạ Dư khó hiểu: “Tại, tại sao?”
 
Cố Chi: “Dù sao ở đó chỉ có vài người, cậu không sợ một giây sau khi cậu nói việc đó ra ngoài, giây tiếp theo Hoắc Đình Sâm sẽ khiến cậu biến mất khỏi Thượng Hải à?”
 
Về mấy tin lá cải về Hoắc Đình Sâm, đặc biệt là mấy tin về tôn nghiêm của đàn ông này, phàm là những người yếu đuối, ai dám truyền ra ngoài.
 
Tạ Dư nghe thế, ánh mắt nhìn Cố Chi đã tràn ngập sự bội phục.

 
Bà chủ của cậu thật lợi hại.
 
--- 
 
Đĩa nhạc Thắng Lợi, văn phòng tổng giám đốc.
 
Cổ Dụ Phàm gấp gáp hỏi Cố Chi thử vai thế nào, vai chính đã được quyết định chưa, có phải cô không.
 
Cố Chi bình tĩnh hơn Cổ Dụ Phàm rất nhiều: “Quyết định rồi, là tôi.”
 
“Thật tốt quá!” Cổ Dụ Phàm kích động nói, “Thật sao? Ai đã chọn cô, ai chọn?”
 
Cố Chi khép chân, ngồi ngoan ngoãn, nhìn Cổ Dụ Phàm: “Tôi tự chọn.”
 
Cổ Dụ Phàm: “Cô, cô tự chọn?” Ông không hiểu, còn tưởng rằng Cố Chi đang nói đùa, “Có ý gì?”
 
Khi Cố Chi kể còn cố ý làm ra vẻ ấm ức: “Giám đốc bọn họ dám ức hiếp tôi, sau đó tôi liền mua công ty của bọn họ, chọn diễn viên cho bộ phim này, sa thải luôn giám đốc.”
 
Cổ Dụ Phàm: “…”
 
Ông há hốc miệng: “Cô, cô nói đùa rồi.”
 
Cố Chi: “Tôi không nói đùa, ông chủ của họ đã đồng ý bán cho tôi.”
 
“Ông yên tâm.” Cô nhìn Cổ Dụ Phàm, “Điện ảnh Hoa Anh là công ty độc lập, không trực thuộc Hoắc thị, không sao đâu.”
 
Cổ Dụ Phàm vẫn không tin: “Cô, cô mua kiểu gì?”
 
Cố Chi chớp mắt: “Tiêu tiền thôi.”

 
Cổ Dụ Phàm: “…”
 
Cố Chi nói về chuyện mua công ty liền có chuyện muốn nói tiếp, uống một ngụm nước, “Ông không biết đó thôi, không phải công ty bọn họ muốn quay một bộ phim hạng nhất sao, quảng cáo thì hay nhưng thật ra toàn bộ công ty không có đủ tiền. Bộ phim điện ảnh này của họ rất thảm hại, lại đi tiêu rất nhiều tiền vào việc mua thiết bị từ nước ngoài, khoản đầu tư cho “Minh Nguyệt Tán Ca” càng eo hẹp, sau đó tôi vừa nói muốn mua công ty, ông chủ bọn họ lập tức đồng ý, bán toàn bộ công ty kể cả bản thân cho tôi.”
 
Cố Chi cảm thấy công ty điện ảnh Hoa Anh càng làm càng không có tiền, có giám đốc Lôi kia ở công ty, có thể kiếm được tiền mới lạ.
 
Cũng may đụng phải cô, đã bị đuổi.
 
Cố Chi kiêu ngạo ưỡn ngực: “Cho nên hiện tại, tôi mới là bà chủ đằng sau Hoa Anh.”
 
“Đương nhiên.” Cố Chi nói, “Tôi chỉ định làm bà chủ phía sau màn, tôi cũng sẽ không làm công ty kinh doanh giống ông, tôi vẫn để ông chủ của bọn họ tiếp tục làm, làm công cho tôi, chỉ là toàn bộ tiền kiếm được đều là của tôi.”
 
Cố Chi càng nghĩ càng thấy lần mua bán này không tệ, có bộ phim điện ảnh hạng nhất, dù sao chắc chắn không thua thiệt là được.
 
Cổ Dụ Phàm nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn cô gái trước mặt. Ông cảm thấy dường như so với tưởng tượng của ông, Cố Chi còn có rất nhiều tiền, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.
 
