Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 92

Editor: Vĩ không gei

- ---------------------------------------------------------

Trì Kính Dao tự nhận là một người tâm hồn trong sáng, nhưng sau khi cậu đọc mấy lần những tờ giấy kia cho Bùi Dã nghe, ít nhiều cũng thấy hơi mất bình tĩnh.

Cậu bình tâm một lúc, thấy tấm chăn mỏng trên người Bùi Dã vẫn giữ nguyên hình dạng cũng hơi lo.

Mặc dù cũng không ảnh hưởng gì nhưng mà bây giờ Bùi Dã đang hôn mê, cứ để như vậy sợ là sẽ không tốt đối với cơ thể.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, duỗi tay xốc tấm chăn mỏng trên người Bùi Dã ra.

Cậu do dự, có nên giúp Bùi Dã một tay không đây.......

Nhưng cậu lại nghĩ, nhiều người hôn mê vẫn có ý thức, chẳng may lúc này Bùi Dã có ý thức, biết cậu đang làm gì, chẳng phải sẽ hiểu lầm cậu làm chuyện không đứng đắn sao?

Nghĩ vậy, cậu ghé sát bên tai Bùi Dã, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, ta đọc thoại bản cho huynh nghe chỉ vì muốn k1ch thích cho huynh mau tỉnh lại thôi. Không ngờ huynh lại phản ứng lớn tới vậy, ta...... ờm..... giúp huynh một chút, cũng không phải ta đục nước béo cò với huynh đâu, huynh đừng hiểu lầm nha."

Sau khi đã nói rõ "ý đồ hành động" của mình, Trì Kính Dao từ từ di chuyển lên giữa giường.

Cậu nhìn chằm chằm Bùi Dã một lúc, trong lòng vẫn thấy hơi ngại ngùng, cậu mất một lúc lâu mới có đủ dũng khí, tới lúc hành động lại vẫn thấy sợ hãi. Không chỉ vậy mà còn tự bổ não khiến bản thân cũng hơi lúng túng.

Trước giờ cậu không phải người thế này, sao bây giờ đầy đầu toàn những suy nghĩ lung tung vớ vẩn thế này?

Trì Kính Dao thở dài, uống một viên thanh nhiệt giải độc, cậu nghĩ nghĩ rồi cũng cảm thấy nên lấy cho Bùi Dã uống một viên.

Nghĩ vậy, thiếu niên lấy một viên thuốc, đổ vào một ít nước để hòa tan.

Sau khi thuốc đã tan, cậu liền ngậm thuốc vào miệng, ghé sát cạnh miệng Bùi Dã để đút cho đối phương.

Lúc này Bùi Dã đã tỉnh, trước đó gần như hắn đã dùng hết sức chịu đựng suốt cuộc đời mới miễn cưỡng duy trì được trạng thái "bình tĩnh".

Lúc này hắn cảm nhận được một đôi môi mềm mại dán lên, trong đầu lập tức nổ "đoàng", như một quả pháo hoa vừa to vừa sáng phát nổ, khiến đầu óc hắn choáng váng, quên hết tất cả.

Ngay sau đó, rốt cuộc hắn cũng không nhẫn nhịn được mà tỉnh lại.

Khi hắn mở mắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của thiếu niên.

Giờ phút này đôi môi của đối phương đang dán lên môi hắn, thấy hắn đột nhiên tỉnh dậy mà hoảng, sặc một chút thuốc ở trong miệng của mình.

"Khụ...... Khụ......" Trì Kính Dao tránh sang bên khác ho khan dữ dội một lúc lâu, ho đến mức mặt đỏ tai hồng.

Bùi Dã vội bật dậy vỗ vỗ lưng cho cậu, lúc này mới phát hiện trên người mình không mặc y phục, vì thế lại luống cuống tay chân kéo gì đó quấn lên.

Lúc này, cuối cùng Trì Kính Dao cũng bớt ho khan, dần ý thức được Bùi Dã đã tỉnh lại. Cậu cũng không để tâm tới chuyện xấu hổ ban nãy, tiến tới ôm cổ Bùi Dã.

"Nhị ca, huynh tỉnh lại rồi!" Thiếu niên ôm hắn, giọng nói không giấu nổi niềm vui sướng.

Một tay Bùi Dã giữ lấy tấm chăn mỏng trên người, tay còn lại ôm người trong lòng nhẹ nhàng trấn an.

