Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 47

Editor: Vĩ không gei

- --------------------------------------------------------

"Không phải hắn..... hiểu lầm gì rồi chứ?" Trì Kính Dao nhìn bóng lưng Bùi Thanh nhỏ giọng nói.

"Kệ hắn đi." Bùi Dã thản nhiên nói.

Trước khi hắn biết Trì Kính Dao là nam, lúc ở cạnh Trì Kính Dao là kiêng kị đủ thứ. Nhưng sự kiêng kị này của hắn không phải chỉ cho người ngoài nhìn, phần lớn là do ràng buộc của bản thân. Bây giờ hắn đã biết Trì Kính Dao là nam hài, tất nhiên cũng sẽ không để ý tới cái nhìn của người ngoài.

Lại nói, chuyện Trì Kính Dao xung hỉ cho Bùi Nguyên lúc trước vẫn là truyền ra từ miệng của tức phụ lão Tiền.

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn không được cười thành tiếng, nói: "Nhị ca, ta phát hiện đôi lúc huynh cũng rất độc địa."

Bùi Dã không để ý tời lời trêu chọc của cậu, lại vỗ lên người cậu một cái, nói: "Mau xuống đi."

"Cõng ta một lúc không được sao?" Trì Kính Dao không tình nguyện nhảy xuống khỏi người hắn, bĩu môi nói: "Ta sắp phải quay về thôn trang rồi, huynh còn thiếu kiên nhẫn với ta như vậy."

Bùi Dã ngẩn ra, nhìn về phía cậu hỏi: "Khi nào thì đi?"

"Sáng mai ạ." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

"Sao lại đi gấp như vậy?" Bùi Dã nói: "Ta cứ tưởng......"

Hắn nói nửa câu, đột nhiên lại thở dài nói: "Thôi vậy, lần sau lại nói."

"Cái gì vậy..... nhị ca!" Trì Kính Dao kéo tay của hắn nói: "Sao lại nói nửa chừng như thế, huynh cứ tưởng cái gì?"

"Không phải ngươi vẫn muốn học phi đao sao?" Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi: "Nhị ca, cuối cùng huynh cũng quyết định dạy ta phi đao hả?"

"Tiếc là ngày mai ngươi đi rồi, không còn kịp nữa." Bùi Dã nói.

"Hay là ta nói với Đinh tỷ tỷ, cho ta ở nhà lâu hơn mấy ngày nữa." Trì Kính Dao vội nói.

"Thôi." Bùi Dã nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Có cầm ná theo không? Cho ta xem thử ngươi luyện tập thế nào rồi?"

"Không mang." Trì Kính Dao nói: "Lần này ta đi ra là để khám bệnh từ thiện, sao lại cầm theo cái đó làm gì."

"Không sao." Bùi Dã nói: "Nếu ngươi luyện tập tốt thì tay không cũng có thể ném tốt được."

Hắn nói xong vỗ nhẹ một cái lên vai Trì Kính Dao, nói: "Đứng ở đây đừng nhúc nhích."

Sau đó, hắn bước nhanh ra xa mấy trượng.

"Kiếm một viên đá ném tới đây, để ta xem ngươi ném chính xác không." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy cúi đầu kiếm một viên đá, nghĩ nghĩ lại đổi một viên nhỏ hơn.

"Ném về phía này." Bùi Dã đặt một tay lên ngực, nói: "Dùng hết sức của ngươi đi."

Trì Kính Dao nắm viên đá kia trong tay, đầu tiên ngắm vài cái, sau đó ném thẳng về phía ngực của Bùi Dã.

Nhưng dù sao kỹ thuật dùng ná và tay không vẫn khác nhau, viên đá này bay trật khoảng một gang tay. Bùi Dã duỗi tay bắt được viên đá kia, ném ngược lại về phía ngực của Trì Kính Dao.

"Ái ui!" Trì Kính Dao xoa xoa ngực, khoa trương nói: "Nhị ca, huynh ném ta đau quá."

"Ta còn chưa dùng tới một phần lực, lực này có ném vào người con khỉ cũng không làm nó đau đâu." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nói: "Đại Lão và hầu ca da dày, sao mà giống ta được?"

"Kiếm một viên khác thử lại." Bùi Dã lại nói.

Lần này Trì Kính Dao đổi một viên đá lớn hơn, lại ném về phía Bùi Dã. Lúc này cậu dùng 7-8 phần lực, nhưng viên đá vẫn ném trượt, hơn nữa lại bị Bùi Dã dễ dàng bắt được.

Trì Kính Dao thấy Bùi Dã bắt được viên đá, theo bản năng ôm đầu mình, sợ Bùi Dã lại ném cậu.

Cũng may Bùi Dã cũng không ném viên đá lại, mà tiện tay đặt nó lên bức tường thấp cạnh đó.


"Lực của người khá yếu, e là khó có thể cải thiện trong thời gian ngắn được." Bùi Dã đi tới bên cạnh Trì Kính Dao, cúi người nhặt một viên đá nhỏ đặt vào trong tay Trì Kính Dao, sau đó đi tới sau lưng cậu, một tay cầm lấy tay đang cầm đá của Trì Kính Dao, nói: "Nhưng độ chính xác của ngươi cũng được, mấy năm nay luyện ná cũng không vô ích đâu."

Tay của Trì Kính Dao bị Bùi Dã nắm, từ từ giơ lên ngang tầm mắt.

Bùi Dã phía sau ghé sát bên tai cậu, thấp giọng nói: "Nhìn thấy viên đá trên đầu tường kia không? Dùng viên đá trong tay ngươi ném nó rơi xuống đi."

"Có xa quá không?" Trì Kính Dao nói.

"Thử một lần đi." Bùi Dã kiên nhẫn nói.

Vì thế Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu, dùng cách của Bùi Dã dạy cậu ngắm vào viên đá trên tường, sau đó dùng sức ném viên đá trong tay ra.

"Tạch" một tiếng, viên đá đập vào tường, nhưng bị trật một khoảng bằng nửa cánh tay.

"Thử lại lần nữa." Bùi Dã cúi người lại nhặt một viên đá khác cho cậu.

Trì Kính Dao lại nhắm, ném viên đá ra.

Lần này vẫn không ném trúng như trước.

Thật ra bình thường Trì Kính Dao vẫn có thể ném chính xác, nhưng hôm nay cậu biết đây có thể là một lần kiểm tra của Bùi Dã, kết quả sẽ giúp cậu có thể theo Bùi Dã học phi đao, cho nên cậu hơi căng thẳng theo bản năng, độ chính xác cũng giảm đi.

"Dùng cái này......" Bùi Dã lấy phi đao của mình ra, đặt vào trong tay của Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao cầm phi đao của Bùi Dã, không khỏi hơi kinh ngạc. Phải biết rằng những năm gần đây, cậu thèm muốn phi đao của Bùi Dã cũng không chỉ một lần, nhưng Bùi Dã vẫn không cho cậu chơi, không ngờ tới hôm nay lại hào phóng như vậy.

"Chẳng may ta không ném trúng, ném sang bên kia bức tường thì làm sao đây?" Trì Kính Dao hỏi.

"Vậy ngươi ném chuẩn một chút đi." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao thầm nghĩ ta thật ra cũng muốn ném chuẩn một chút chứ, nhưng chuyện này rõ ràng không dễ khống chế như vậy.

Mặc dù cậu bắn ná khá chuẩn, nhưng thứ phi đao này cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào. Hơn nữa vì đang cầm trong tay phi đao của Bùi Dã càng khiến cậu căng thẳng hơn, luôn cảm thấy nếu ném không tốt sẽ khiến Bùi Dã thất vọng.

"Ném." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao cắn răng ném một cái, phi dao rời khỏi tay.

Tiếc là độ chính xác lần này kém không tưởng, phi đao bay thẳng vào bức tường.

Vì cậu dùng lực không đủ, phi đao chỉ đập vào tường một cái rồi rơi xuống đất.

"Ta biết mà......." Trì Kính Dao hơi chán nản nói.

Bùi Dã duỗi tay bóp vai cậu một cái, nói: "Không phải ngươi ném không chuẩn, mà là nghĩ linh tinh quá nhiều. Tưởng tượng một chút, viên đá kia chính là kẻ thù của người, nếu ngươi ném không trúng thì sẽ gặp nguy hiểm."

"Nếu thật sự là vậy, ta có thể bỏ chạy mà." Trì Kính Dao nói.

"Vậy ngươi hãy nghĩ là nếu ném không trúng thì ta sẽ gặp nguy hiểm." Bùi Dã nói xong đi lên nhặt phi đao đưa cho cậu, sau đó bản thân lại đi tới cầm viên đá kia nên, đặt ở trước ngực của mình, nói: "Thử lại lần nữa xem."

Trì Kính Dao:.......

Nhị ca nhà cậu lại phát điên cái gì nữa vậy!

"Ta không dám." Trì Kính Dao nắm phi đao trong tay, rõ ràng rất không muốn.

"Không phải ngươi vẫn muốn học sao?" Bùi Dã nhìn cậu nói: "Sau này ta nhập ngũ, không ai có thể dạy ngươi nữa."

Trì Kính Dao buồn buồn nói: "Ta sẽ không học nữa."

Bùi Dã nghe vậy nhìn cậu một lúc, giọng điệu hơi mềm xuống nói: "Ngoan nào, lực của ngươi ngay cả tường còn không xước một vết, sẽ không làm ta bị thương đâu."

Trì Kính Dao nghĩ cũng đúng, Bùi Dã có thể bắt được cả viên đá cậu ném tới, quả thật khả năng bị cậu đâm trúng không lớn.

Nghĩ vậy, Trì Kính Dao hơi yên tâm một chút.

"Đừng nghĩ gì hết, đặt hết tâm tư của ngươi vào thanh đao trong tay đi." Bùi Dã kiên nhẫn nói: "Ném đi."

Trì Kính Dao nín thở tập tập trung, nghĩ tới cách Bùi Dã dạy cậu, cố gắng nhắm vào viên đá trong tay đối phương.


Ngay sau đó, phi đao trong tay Trì Kính Dao phóng ra, "Keng" một tiếng đâm thẳng vào viên đá, rồi sau đó rơi xuống đất.

"Trúng rồi!" Trì Kính Dao chạy nhanh tới trước mặt Bùi Dã, vui sướng ôm vai Bùi Dã lắc lắc mấy cái.

Đáy mắt Bùi Dã mang theo ý cười đẩy cậu ra, cúi người nhặt phi đao dưới đất lên, nói với cậu: "Dùng vui mừng quá sớm, với trình độ hiện tại của ngươi, một phi đao phóng ra chỉ có thể gãi ngứa cho con mồi mà thôi. Hơn nữa con mồi còn luôn chuyển động, không đứng tại chỗ đợi ngươi tới gãi cho nó đâu."

"Phóng được phi đao chỉ là bước đầu tiên, tiếp đó ngươi còn phải luyện tập cách để tăng lực phóng, rồi sau đó lại phải học cách phóng trúng con mồi đang chuyển động." Bùi Dã nói.

"Nhưng làm được bước đầu tiên vẫn là chuyện tốt, đúng không nhị ca?" Trì Kính Dao cười nói.

Mặc dù cậu biết, với tình trạng hiện giờ của mình, không nói đến độ chính xác 1/10, cho dù thật sự bách phát bách trúng, thì quả thật cũng không có bao nhiêu sát thương. Nhưng trong lòng cậu vẫn thấy vui sướng, ít nhất đó là một khởi đầu tốt.

"Nhị ca, hiện giờ huynh có thể chính thức dạy ta chưa?" Trì Kính Dao hỏi.

"Dạy xong rồi." Bùi Dã cất phi đao đi, nói: "Còn lại tự ngươi giác ngộ."

Trì Kính Dao:???

Chuyện này có giống với tưởng tượng của cậu đâu!

Hai người trên đường về nhà, Trì Kính Dao quấn lấy Bùi Dã hỏi một đống vấn đề.

Nhưng Bùi Dã nói đi nói lại câu tự mình giác ngộ, nhất quyết không trả lời cậu.

"Lần sau nếu ngươi có thể ném trúng quả táo trong khoảng cách như vừa nãy, ta sẽ dạy ngươi cái khác." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng yên tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ, ngày trước Bùi Dã dạy cậu dùng ná cũng như thế này, để cậu từ mày mò trước rồi sau đó mới hướng dẫn thêm.

Nghĩ thông suốt xong, Trì Kính Dao liền thả lỏng hơn rất nhiều.

Tới đầu ngõ, Trì Kính Dao đột nhiên dừng bước, nhớ ra chuyện gì đó.

Ngày mai cậu sẽ phải quay về thôn trang rồi, phải đi hỏi thử Thu Phong phi đao cho Bùi Dã thế nào rồi.

"Nhị ca, huynh về nhà trước đi, ta tới nhà Thu thúc một chuyến." Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.

"Đã muộn thế này rồi......" Bùi Dã nhíu mày nói.

Trì Kính Dao cười với hắn, nói: "Ngày mai ta đi rồi, muốn tạm biệt Nguyễn Bao Tử một tiếng."

Cậu dứt lời liền chạy nhanh như chớp, không cho Bùi Dã cơ hội phản ứng.

Bùi Dã nhìn theo bóng dáng của thiếu niên, nhịn không được thở dài.

Vật nhỏ này đã nói ngày mai đi, thế mà vẫn còn thảnh thơi đi tìm Nguyễn Bao Tử.....

Bên kia, lúc Trì Kính Dao tới nhà Thu Phong, Nguyễn Bao Tử đang giúp Thu thẩm nhặt rau trong sân.

"A Dao!" Nguyễn Bao Tử vừa thấy A Dao, vội kéo cậu ngồi xuống, nói: "Mấy hôm trước ta còn đi tìm ngươi đấy, nương ngươi nói mấy ngày nữa ngươi mới về."

"Hôm nay ta mới vừa về, ngày mai sẽ theo bọn Đinh tỷ tỷ về lại thôn trang." Trì Kính Dao nói: "Thu thúc đâu? Ta tới hỏi xem phi đao đã xong chưa?"

"Đã xong từ mấy hôm trước rồi." Nguyễn Bao Tử nói xong liền gọi Thu Phong một tiếng.

Không lâu sau Thu Phong bước ra từ trong phòng, cầm trong tay hai thanh phi đao.

"Mấy ngày trước đã làm xong rồi, vốn định bảo Bao Tử gọi ngươi tới lấy, nhưng ngươi lại không ở nhà, sợ nhị ca ngươi biết nên cũng không dám để lại tin cho ngươi." Thu Phong nói: "Ngươi nhìn thử xem, hài lòng hay không?"

Trì Kính Dao cẩn thận nhận lấy phi đao nhìn thử.

Hai thanh phi đao này không hổ là đồ đắt tiền, bất kể là bề ngoài hay cảm giác cầm trong tay đều cực kỳ tốt.

"Cẩn thận chút." Thu Phong thấy cậu duỗi tay muốn sờ lưỡi đao, vội nói: "Sắc lắm đấy, đừng để cắt vào tay."

Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, đút đao lại vào vỏ.

"Mấy ngày trước không phải người vẽ hoa văn nhờ thợ rèn làm trên chuôi đao sao?" Thu Phong chỉ chỉ cậu, nói: "Ngươi xem thử thợ làm thế nào? Nếu không được, ta lại đi tìm hắn."


Trì Kính Dao nhìn kỹ hoa văn khắc trên chuôi đao, cười nói: "Làm rất tốt, ta thích lắm. Thu thúc, thúc tính xem tổng cộng hết bao nhiêu, giờ ta sẽ gửi thêm."

"Hai thanh phi đao được thợ rèn giảm giá cho ngươi, ngươi chỉ cần đưa cho ta 6 đồng bạc nữa là được." Thu Phong cười nói.

Trì Kính Dao nghe vậy vội lấy 6 đồng bạc trong không gian cất trữ đưa cho Thu Phong.

Vốn cậu định cho Thu Phong thêm chút phí, nhưng đoán trước là Thu Phong sẽ không nhận, ngược lại tạo cảm giác không thân thiết, nên từ bỏ suy nghĩ này, lại nói vài lời cảm tạ với Thu Phong.

"Nhị ca ngươi khi nào mới dạy chúng ta phi đao thế?" Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh hỏi.

"Không phải ta dạy ngươi bắn ná rồi sao? Ngươi luyện tới đâu rồi?" Trì Kính Dao hỏi.

Nguyễn Bao Tử cười cười nói: "Cũng tạm."

Tính tình hắn xưa này lười biếng, bất kể là đọc sách hay là học thứ gì khác cũng không thể nào chuyên tâm được.

Mấy năm gần đây, thứ duy nhất hắn học được rất nhanh có lẽ chỉ có nấu cơm thôi.

Cái khác không nói, nói về chuyện gói bánh bao, làm sủi cảo, hắn còn giỏi hơn Thu Phong nhiều. Lúc đầu Thu thẩm không muốn cho hắn chui vào bếp, luôn nhắc hắn lúc rảnh thì đọc nhiều sách vào, sau lại thấy hắn thật sự thích nấu nướng nên cũng không ngăn cản hắn nữa.

"Đợi ngươi luyện bắn ná chuẩn, ta sẽ dạy cho ngươi." Trì Kính Dao nói.

"Ngươi dạy ta?" Nguyễn Bao Tử nghi ngờ nói.

"Đúng vậy, ta dạy ngươi." Trì Kính Dao đắc ý giương cằm về phía hắn.

Nguyễn Bao Tử kinh ngạc nói: "Nhị ca ngươi đồng ý dạy ngươi rồi sao?"

"Ừm." Trì Kính Dao vỗ vỗ lên vai hắn, nói: "Cố gắng luyện ná của ngươi đi, sau này lại bái ta làm sư, chính ta sẽ dạy ngươi dùng phi đao."

Cậu nói xong liền chào Thu Phong và Thu thẩm, rồi ôm phi đao chạy mất người.

Sau khi Trì Kính Dao đi ra khỏi ngõ nhỏ nhà Thu Phong, quả nhiên lại thấy Bùi Dã đứng ở dưới tán cây ở đầu ngõ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Bùi Dã tới đây chờ cậu như một thói quen.

"Nhị ca." Trì Kính Dao lặng lẽ giấu phi đao vào không gian cất trữ, chạy vọt tới trước mặt Bùi Dã cười bí ẩn.

Bùi Dã quan sát cậu một lúc lâu, không tìm ra manh mối gì.

"Tạm biệt Nguyễn Bao Tử rồi hả?" Bùi Dã hỏi.

"Ừm, ta còn nói với hắn chuyện huynh dạy ta phi đao." Trì Kính Dao nói.

"Chuyện này có gì mà nói?" Bùi Dã nói.

"Để hắn hâm mộ ta chơi." Trì Kính Dao cười nói.

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua Trì Kính Dao.

