Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 22


Editor: Vĩ Không Gei
Sau khi Bùi Dã uống viên thuốc, cả người như uống phải máu gà.
Trì Kính Dao thấy hắn chỉ ngồi trên giường một lát, liền bước xuống đi qua đi lại trong phòng.
"Rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì?" Bùi Dã hỏi.
"Chính là......!kẹo đường." Trì Kính Dao chột dạ nói.
Bùi Dã nhướng mày nói: "Nói dối, kẹo đường sao lại có vị thuốc đông y?"
"Hả?" Trì Kính Dao gãi gãi tai, ấp úng nói: "Không ngọt sao?"
Bùi Dã nhìn chằm chằm Trì Kính Dao một lát, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt vật nhỏ.

Trì Kính Dao bị hắn nhìn mà hoảng, đành nói đầu mình hơi choáng, xoay người bỏ chạy.
Bùi Dã uống [Tinh lực sung phái hoàn], cả người tràn đầy sức lực, lại không thể sử dụng, đến mức hắn đành phải đi loanh quanh trong sân.

Trì Kính Dao tựa vào cạnh cửa nhìn ra sân một lát, trong lòng rất thấp thỏm, nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Cậu chỉ nghĩ tối qua Bùi Dã đã cõng cậu lên y quán, nhất định là mệt muốn chết, nên lúc này mới nghĩ cách bù lại một chút.
Nhưng cậu không ngờ dược hiệu của viên thuốc này đối với Bùi Dã lại lớn tới vậy, lúc trước cậu ăn xong cũng đâu có phản ứng lớn như vậy đâu?
Cũng may thuốc này không có tác dụng phụ, nếu không Trì Kính Dao thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Bùi Dã nữa.
"Làm sao vậy?" Bùi Nguyên thấy cậu tựa vào khung cửa nhìn ra ngoài, nhịn không được cũng nhìn thoáng qua.
Trì Kính Dao vội đóng của lại, nói: "Nhị ca.......!Nhị ca tỉnh dậy, bây giờ đang ở trong sân tản bộ."
Vẻ mặt Bùi Nguyên lơ mơ, muốn mở cửa nhìn thử một cái, lại bị Trì Kính Dao ngăn lại lừa hắn đi.
Bùi Dã ở bên ngoài đi bộ hồi lâu, cho tới khi Dung nương đem đồ ăn tới cho hắn, hắn mới yên ổn một lúc.
Trì Kính Dao nhân lúc này chạy tới tiền đường của y quán.
Cậu còn nhớ chuyện Trình đại phu thay y phục cho mình, muốn tìm đối phương xác nhận một chút.
Lúc này sắc trời đã tối, tiền đường không còn bệnh nhân, Trình đại phu đang chỉ đạo tiểu nhị của ý quan phối dược.
Lão liếc mắt thấy Trì Kính Dao thò đầu vào, trên mặt liền lộ ý cười, vẫy vẫy tay với Trì Kính Dao.
Trình Kính Dao hành lễ với lão, vẻ mặt thoạt nhìn hơi lo lắng.
"Tiểu nữ hài, lại đây để ta bắt mạch cho." Trình đại phu nói: "Để xem ngươi đã khỏi bệnh chưa."
Trì Kính Dao nghe vậy liền đi tới trước bàn ngồi xuống, ngoan ngoãn vươn cổ tay cho lão.
Trình đại phu bình thản, không nhìn ra chút khác thường nào.
Trì Kính Dao vốn định chờ lão nói trước, nhưng lại thấy lão cũng không định nói gì.
Hơn nữa Trì Kính Dao để ý thấy lúc đối phương gọi mình vẫn dùng xưng hô "tiểu nữ hài".
Sao vậy nhỉ, Trì Kính Dao thầm nghĩ.
Đối phương hẳn là đã sớm biết mình là nam hài, sao trên mặt vẫn không thấy chút khác thường nào?
"Không tồi, mạch tượng ổn định, không có vấn đề gì." Trình đại phu vuốt vuốt râu của mình nói.
Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng hỏi: "Lúc ta hôn mê, là ngài đã thay y phục cho ta sao?"
"Có gì sao?" Trình đại phu nhướng mày hỏi.
"Không có gì." Trì Kính Dao vội đáp.
Trình đại phu chẩn mạch cho cậu xong, liền đứng dậy đi kiểm tra xem tiểu nhị đã phối đúng dược liệu chưa, thi thoảng cũng hướng dẫn mấy câu.
Trì Kính Dao thấy dáng vẻ này của lão, nhịn không được mà hơi nghi ngờ, thầm nghĩ Trình đại phu giúp cậu thay y phục, thế nhưng lại không sơ ý không biết cậu là nam sao?
Hình như cũng không phải là không thể.......
Tuy nói đại phu cũng không cần kiêng dè gì trong lúc cấp bách, huống chi Trì Kính Dao còn nhỏ tuổi, nhưng nếu lúc thay y phục đối phương cố ý tránh mắt chỉ nhìn vào một vài chỗ cần thiết, như vậy cũng được mà nhỉ?
Trì Kính Dao tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng hơi kiên định hơn.
Nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra một vấn đề mới, bắt mạch trung y hình như có thể nhận biết được giới tính mà nhỉ?