Hơn nữa mua một công ty, biết bao chuyện phức tạp, phải đi lại không ít, ở trong mắt cô liền dễ dàng, đơn giản giống như mua một tờ báo bên ngoài vậy.
 
Nhưng cô lại đúng lúc đụng vào công ty ngay thời điểm công ty thiếu vốn, chỉ đơn giản là may mắn như vậy.
 
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi chuyện như vậy lại xảy ra.
 
Việc đã đến nước này, Cổ Dụ Phàm lắc đầu, thở dài: “Cũng được.”
 
Ông lại đột nhiên cười ra tiếng, sớm biết Cố Chi có thể lấy tiền đi đầu tư, còn lo lắng tới chuyện đi thử vai gì chứ.
 
“Đúng rồi,” Ông đột nhiên hỏi Cố Chi, “Nếu bây giờ cô là bà chủ, vai nữ chính của bộ phim cũng là cô, mấy vai diễn còn lại đã được quyết định chưa?”
 
Cố Chi nghĩ, “Hình như ngoại trừ nữ chính thì đều đã chọn rồi, để lần sau tôi tới xem.”
 
Cố Chi lại đi đến công ty điện ảnh Hoa Anh, lúc này giám đốc đã thay đổi, nhìn thấy Cố Chi hận không thể vẫy đuôi: “Bà chủ Cố.”
 
Cố Chi: “Tôi muốn xem những vai khác của bộ phim là ai.”
 
Giám đốc Tân: “Vâng, vâng, lập tức sẽ đi lấy cho bà chủ.”

 
Cố Chi xem ảnh của mấy diễn viên còn lại, cảm thấy cũng không tệ lắm, chỉ là nam chính kia, Cố Chi nhìn, nhịn không được có chút ghét bỏ.
 
Nam chính rõ ràng là sinh viên, một thanh niên tỏa sáng, tại sao người đóng vai nam chính già còn không nói, đã vậy trông còn lấm la lấm lét, rất khó coi.
 
Cố Chi lại nhớ tới giám đốc Lôi trước kia, lập tức hiểu rõ.
 
Khó trách gã muốn dùng nguyên tắc ngầm với vai nữ chính, loại nam chính này chắc chắn là cũng đi vào bằng cửa sau.
 
Cố Chi đưa ảnh cho giám đốc Tân: “Mấy người còn lại cũng không tệ lắm, chỉ là tôi không thích nam chính, đổi đi.”
 
Giám đốc Tân nhận ảnh, dường như muốn nói gì đó, sau đó nhìn thấy bà chủ trước mặt, đành nuốt trở lại, gật đầu: “Vâng bà chủ Cố.”
 
Cố Chi: “Ừ.”
 
Giám đốc Tân không rời đi: “Chỉ là bà chủ Cố, tôi muốn hỏi một chút nếu muốn đổi nam chính, vậy thì… đổi thành ai?”
 
Cố Chi ngây ra một lúc, đúng vậy, đổi ai?
 
Đây là bộ phim mà cô đóng vai chính và đầu tư, Cố Chi quyết định sẽ tự chọn vai nam chính.
 
Nếu nữ chính phải thử vai, vậy vai nam chính cũng dùng cách thử vai đi.
 
Cố Chi: “Thử vai đi, cứ để cho toàn bộ nam diễn viên ở Thượng Hải tới thử vai, tôi sẽ tự chọn.”
 
Giám đốc Tân: “Vâng, chỉ là bà chủ Cố, tôi sợ lúc đó có quá nhiều diễn viên tới thử, bà chủ chọn không nổi.”
 
Cố Chi nghĩ cũng thấy đúng, quyết định tiêu chuẩn dành cho nam chính, ai giống như tên nam diễn viên cũ vừa già vừa xấu sẽ không cần.
 
Cố Chi suy nghĩ một lát: “Như vậy đi, tới thử vai có thể là nam diễn viên bất luận có danh tiếng thế nào, nhưng nhất thiết phải dưới hai mươi bảy tuổi, cao từ một mét tám trở lên, diện mạo phải đoan chính, mũi cao, da trắng, tuyệt đối không thể béo, càng không thể xấu. Tạm thời như vậy thôi, còn thiếu gì tôi sẽ bổ sung sau.”
 
“Vâng.” Giám đốc Tân vừa gật đầu đáp ứng vừa dùng bút ghi lại tiêu chuẩn của Cố Chi.
 
Sau đó nghĩ thầm người này đang tuyển diễn viên cho phim hay là đang tuyển phi cho mình vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment