Editor: Vĩ không gei
-------------------------------------------------------
Lúc Bùi Dã nghe thấy hoàng đế hỏi hắn bao nhiêu tuổi, liền đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
Nói đúng hơn là, khi hoàng đế hỏi Trì Kính Dao, hắn đã đoán được tiếp theo chính là mình.
Dương Thành ở bên hoàng đế đã lâu, quả thực hiểu cái sở thích này hoàng đế rõ như lòng bàn tay, đoán không sai nửa chút nào. Mà Bùi Dã vì được đối phương chỉ điểm nên đã chuẩn bị tốt từ trước, cho nên lúc bị hỏi cũng không hoảng.
Nhưng ngay khi đối phương hỏi hắn có hôn phối hay chưa, Bùi Dã lại hơi do dự.
Trong nháy mắt đó, thật ra hắn muốn ăn ngay nói thật.
Có thể thành thân với người hắn để tâm nhất chính là chuyện vui sướng nhất cả đời này của hắn.
Chỉ là hắn không thể nào công bố ra trước mặt người khác. . . . . .
Cũng vì chần chừ trong nháy mắt đó, hắn theo phản xạ nhìn về phía thiếu niên ngồi cách đó không xa.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền phát hiện sự khác thường của đối phương.
Lúc đó, trên mặt Trì Kính Dao ửng đỏ rất bất thường, cổ và mặt còn nổi lên những nốt đỏ mờ mờ.
Bùi Dã thậm chí có thể lờ mờ đoán được hô hấp của đối phương nhanh hơn bình thường rất nhiều, có vẻ không thông thuận.
Nhưng trong lúc phát sinh hết thảy mọi chuyện đó, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Trì Kính Dao đã té xỉu.
Khi sự việc xảy ra, trong đầu Bùi Dã nhanh chóng hiện lên suy nghĩ: Có lẽ vì lúc nãy hoàng đế có hỏi Trì Kính Dao về chuyện của chất tử Trần Quốc, hắn đột nhiên hoài nghi đồ ăn của Trì Kính Dao đã bị ai đó động tay động chân.
Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, thời gian ngắn như vậy không ai có đủ khả năng hạ độc vào đồ ăn của cung yến được. Còn hoàng đế thì lại càng không có lí do làm vậy, Trì Kính Dao cũng chỉ là một quân y nho nhỏ, không phạm phải sai lầm nào cũng không có gì đáng để kiêng dè.
Suy nghĩ Bùi Dã nhanh chóng quay ngược trở lại, lập tức nghĩ ra người có thể.
Năm đó ở thôn trang, Trì Kính Dao rất thích luộc trứng trong dược tuyền cho hắn và hầu ca.
Lúc đó hắn có hỏi Trì Kính Dao sao không ăn, Trì Kính Dao nói với hắn là bản thân không thể ăn trứng, một khi ăn vào sẽ nổi nốt đỏ, thậm chí có thể nôn mửa, khó thở hoặc là hôn mê.
"Trong đồ ăn có trứng sao?" Bùi Dã ôm Trì Kính Dao hỏi cung nhân bên cạnh.
Cung nhân bên cạnh vội đáp: "Đúng là hôm nay có vài món cho thêm trứng, trong điểm tâm cũng có."
Cung nhân kia nói xong chỉ chỉ vào mấy món ăn trên bàn, trong đó có mấy món đã bị Trì Kính Dao ăn gần hết.
Nếu là món ăn bình thường, khả năng cao là Trì Kính Dao sẽ có thể nhận ra.
Nhưng tay nghề của đầu bếp trong cung vô cùng tốt, làm được những món ăn đôi khi không thể dễ dàng nhận ra nguyên liệu.
"Đệ ấy không thể ăn trứng." Bùi Dã nói với Chương đại phu ở bên cạnh.
Chương đại phu nghe vậy liền hiểu ra, lúc này liền xin hoàng đế để Bùi Dã đưa ngươi tới điện phụ.
Trên bàn tiệc xảy ra chuyện này, người ở đây gần như đều sợ quá mức, may là theo lời Bùi Dã nói hẳn là trong đồ ăn không bị ai đó động tay vào. Dù có như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng tiếp tục dùng cơm được.
Theo quy định, xảy ra chuyện như này, trước khi không biết rõ được nguyên nhân, ai cũng không thể tự ý rời đi.
Cho nên hoàng đế liền sai cung nhân đưa người đi đợi trước, đợi sau khi sự việc sáng tỏ thì tính sau.
Cùng lúc đó, hoàng đế cũng sai người gấp rút tới viện Thái Y.
Trong điện phụ, nốt đỏ trên người Trì Kính Dao ngày càng nhiều, người đã sớm bất tỉnh nhân sự.
"Nếu đệ ấy không hôn mê thì còn dễ xử lý, giờ hôn mê rồi, có hơi khó giải quyết." Chương đại phu bắt mạch cho Trì Kính Dao, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nếu người còn tỉnh, có thể thử làm đệ ấy nôn ra những thứ đã ăn. Nhưng giờ đệ ấy đang hôn mê, làm như vậy rất dễ bị nghẹn."
Bùi Dã nhìn hai mắt nhắm nghiền của Trì Kính Dao, hít sâu mấy hơi, cố để mình bình tĩnh lại.
Hắn biết chắc hẳn Trì Kính Dao có thuốc, giờ hắn chỉ hận mình lúc trước không xin Trì Kính Dao hai viên như vậy.
"Có cách nào làm đệ ấy tỉnh lại một lúc không? Chỉ một chút thôi cũng được." Bùi Dã hỏi.
"Ta chỉ có thể thử." Chương đại phu dứt lời liền lấy ngân châm ra, châm mấy châm cho Trì Kính Dao.
Bùi Dã căng thẳng mà không dám thở mạnh, nhưng Trì Kính Dao lại không có dấu hiệu tỉnh lại. Không chỉ như thế, hiện giờ hô hấp của thiếu niên dường như ngày càng khó khăn hơn, như sắp thở không nổi nữa rồi.
"Thử lại một lần nữa." Bùi Dã trầm giọng nói.
Chương đại phu do dự nói: "Chỉ làm đệ ấy tỉnh lại một chút cũng không có tác dụng gì."
"Sư huynh, thử lại một lần nữa." Bùi Dã kiên trì nói.
Chương đại phu nghe vậy đành phải châm thêm lần nữa cho Trì Kính Dao.
Cũng may lần này mí mắt Trì Kính Dao hơi động, hình như có chút phản ứng.
"Đưa thuốc cho ta đi." Bùi Dã tiến tới bên tai Trì Kính Dao, nói: "Ta biết đệ có thuốc, đưa thuốc cho ta đi!"
Một tay hắn nắm lấy tay Trì Kính Dao, lòng bàn tay úp vào nhau, nhưng hắn đợi một lúc vẫn không nhận được viên thuốc nào.
"Trì Kính Dao!" Bùi Dã ghé sát vào tai thiếu niên, lại nói: "Cho ta thuốc, cầu xin đệ, cho ta một viên thuốc thôi!"
Cả người Bùi Dã như rơi vào bờ vực sụp đổ, hắn và Trì Kính Dao quen biết tới nay, mỗi lần gặp phải chuyện này đều là thiếu niên vào vai cứu chữa, cho dù tính mạng của hắn bị đe dọa, cũng chính tay Trì Kính Dao cứu hắn về.
Nhưng hôm nay Trì Kính Dao thành người cần cứu chữa, Bùi Dã hoàn toàn luống cuống.
Một thân bản lĩnh của hắn, giết vô số quân địch, nhưng vào giờ khắc này lại hoàn toàn vô dụng.
"Thử lại lần nữa." Bùi Dã nói với Chương đại phu.
"Bùi tướng quân. . . . . Bệ hạ đã sai người đi truyền người của viện Thái Y tới, lát nữa họ sẽ đến." Chương sư huynh nói: "Hay là đợi họ một lúc rồi tính tiếp."
Y thuật của Chương sư huynh còn kém xa Trì Kính Dao, tất nhiên cũng không bì được với người của viện Thái Y.
Cho nên giờ khắc này không phải hắn không nôn nóng, mà là không dám tự ý ra tay, sợ mình biến khéo thành vụng.
"Đệ ấy không đợi được!" Bùi Dã trầm giọng nói: "Thở lại lần nữa, ngay bây giờ!"
Bùi Dã vừa dứt lời, cảm thấy đầu ngón tay của thiếu niên hơi động.
Hắn vội đi kiểm tra tay của thiếu niên, nhưng không thấy gì cả.
Lòng Bùi Dã lạnh ngắt, cảm giác một cơn đau buốt trước ngực, cả người như rơi vào hầm băng.
Từ lúc hắn quen biết Trì Kính Dao, chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại, gần như hắn có thể cảm giác được thiếu niên đang dần rời xa hắn. Loại cảm giác này thậm chí còn khiến hắn tuyệt vọng hơn khi nghe "tin báo tử" của đối phương lúc trước, vì lúc đó hắn còn một tia hy vọng, có thể lựa chọn không tin, nhưng giờ đây sinh mạng của đối phương đang dần trôi đi ngay trước mắt hắn. . . . . .
Không thể để kết thúc như vậy được!
Bùi Dã vựng dậy tinh thần, thầm nghĩ: nhất định còn có cách.
Bọn họ đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, sao có thể thua bởi một quả trứng nho nhỏ được chứ?
Bùi Dã quỳ gối bên giường, cố gắng ép mình tỉnh táo lại.
Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Sau đó, hắn lấy túi tiền của mình ra, đổ hết mọi thứ bên trong ra.
Vì quá mức nôn nóng, tay hắn gần như không kiềm chế được cơn run rẩy.
Đúng lúc này, giữa nhưng viên kẹo đường trong túi tiền, hắn tìm thấy một viên thuốc nho nhỏ.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều, định nhét viên thuốc kia vào miệng Trì Kính Dao.
"Có lẽ giờ đệ ấy không nuốt xuống được đâu, để ta làm cho." Chương sư huynh để Bùi Dã đỡ lấy thiếu niên, sau đó nắm cằm Trì Kính Dao, duỗi tay nhét viên thuốc kia vào miệng đối phương.
Một tay hắn xoa bóp nhẹ ở cổ họng Trì Kính Dao vài cái, nhưng Trì Kính Dao cũng không nuốt xuống.
"Bùi tướng quân, ngài miệng đối miệng đút cho đệ ấy thử xem." Chương sư huynh rót một chén nước cho Bùi Dã.
Bùi Dã vội nhận lấy ngậm một ngụm nước, sau đó từ từ đút cho Trì Kính Dao.
"Nuốt rồi." Chương sư huynh thoáng thở phào.
Bùi Dã vẫn chưa thả lỏng, cứ ôm người trong lòng không chịu buông.
"Đó là thuốc gì vậy?" Chương sư huynh vừa bắt mạch cho Trì Kính Dao vừa hỏi.
"Ta cũng không biết." Bùi Dã lẩm bẩm.
Thậm chí hắn còn không biết rốt cuộc viên thuốc này có hữu dụng hay không.
Nhưng chuyện tới nước này, hắn chỉ có thể ôm một chút hy vọng cuối cùng.
"Bùi tướng quân, Chương đại phu, Lí thái y tới rồi." Một nội thi bên cạnh hoàng đế nói với hai người.
Chương sư huynh vội tránh ra chỗ khác, nói qua tình trạng của Trì Kính Dao cho Lí thái y.
"Lão phu từng gặp một người bệnh, hít phải phấn hoa mà cả người nổi nốt đỏ, còn thấy khó thở nữa." Lí thái y vừa khám thử tình trạng của Trì Kính Dao, vừa lấy một cái túi trong hòm thuốc ra, đặt vào tay Bùi Dã nói: "Đặt cái này dưới mũi hắn, để hắn ngửi mùi có thể giảm bớt tình trạng khó thở."
Bùi Dã nghe vậy vội nhận lấy chiếc túi kia, đặt dưới mũi Trì Kính Dao theo lời thái y.
Sau đó Lí thái y lại bắt mạch cho Trì Kính Dao.
"Hắn đã uống thuốc gì chưa?" Lí thái y hỏi.
"Uống một viên." Bùi Dã nói.
"Viên thuốc gì?" Lí thái y tò mò hỏi.
"Không biết." Bùi Dã nói: "Là thuốc đệ ấy tự luyện chế."
Lí thái y nghe vậy gật gật đầu, nói: "Xem ra thuốc này rất đúng bệnh."
Ông dứt lời nói với Chương đại phu: "Chương đại phu thử tới bắt mạch cho hắn xem, có đỡ hơn vừa nãy không?"
Vì Lí thái y tới muộn nên ông không biết mạch tượng trước đó của Trì Kính Dao thế nào.
Chương đại phu tiến tới bắt mạch một lúc cho Trì Kính Dao, vội đáp: "Quả thật tốt hơn nhiều, hô hấp hình như cũng ổn định hơn không ít."
Lúc nãy Bùi Dã quá lo lắng nên không chú ý, lúc này nghe đối phương nói vậy mới phát hiện hô hấp của người trong lòng hình như đã khôi phục không ít.
"Tướng quân, để hắn nằm thẳng đi." Lí thái y nói.
Bùi Dã nghe vậy chậm rãi buông ra, cẩn thận quỳ xuống bên giường tiếp tục cầm túi kia cho Trì Kính Dao ngửi.
"Viên thuốc Trì đại phu dùng hẳn là rất hiệu quả." Lí thái y nói: "Nếu không có gì bất trắc, cùng lắm là non nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại thôi. Trong khoảng thời gian này chúng ta cứ trông chừng cho tốt, tạm thời không cần cho hắn dùng thuốc, tránh để tác dụng ngược."
Chương đại phu nghe vậy vội gật gật đầu, hiểu rõ tình huống này quả thật không thể tùy tiện dùng thuốc.
Ngoài điện hoàng đế đứng trước hành lang, thoạt nhìn tâm trạng không được tốt.
Đêm nay vốn là yến tiệc vô cùng vui vẻ, không ngờ lại thành ra thế này.
Hơn nữa nhìn biểu hiện của Bùi Dã, quan hệ với Trì Kính Dao dường như rất thân mật, điều này khiến tâm trạng của ngài rất phức tạp.
"Bệ hạ, Lí thái y nói tạm thời Trì đại phu không có gì đáng ngại." Một cung nhân nói với ngài: "Đợi khoảng nửa canh giờ nữa có lẽ sẽ tỉnh lại." Cung nhân lập tức nói hết mọi chuyện xảy ra trong điện phụ cho ngài.
"Đồ ăn trên bàn Trì đại phu đã cho người kiểm tra chưa?" Hoàng đế hỏi.
"Người của viện Thái Y đã kiểm tra từng món một, không có gì khác thường, hẳn là thật sự lỡ ăn phải trứng rồi ạ." Cung nhân kia lại nói.
Hoàng đế nghe vậy sắc mặt mới tốt hơn chút, lại căn dặn: "Ngươi đi trông chừng, cần gì thì cứ việc sai ngươi đi làm."
"Vâng." Cung nhân kia nghe vậy lại đi tới điện phụ.
Hoàng đế biết được trong đồ ăn không có gì khác thường, liền sai người đuổi những người tới dự tiệc tối nay về.
Nhưng ngài nghĩ nghĩ, lại sai người gọi Dương Thành tới đây.
Tối nay Dương Thành cũng bị dọa sự quá mức, ông không biết tình hình của Trì Kính Dao thế nào, nhưng thấy sắc mặt Bùi Dã lúc đó, nếu Trì Kính Dao thật sự xảy ra chuyện gì, không chừng Bùi Dã cũng có khả năng xảy ra chuyện. May là cung nhân báo với ông Trì Kính Dao đã thoát khỏi nguy kịch, lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bệ hạ." Dương Thành hành lễ với hoàng đế, rồi thành thật đứng ở bên đợi đối phương đặt câu hỏi.
Biểu hiện tối nay của Bùi Dã quá khác thường, ông biết hoàng đế nhất định sẽ truy hỏi, bởi vậy cũng không bất ngờ.
"Bùi tướng quân và Trì đại phu rất thân thiết sao?" Hoàng đế nhìn về phía Dương Thành hỏi: "Lúc Trì đại phu gặp chuyện không may, ngay cả lễ nghĩ trong điện cũng không để ý."
Dương Thành đáp: "Bệ hạ có điều không biết, hai người bọn họ đã lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc."
"Bảo sao." Hoàng đế nghe vậy gật đầu, lại hỏi: "Sao lúc trước ngươi chưa từng nhắc tới?"
"Bệ hạ không hỏi, thần cũng không nhớ để nói." Dương Thành cười ngượng nói.
Hoàng đế liếc mắt nhìn ông, hỏi: "Ta nghe nói Trì đại phu đã thành thân trước khi vào kinh một ngày?"
"Phải." Dương Thành nói.
"Cưới cô nương nhà ai?" Hoàng đế hỏi.
"Là Bùi gia. . . . ." Dương Thành nói.
"Ta còn tưởng là nhà ngươi chứ!" Hoàng đế nói.
Dương Thành nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cười ha ha, hoàng đế thấy thế không hỏi thêm nữa.
"Qua đó xem thử đi." Hoàng đế dứt lời liền dẫn ông đi về phía điện phụ.
Hai người vừa tới cửa, hoàng đế phất phất tay, ý bảo cung nhân không cần thông báo.
Trong điện phụ, Lí thái y và Chương sư huynh đang trông chừng ở một bên.
Bùi Dã quỳ gối cạnh giường, trán chạm nhẹ vào trán thiếu niên, một tay nhẹ nhàng xoa đầu đối phương, tay kia vẫn cầm lấy cái túi Lí thái y đưa đặt dưới mũi Trì Kính Dao.
Hoàng đế thấy cảnh như vậy, hơi nhíu mày lại, liếc mắt sâu xa nhìn Dương Thành.
Dương Thành vẫn biểu cảm như trước, cười không ra tiếng với ngài, không nói gì cả.