Đại phu khác thì khó mà nói, nhưng với Trình đại phu y thuật cao thâm thế này, ngay cả Bùi Nguyên uống thuốc gì cũng có thể tìm ra được, sao lại không thể phát hiện ra Trì Kính Dao là nam hài chứ? Nghĩ như vậy, trái tim yên ổn kia của Trì Kính Dao lại bắt đầu tăng nhịp.
"Ngươi còn nhỏ tuổi, ở đây than thở chi bằng nói thẳng ra đi." Trình đại phu không biết đã tới bên cạnh Trì Kính Dao lúc nào, mới vừa thấy rõ vẻ mặt thay đổi của Trì Kính Dao, không khỏi thấy buồn cười.
Trì Kính Dao nghe vậy tim đập thình thịch, hỏi: "Ngài đã biết rồi sao?"
"Chắc cũng tính là biết rồi." Trình đại phu nói.
Trì Kính Dao nhìn ý cười trong mắt lão, liền biết mới nãy lão cố ý chọc mình, muốn xem thử mình phản ứng như thế nào.
"Sao ngài lại giúp ta lừa bọn họ?" Trì Kính Dao hỏi.
"Nếu ngươi vẫn không muốn nói thẳng với họ, ta nghĩ chắc là ngươi cũng có lý do riêng." Trình đại phu nói: "Nếu một bí mật bị vạch trần vào thời điểm không đúng, đối với ai cũng không có lợi, ngươi nói có đúng không? Tiểu hài tử."
Lúc này đây, lão không dùng "tiểu nữ hài" với Trì Kính Dao nữa.
Trì Kính Dao nghe vậy thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn nói lời cảm tạ với lão.
"Ngươi cũng không cần phải khách khí với ta, lần trước ngươi cho ta viên thuốc kia, ta đã cân nhắc rất lâu." Trình đại phu nói với cậu: "Ngươi có điều không biết, ta làm nghề y vài chục năm rồi, không có ham mê gì khác, chỉ thích thu thập các loại dược liệu linh đan.

Viên thuốc kia của ngươi, mặc dù nhìn thì rất bình thường, nhưng bên trong lại như chứa trời đất, thực sự khiến lão phu phải mở mang tầm mắt."
Trì Kính Dao thẩm nghĩ, dù sao đó cũng là thuốc của hệ thống, tất nhiên không phải đồ tầm thường rồi.
"Cho nên......." Trì Kính Dao nhìn Trình đại phu, hỏi: "Ngài làm vậy là muốn có qua có lại sao?"
Trình đại phu nhướng mày, nói với Trì Kính Dao: "Không phải vậy."
"Lão phu chữa bệnh cho đại ca ngươi, đưa hắn đi tới thôn trang an dưỡng, đây xem như là có qua có lại, trả lại phần ân tình này cho ngươi." Trình đại phu nói: "Nhưng giúp người che giấu bí mật lại là một chuyện khác."
Trì Kính Dao nói: "Ta không hiểu lắm, ngài nói đây là một chuyện khác tức là sao?"
"Ý là, lão phu thấy tiểu hài tử ngươi rất thú vị, muốn làm bằng hữu của ngươi." Trình đại phu nói.
"Vậy.......!coi như ta nợ ngài một ân tình sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Gì mà nợ với nần chứ, lời này khách khí quá." Trình đại phu nói có vẻ trách móc.
Trì Kính Dao thấy hơi khó hiểu ý của lão đại phu, nhưng dựa vào trực giác của cậu thì thấy đối phương không hề có ác ý với mình.

Nói không chừng do để ý viên thuốc của cậu nên mới nhân cơ hội này muốn làm thân, sau này có thể kiếm được mấy viên thuốc từ chỗ cậu.
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao liền thả lỏng hơn không ít.
Cậu vốn tưởng rằng Trình đại phu muốn nhân cơ hội này sẽ hỏi cậu vài câu về nguồn gốc của viên thuốc trước đó, hoặc là về lý do tại sao cậu lại giả nữ.

Nhưng Trình đại phu lại cực kỳ có chừng mực, chỉ cùng cậu trò chuyện vài câu bình thường, không hề hỏi han gì quá mức.
Như vậy lại nằm ngoài dự đoán của Trì Kính Dao.
"Ngươi bệnh vừa khỏi, quay về nghỉ ngơi sớm một chút." Trình đại phu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy nói lời cảm tạ lão, lúc này mới định rời đi.
Nhưng Trì Kính Dao vừa ra khỏi cửa, từ xa đã thấy Bùi Dã từ bên ngoài đi tới.
Cậu có tật giật mình, hoảng sợ không thôi, theo bản năng lại lùi về sau, cả người trốn phía sau quầy.
Cậu vừa trốn xong, Bùi Dã liền bước vào.
Sau khi Bùi Dã bước vào, ánh mắt lướt một vòng nội đường, hình như đang tìm ai đó.
"Thằng hai Bùi gia, ngươi tới đây tìm ai sao?" Trình đại phu biết rõ còn cố hỏi.
"Vâng." Bùi Dã đáp lời lão, thấy người mình muốn tìm không ở đây liền định rời đi.
Trình đại phu lại gọi hắn lại, nói: "Không phải ngươi không thoải mái chứ?"
"Không có." Bùi Dã đáp: "Chỉ là.......!không biết nói thế nào, rất kỳ lạ."
Trình đại phu nghe vậy liền hứng khởi, kéo hắn ngồi xuống bên bàn, ý bảo hắn duỗi tay ra.
Bùi Dã chìa cổ tay mình qua, ánh mắt lại nhịn không được mà nhìn xung quanh nội đường, thoạt nhìn có hơi sốt ruột.
"Bây giờ ngươi có thấy cảm giác gì lạ không?" Trình đại phu hỏi.
Bùi Dã nghĩ nghĩ nói: "Rất muốn hoạt động......!Không muốn ngồi không, rất muốn tìm việc gì đó để làm."
"Tìm việc để làm?" Trình đại phu hỏi.

"Chỉ muốn chạy một chút, hoặc là nhảy dựng lên." Bùi Dã nói.
"Tình trạng này lão phu chưa từng thấy qua." Trình đại phu bật cười nói.
Bùi Dã nhíu mày, hỏi lão: "Ta đây mắc bệnh gì sao?"
Trình đại phu lắc đầu nói: "Mạch tượng của ngươi không có gì khác thường, ngược lại còn cực kỳ tốt, không hề nhìn ra ngươi đã bôn ba đường dài suốt đêm qua." Lão vừa dứt lời mặt lại có vẻ nghi ngờ, như đang tự hỏi vấn đề gì đó.
"Ta nên làm gì bây giờ?" Bùi Dã hỏi.
"Bây giờ trời đã tối đen rồi, trên đường cũng không có bao nhiêu người, hay là người chạy một vòng thử xem?" Trình đại phu nói: "Nói không chừng là do ngươi tuổi trẻ sinh lực nhiều, giải tỏa một chút là được."
Bùi Dã dường như đã sớm không chịu nổi nữa, nghe vậy liền ra khỏi y quán, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau một lúc lâu, Trì Kính Dao mới cẩn thận thò đầu ra từ phía sau quầy thăm dò.
"Ngươi cho hắn uống cái gì vậy?" Trình đại phu hỏi Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao xấu hổ gãi gãi tai, không biết nên nói thế nào.
Trình đại phu thấy cậu ấp úng, liền đoán được tên nhóc này nhất định lại cho Bùi Dã uống viên thuốc gì đó, lão thấy Trì Kính Dao không nói, cũng không truy hỏi nữa.

Lão không phải người có lòng tham không đáy, viên thuốc lần trước lão còn chưa nghiên cứu xong đâu, bây giờ cũng không rảnh để ý xem Bùi Dã uống thuốc gì.
"Trấn này cũng không quá lớn, hắn sẽ quay lại nhanh thôi." Trình đại phu nhắc nhở Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghe vậy không dám ở lại lâu, sợ bắt gặp Bùi Dã nên chuồn đi nhanh chóng.
Đêm đó, Trì Kính Dao căn bản không thể ngủ ngon, trong lòng cứ thấy áy náy và tội lỗi.
Cũng không biết Bùi Dã chạy tới đâu, ở bên ngoài chạy cả một đêm.
Tới lúc dùng điểm tâm ngày tới, Bùi phụ liền tới đón bọn họ.
Theo phán đoán của lão Tiền, tuyết trên đường hẳn là đã tan một phần, bọn họ có thể khởi hành về nhà.
Hôm nay Bùi Nguyên sẽ đi theo xe ngựa của y quán vào thông trang an dưỡng, bên đó đã có người chăm sóc, cho nên không cần mọi người đi cùng.
Bệnh của Trì Kính Dao tới nhanh mà đi cũng nhanh, hôm nay đã khỏe không khác người bình thường rồi.
Cậu nghe được Bùi Nguyên phải đi vào thôn trang có suối nước nóng, ít nhiều cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Dù sao nơi này là cổ đại, mùa đông có thường xuyên mà suối nước nóng lại ít thấy, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng cả đời này cũng không được tắm suối nước nóng.
Nhưng Trình đại phu cho Bùi Nguyên vào thôn trang an dưỡng, dĩ nhiên là ân tình rất lớn, Trì Kính Dao cũng không thể mặt dày đi theo được.
"Cơ thể tiểu hài tử vừa mới khỏe, nếu quay về lại bị cảm lạnh nữa thì rất phiền." Trình đại phu đột nhiên nói: "Mấy ngày nay thời tiết lạnh tới vậy, hay là ngươi đi theo đại ca tới thôn trang ở vài ngày đi, vừa hay có thể bầu bạn với đại ca ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy mắt sáng lên, nói: "Vậy thì không ổn lắm đâu."
"Có gì mà không tốt?" Trình đại phu cười nói: "Ta thấy ngươi thông minh lanh lợi, tới bên đó rồi có khi lại có thể giúp đỡ đám tiểu dược đồng (a.k.a: mấy đứa bé theo học y thuật) làm chút việc đấy."
Trì Kính Dao nghe vậy mới như mở cờ trong bụng, nhưng cậu vẫn nhìn về phía Dung nương, trưng cầu ý kiến của đối phương một chút.
Dung nương trước đây ít nhiều cũng hơi lo lắng cho cơ thể của Trì Kính Dao, sợ cậu tuổi còn nhỏ, nếu không may lại phát sinh biến cố.
Bà nghe Trình đại phu nói vậy, tất nhiên cũng vui vẻ cho Trì Kính Dao đi cùng, vừa lúc chăm sóc cho Bùi Nguyên.
Nhưng Bùi Nguyên đi an dưỡng, Trình đại phu còn chưa lấy một xu nào, trong lòng bà cũng hơi băn khoăn, bây giờ lại thêm cả Trì Kính Dao, bà càng thấy hổ thẹn.
Nghĩ vậy, Dung nương nói: "Trình đại phu nếu không chê, ta sẽ bảo cha mấy đứa nó quay về thông đem lương thực cho hai đứa lên thôn trang, ăn không ở không như vậy cũng không ổn lắm."
"Trong thôn trang cũng không thiếu ăn thiếu uống đâu." Trình đại phu nhìn thoáng qua Bùi Dã, nói: "Nhưng thằng hai nhà ngươi thật ra cũng là một người khỏe mạnh, nếu hắn đồng ý thì có thể ở lại thông trang giúp việc, cũng tiện chăm sóc cho thằng cả và tiểu hài tử."
Dung nương nghe vậy vui mừng không thôi, vội nhìn về phía Bùi Dã.
Bùi Dã tất nhiên cũng không thể nào từ chối, mùa đông hắn cũng không thể lên núi, ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì.
Bây giờ có thể đi tới thôn trang giúp việc, có thể chăm sóc Bùi Nguyên, việc này quả thực không thể tốt hơn.
Sau khi mọi chuyện đã định, Dung nương lại cẩn thận dặn dò Bùi Dã một phen, lúc này mới lên xe cùng Bùi phụ và lão Tiền rời đi.
Trì Kính Dao đợi đám người Dung nương đi rồi, mới tìm cơ hội đi gặp Trình đại phu.
Lúc này Trình đại phu đang khám bệnh cho người khác, Trì Kính Dao liền ngoan ngoãn đợi ở một bên.

Đợi Trình đại phu chuẩn bệnh xong, Trì Kính Dao mới đi tới.

"Sau buổi trưa, ba huynh đệ các ngươi đi theo xe ngựa của y quán tới thôn trang." Trình đại phu nói với Trì Kính Dao: "Ở đó không thiếu cái ăn cái mặc, sau khi tới nếu ngươi cảm thấy có gì không ổn, cứ đi nói với người ở trong thôn trang là được."
Trì Kính Dao không ngờ lão đã thu xếp ổn thỏa tới vậy, lại làm cho cậu sinh ra cảm giác được đi nghỉ dưỡng.
"Tối hôm qua không phải ngài hỏi ta, ta đã cho nhị ca uống gì sao?" Trì Kính Dao nói.
Cậu còn chưa dứt lời, Trình đại phu liền vung tay lên, cười nói: "Lão phu làm vậy cũng không phải muốn lừa ngươi viên thuốc, chuyện này để sau lại nói đi."
Sau đó lại có người tới khám bệnh, Trình đại phu liền đuổi Trì Kính Dao đi.
Trì Kính Dao hơi bất ngờ, vốn tưởng rằng đối phương làm vậy là đang để ý tới [Tinh lực sung phái hoàn], không ngờ thật ra là tự cậu có lòng tiểu nhân.
Qua buổi trưa, tiểu nhị Tiểu Phương chuẩn bị xe ngựa đưa bọn Trì Kính Dao đi tới thôn trang.

Trình đại phu vì đang bận khám bệnh nên không thể đi tiễn bọn họ được.
Trên đường, Trì Kính Dao hỏi Tiểu Phương mấy câu, biết được thông trang này bình thường có rất ít người ngoài tới an dưỡng, trong đó đều là đệ tử của Trình đại phu hoặc là tiểu nhị của y quán.

Đất xung quanh thôn trang đã bị Trình đại phu mua để trồng dược liệu từ lâu, cho nên người ở trong thôn trang phải phụ trách chăm sóc dược liệu và cũng chế dược.
"Trình đại phu có đệ tử, vì sao mỗi ngày đều phải tự mình ngồi trên từ đường?" Trì Kính Dao khó hiểu hỏi.
"Cũng không phải ngày nào ngài ấy cũng ngồi ở từ đường, ngày thường cũng có người thay mà.

Nhưng chính ngài lại thích khám bệnh cho người ta, không muốn nhàn rỗi, luôn nghĩ nhân lúc mình còn sức lực thì nên chữa thêm cho vài người." Tiểu Phương nói tới đây, nhịn không được mà thở dài: "Hơn nữa đệ tử của Trình đại phu tuy nhiều, nhưng một người có thể kế thừa y bát của ngài ấy cũng không có, phần lớn bọn họ đều chỉ có thể khám được một số bệnh đơn giản, hoặc là phối vài loại dược linh tinh."
Điều ngày thật sự khiến Trì Kính Dao bất ngờ, ở trên cái trấn nhỏ này, có thể thấy người có ý thuật cao siêu như Trình đại phu là rất hiếm.

Học y cũng cần phải có tài năng, muốn trở thành đại phu thì cũng không quá khó, nhưng muốn trở thành đại phu giỏi thì nhất định không dễ dàng.
Tiếc là Trình đại phu nhìn có vẻ cũng đã 60-70 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa tìm được đệ tử nào hợp ý, trong lòng tất nhiên cũng thấy phiền lo.
Thôn trang kia cách trấn trên không quá xa, xe ngựa đi được gần một canh giờ là tới.
Trì Kính Dao xuống xe ngựa quan sát tứ phía, phát hiện thôn trang này thật ra cũng khá rộng, vừa vào cửa đã có thể thấy một khu đất lớn để trồng trọt.
Theo lời của Tiểu Phương, khu đất trồng này đều là dược điền, dùng để trồng nhiều loại thảo dược quý giá.

Bây giờ là đầu đông, ruộng đất đang nghỉ, đầu xuân năm sau nơi này sẽ có đủ loại thảo dược.
"Huynh đệ Bùi Nguyên đến thôn trang an dưỡng, theo lời căn dặn của Trình đại phu, chỉ cần thời tiết tốt thì mỗi ngày tốt nhất nên ngâm dược tuyền nửa canh giờ." Tiểu Phương vừa dẫn mọi người đi vào, vừa nói: "Ta đã chuẩn bị tiểu viện gần dược tuyền nhất cho các ngươi, như vậy huynh đệ Bùi Nguyên mỗi ngày đều tiện hơn."
Bùi Nguyện vội nói: "Đa tạ."
"Tiểu Phương ca." Trì Kính Dao tò mò hỏi: "Dược tuyền này ngoại trừ đại ca của ta, người ngoài cũng có thể ngâm sao?"
"Tất nhiên rồi, dược tuyền của chúng ta là một dòng chảy, không chỉ có tác dụng loại bỏ bệnh khí, mà còn có thể cường thân kiện thể." Tiểu Phương nói: "Nhưng người bình thường nào có thích ngâm ở đó, trong thôn trang này nhiều người như vậy, cũng không thấy ai mỗi ngày đều đi ngâm."
Chuyện ngâm suối nước nóng này, đối với một vài người là một thú vui, nhưng cũng không phải ai cũng thích.
Trì Kính Dao đoán rằng phần lớn người ở đây không có thói quen như vậy, cho nên mới không thấy nhiều.
Mấy người đi qua hơn phân nửa cái thôn trang, cuối cùng đi tới một cái tiểu viện.
Tiểu viện đó không lớn, sau khi đi vào cũng chỉ có một gian phòng chính và hai gian phòng khách.
Bùi Nguyên và Bùi Dã ở phòng phía đông, để lại phòng phía tây cho Trì Kính Dao.
Tiểu Phương giới thiệu tình huống trong thôn trang cho ba người, lại dẫn bọn họ gặp vài tiểu nhị quản sự trong thôn trang, nhờ tiểu nhị phổ cập vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cho bọn họ, cuối cùng mới dẫn ba người đi dược tuyền.
Trì Kính Dao vừa thấy liền giật mình, vốn cậu tưởng dược tuyền nơi đây chỉ là một hồ nước nóng nhỏ thôi, vừa nhìn mới biết nơi đây có tới 7-8 hồ nước nóng to nhỏ khác nhau.

Chẳng qua nước trong một số hồ quá nóng để mọi người ngâm mình.
Hai dược tuyền có nhiệt độ thích hợp đã được cải biến, thành hồ nhẵn nhụi, nước chảy nhẹ nhàng, tới gần còn ngửi được thoang thoảng mùi thuốc, chỉ cần đứng một lúc là cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Càng tuyệt hơn là, vì xung quanh có mấy hồ nhiệt độ cao, cho nên mặc dù đang trời đông giá rét mà nơi này lại có độ ấm cực kỳ thoải mái, cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh, Trì Kính Dao hận không thể dứt khoát chuyển giường tới đây.
"Nơi này bình thường không có người tới, nếu các ngươi thích cũng có thể ngâm mình." Tiểu Phương cười nói: "Nhưng mỗi ngày chỉ được ngâm nhiều nhất là nửa canh giờ, nếu cảm thấy không thoải mái thì không thể ngâm nữa."
Mọi người vội gật đầu.
Sau khi Tiểu Phương giúp bọn cậu làm quen với người và hoàn cảnh ở thôn trang, liền quay lại trấn trên.
Tiểu nhị trong thôn trang thật ra lại hơi chất phác, tiếp đãi bọn Trì Kính Dao rất tử tế.
Dược hiệu trong người Bùi Dã vẫn chưa hết, sau khi thu xếp cho Bùi Nguyên còn muốn đi hỗ trợ làm việc.
Trì Kính Dao nóng ruột, rất muốn lập tức đi ngâm suối nước nóng kia, nhưng lại không dám làm bừa.
Chuyện ngâm suối nước nóng này, mặc y phục thì không thú vị mà không mặc thì cậu sợ bị lộ bí mật.

Hơn nữa cậu đoán Bùi Nguyên nhất định cũng sẽ không dẫn mình đi cùng.
Nhưng nếu một mình cậu đi, chẳng may đang ngâm lại có người đến thì sao đây?
Cũng không ổn khi để Bùi Nguyên hoặc Bùi Dã trông chừng cho mình đâu nhỉ? Làm vậy ít nhiều cũng thấy hơi bất ổn.
Làm thế nào mới có thể vừa không bị người khác quấy rầy, cũng không để bại lộ bí mật, còn có thể thoải mái hưởng thụ suối nước nóng đây?
Trì Kính Dao trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách vẹn toàn nhất.
Ban ngày cậu sợ bị lộ bí mật thì cũng hết cách, nhưng có thể đợi ban đêm đi mà.
Đến lúc đó Bùi Dã và Bùi Nguyên đều đã ngủ, người trong thôn trang chắc cũng không đến đây vào lúc nửa đêm đâu, đến lúc đó không phải cậu muốn ngâm thế nào thì ngâm sao? Trì Kính Dao càng nghĩ càng thấy cách này được, nhịn không được mà lén vui sướng nửa ngày.
Tối hôm đó, Bùi Da vẫn bận việc đến khi dược hiệu trong người tan hết mới quay về.
Ba người cùng nhau ăn cơm tối, tay nghề đầu bếp trong thôn trang không tồi, Trì Kính Dao ăn đến mức cái bụng nhỏ căng tròn.
Ban ngày Bùi Nguyên tìm tiểu nhị trong thôn trang mượn hai quyển sách, sau khi ăn xong nhàn rỗi không làm gì, liền dạy Bùi Dã và Trì Kính Dao học chữ một lúc.
Trì Kính Dao không chuyên tâm, vẫn nhớ thương chuyện ngâm suối nước nóng, không yên lòng cả tối, cuối cùng đến giờ đi ngủ.
Sau khi cậu quay về phòng mình, lén quan sát ánh nến trong phòng Bùi Nguyên và Bùi Dã.
Đợi ánh nến trong phòng hai người tắt đi, cậu lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc lâu nữa, lúc này mới cẩn thận mở cửa ra.
Ban đêm bên ngoài rất lạnh, cũng may dược tuyền kia cách chỗ bọn cậu ở rất gần.
Cậu đi tới gần hồ nước nóng, cảm thấy cơ thể ấm hơn không ít.
Trì Kính Dao tìm được hai hồ dược tuyền kia, chọn cái nhỏ hơn một chút, rồi sau đó nhanh chóng cởi s@ch y phục trên người.