Vẻ mặt thiếu niên đầy ý cười, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vẻ mặt này lại như đang nói tới chuyện vui gì lớn lắm vậy. Có đôi lúc Bùi Dã cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu sao mỗi ngày vật nhỏ này lại có nhiều chuyện đáng để vui sướng như thế.

"Nếu sau này hắn bái ta làm sư...... Ái da!" Trì Kính Dao trượt chân, lại suýt nữa ngã xuống.

"Bao lớn rồi, đi đường vẫn không chịu nhìn." Bùi Dã dùng một tay giữ gáy áo giúp cậu ổn định cơ thể.

"Ta đang bận nói chuyện với huynh." Trì Kính Dao nói: "Đường ở chỗ này vốn đã trơn rồi."

"Chân không sao chứ?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao vốn định nói không sao, nhưng nghĩ nghĩ lại nhíu mày nói: "Hình như hơi trẹo rồi."

Bùi Dã bất đắc dĩ, hơi khom người xuống đưa lưng về phía cậu: "Leo lên."

Trì Kính Dao thực hiện được "gian kế", nhịn cười leo lên lưng Bùi Dã.

Sau khi hai người về nhà, Bùi Dã cố ý kiểm tra mắt cá chân của Trì Kính Dao một chút, thấy không sưng đỏ mới thoáng yên tâm hơn.

Trì Kính Dao sợ hắn phát hiện, còn lẩm bẩm ái ui ái ui mấy câu.

Giờ cơm tối, Dung nương biết sáng sớm mai Trì Kính Dao phải đi, có chút không nỡ.

Trì Kính Dao vội an ủi: "Mấy ngày nữa không phải đại ca muốn đi cầu hôn Đinh tỷ tỷ sao? Đến lúc đó mọi người cũng tới thôn trang ở mấy ngày đi ạ."

"Đứa ngốc này, đại ca con đi cầu hôn, sao nương có thể đi cùng được?" Dung nương cười nói.

"Vậy...... đợi đại ca cầu hôn xong, con sẽ đi theo đại ca về ở mấy ngày." Trì Kính Dao nói.

Dung nương nghe vậy mới thấy vui vẻ hơn chút.

"Đúng rồi, đại ca định cầu hôn ngày nào ạ?" Trì Kính Dao hỏi.


"Trình đại phu tuổi cũng lớn......" Bùi Nguyên nói: "Ý của Tiểu Uyển là muốn nhanh chóng quyết định chuyện này, cũng để Trình đại phu vui vẻ hơn."

Trì Kính Dao nghe vậy gật đầu, không khỏi thở dài.

Mặc dù Trình đại phu là đại phu, nhưng dù sao tuổi cao, bây giờ cơ thể quả thật không khỏe mạnh như trước được.

Nhưng có bọn cậu chăm sóc kỹ lưỡng, tạm thời vẫn không có vấn đề gì.

Tối đó, người một nhà bọn cậu thương lượng chuyện cầu hôn một phen.

Đợi sau khi về phòng, Trì Kính Dao buồn ngủ không mở nổi mắt.

"Nhị ca...... huynh tới đây ngủ đi." Trì Kính Dao vỗ vỗ giường của mình, nói với Bùi Dã.

"Không tới." Bùi Dã nằm xuống cái giường nhỏ của mình, không để cho Trì Kính Dao chút mặt mũi nào.

Lúc trước khi Trì Kính Dao bị bệnh thủy đậu, Bùi Dã ngủ cùng cậu không ít. Vật nhỏ ngủ rất dính người, Bùi Dã thường xuyên vô tình trở thành cái gối ôm của cậu, khiến hắn khó ngủ cả đêm.

Trì Kính Dao định lừa Bùi Dã lên giường của mình là có thể lén nhét phi đao vào trong chăn của Bùi Dã. Nhưng Bùi Dã không làm theo ý cậu, cho nên cậu đành phải đợi tới sáng sớm mai, nhân lúc Bùi Dã không ở trong phòng, nhét hai thanh phi đao xuống dưới gối của Bùi Dã.

Sau khi ăn điểm tâm, Trì Kính Dao nói mấy câu với Dung nương rồi chuẩn bị rời đi.

Khi Bùi Dã đi vào phòng lấy hộp thuốc giúp cậu, lén đặt vào bên trong hai thanh phi đao nhỏ.

Phi đao này là hắn đặc biệt làm cho Trì Kính Dao, nhỏ hơn rất nhiều, bình thường mang theo cũng không quá nặng.

Trước đó vài ngày hắn còn lấy một miếng da tự tay làm cái túi đựng phi đao.

Bùi Dã đặt túi đựng và hai thanh phi đao vào trong hộp thuốc của Trì Kính Dao.

"Chân còn đau không?" Lúc Bùi Dã lấy hộp thuốc ra, hỏi Trì Kính Dao.

"Đã hết đau lâu rồi." Trì Kính Dao duỗi tay muốn nhận lấy hộp thuốc, Bùi Dã lại nói: "Ta tiễn ngươi lên xe ngựa."

Trì Kính Dao gật gật đầu, rồi đi theo Bùi Dã ra khỏi cửa chính.

Bùi Nguyên cũng đi theo sau hai người, tay xách một đống đồ Dung nương chuẩn bị cho Trì Kính Dao.

Sau khi Trì Kính Dao lên ngựa, nhận lấy hộp thuốc từ tay Bùi Dã, chớp mắt nhìn hắn.

Cậu không nói với Bùi Dã chuyện phi đao, muốn để đối phương tự phát hiện. Nhưng cậu lại có chút kích động khó kiềm chế, cho nên vẻ mặt khi nhìn Bùi Dã lại rất kỳ quái.

"Không phải nó lại làm chuyện xấu gì chứ?" Đợi xe ngựa đi rồi, Bùi Dã hỏi.

"Bao giờ thế?" Bùi Nguyên bật cười: "A Dao của chúng ta đã làm chuyện xấu khi nào vậy? Sao ta không nhớ rõ......"

Bùi Dã nhìn chằm chằm xe ngựa chạy đi xa một lúc, luôn có cảm giác không ổn lắm.

Cho tới đêm hôm đó, khi hắn về phòng ngủ, phát hiện gối hơi bất thường.

Sau đó, cuối cùng hắn thấy hai thanh phi đao dưới gối.

Hai thanh phi đao này vừa nhìn đã biết là đồ mới, làm rất tinh xảo, chất liệu cũng cực kỳ tốt.

Bùi Dã vừa nhìn đã biết hai thanh phi đao này có lẽ đã tốn ít nhất tiền mừng tuổi một năm của vật nhỏ.

Hắn cầm đao trong tay, tâm trạng nhất thời hơi phức tạp.

Vật nhỏ kia xưa nay rất hà tiện, chưa bao giờ tiêu tiền như nước, không ngờ lại tiêu một số tiền lớn vì hắn như vậy......

Ngón tay Bùi Dã chậm rãi vuốt v e trên vỏ đao, khóe miệng nhịn không được hiện lên nụ cười mỉm.

Bỗng nhiên, hắn chạm vào vết khắc trên chuôi đao.

Bùi Dã đưa lên nhìn, thấy trên chuôi đao có khắc một chữ.

Đó là Trì Kính Dao cố ý thiết kế, lấy chữ "Y" viết tắt theo tên của Bùi Dã (裴野/Péi yě), còn thiết kế một vài hoa văn nhỏ xung quanh.

"Nha (丫) trong nha đầu (丫头) sao?" Bùi Dã mờ mịt nói.

Trên đao của vật nhỏ tặng hắn, sao lại phải khắc một chữ 丫?

- --------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trì - tự cho là thông minh muốn chơi trội- Kính Dao: nhầm rồi....

- --------------------------------------------------------

Hết chương 47.

Bình Luận (0)
Comment