Cậu nhấc chân bước xuống dược tuyền, mất một lúc để thích ứng với nhiệt độ bên trong, lúc này mới từ từ ngồi xuống.
Dáng người của Trì Kính Dao nhỏ, vừa ngồi xuống cả người đều lâng lâng, nước suối ấm áp bao bọc lấy cậu, hơi ấm nháy mắt xuyên thấu vào tứ chi xương cốt, khiến cậu thoải mái đến mức muốn khóc.
Sao cậu lại không biết trên đời vẫn còn loại hưởng thụ như thế này chứ.
Suối nước nóng trình độ thế này cho dù là ở xã hội hiện đại cũng thuộc loại xa xỉ đó.
Nghĩ tới sau này mình có thể sống ở trong thôn trang này một khoảng thời gian, Trì Kính Dao liền vui sướng đến mức cười toe toét.
Đầu Trì Kính Dao tựa lên thành hồ bằng phẳng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Đúng lúc này, đột nhiên cậu nghe thấy cách đó không xa có một tiếng nước truyền tới.
Tiếng động đó không quá lớn, nhưng khác với tiếng nước chảy nhẹ nhàng trong dược tuyền, nghe giống như là.......!có người bước xuống hồ nước.

Trì Kính Dao tưởng mình nghe nhầm, liền không để ý nữa, nhưng rất nhanh cậu lại nghe thấy tiếng nước.
Lúc này đây, tiếng động đó cực kỳ rõ ràng, cậu chắc chắn mình không nghe nhầm.
Tim Trì Kính Dao đập thình thịch, nghiêng đầu nhìn về phía một dược tuyền khác cách đó không xa.
Vừa mới nhìn thấy, Trì Kính Dao nhất thời sợ đến mức hồn vía lên mây.
Dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy trong dược tuyền có một bóng người mờ mờ ảo ảo.
Suy nghĩ đầu tiên của Trì Kính Dao đó là Bùi Dã, dù sao ban ngày Bùi Nguyên đã ngâm rồi, không cần phải ngâm thêm lần nữa.
Nhưng cậu rất nhanh đã phủ nhận suy nghĩ này, bởi vì bóng dáng kia nhỏ hơn Bùi Dã một chút.
Trong lòng Trì Kính Dao nổi lên nỗi sợ hãi, yên lặng đứng dậy khỏi hồ, từ từ lấy y phục của mình mặc vào.
Nhưng mà động tác của cậu tuy nhỏ, lại vẫn khiến đối phương kinh hãi.
Trì Kính Dao liền nghe thấy một tiếng hét chói tai, rồi sau đó "vèo" một cái nhảy ra khỏi dược tuyền bên kia, chạy thẳng về phía Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao sợ tới mức hét to một tiếng, xoay người bỏ chạy, không ngờ lại trượt chân ngã xuống đất, cánh tay không may đập vào tảng đá, đau đến mức nước mắt cậu chảy ra ngay lập tức.
Trong tiểu viện, Bùi Nguyên và Bùi Dã đồng thời nghe thấy tiếng hét của Trì Kính Dao.

Bùi Dã xoay người xuống giường, ngay cả ngoại bào cùng chưa mặc gấp rút lao tới phòng của Trì Kính Dao.
Hắn đi tới bên giường duỗi tay sờ thở chăn, bên trong trống không.
Bùi Dã không kịp nghĩ nhiều, chạy về phía truyền tới tiếng hét.
Đợi hắn gấp rút chạy tới gần dược tuyền, liền nghe thấy vật nhỏ khóc nức nở gọi "Nhị ca".
Nhưng hắn vừa định bước vào, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nên chân bỗng khựng lại.
Lúc hắn còn đang chần chừ, Bùi Nguyên cũng đã chạy tới nơi.
"A Dao?" Bùi Nguyên thuận tay đưa ngoại bào cho Bùi Dã, rồi sau đó nhanh chóng đi theo hướng phát ra tiếng la.
Bùi Dã đứng yên ở một bên, mặc ngoại bào vào nhưng lại không vào theo.
Hết chương 22..

Bình Luận (0)
Comment