"Ta vẫn luôn đợi huynh quay về, mỗi ngày đều hỏi tin người khác, ai cũng nói huynh sắp về, nhưng ta đợi mãi mà chẳng thấy đâu." Trì Kính Dao nằm trong lòng Bùi Dã nói: "Sau đó Bùi Thanh ca tới đây, bĩnh tĩnh chẳng nói chẳng rằng, bảo ta đi theo hắn, dọc đường đi tim ta như rớt ra ngoài..... Ta sợ không còn được gặp nhị ca nữa."

Ban đầu cậu không định nói chuyện này cho nhị ca, nhưng không biết vì sao, vừa thấy Bùi Dã tỉnh lại, trong lòng cảm thấy vừa vui sướng lại vừa tủi thân.

"Huynh nói với ta sẽ quay lại trước khi bông hoa kia héo, kết quả ta chờ tới khi hoa đã héo khô mà huynh vẫn chưa về." Trì Kính Dao tiếp tục nói: "Lúc ta thấy Dương tướng quân bị thương trở về, ta thậm chí còn có suy nghĩ......"

"Không sao hết, ta đã về rồi đây." Bùi Dã nói: "Không phải ta vẫn ổn đấy sao?"

Thiếu niên nghe vậy cảm xúc mới bình ổn lại một chút, cậu buông Bùi Dã ra duỗi tay ấn lên vết thương chỗ ngực hắn, hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau." Bùi Dã nói: "Không cảm thấy đau chút nào."

"Sao lại không đau, mũi tên kia cắm sâu vậy mà......" Trì Kính Dao nói xong hai mắt lại ửng đỏ, Bùi Dã thấy thế vội nói: "Đã qua rồi, trận chiến đã kết thúc, sau này ta cũng không phải ra chiến trường nữa."

Thiếu niên nghe vậy gật gật đầu, tâm trạng nhất thời chuyển buồn thành vui.

Lúc này cậu mới nhận ra Bùi Dã đang không mặc y phục, vội đi tìm y phục tới, định duỗi tay mặc vào giúp hắn.

"Để ta tự mặc." Bùi Dã vội nói.

"Không được, vết thương của huynh còn chưa ổn đâu." Trì Kính Dao vừa nói vừa mặc y phục cho hắn.

Nhưng khi cậu cầm tiết khố định mặc cho Bùi Dã, Bùi Dã lại sống chết giữ tấm chăn mỏng trong tay, vẻ mặt rất là xấu hổ.

"Để ta tự mặc đi." Bùi Dã nói.


Thiếu niên bỗng nhớ tới chuyện gì đó, cũng hơi xấu hổ, đưa tiết khố cho Bùi Dã.

"Ngươi......" Bùi Dã định bảo cậu xoay người đi, nhưng lại sợ cậu không vui.

Cũng may Trì Kính Dao phản ứng rất nhanh, hơi tránh ánh mắt đi.

Bùi Dã cứng nhắc mặc y phục, lúc sau mới thả lỏng một chút.

Trời mới biết hôm nay từ lúc thiếu niên bước vào lều trại, hắn đã phải trải qua những gì......

Bùi Dã hôn mê mấy ngày, Trì Kính Dao sợ hắn nằm tiếp sẽ ảnh hưởng xấu tới quá trình hồi phục của hắn, cho ngươi chuẩn bị nửa non bát cháo đút cho hắn ăn, sau đó đỡ hắn ra khỏi lều đi dạo đâu đó.

"Miệng vết thương không đau chứ?" Thiếu niên hỏi hắn.

"Không có cảm giác gì, có lẽ đã sớm lành rồi." Bùi Dã nói.

Lúc trước hắn mất không ít máu, hiện giờ sắc mặt hơi tái nhợt. Nhưng cơ thể hắn khỏe mạnh, mấy ngày nay Trì Kính Dao còn cho hắn uống bao nhiêu là thuốc, cho nên bây giờ thật sự cũng không thấy quá yếu ớt.

"Ngươi......" Bùi Dã quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nhớ tới những lời của Bùi Thanh mà lòng trăm mối ngổn ngang.

Nghĩ tới lúc mình hôn mê, đối phương đã chăm sóc mình rất tỉ mỉ, hắn lại cảm thấy bối rối.

Hắn không đoán được tâm tư của thiếu niên, nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi.

Sợ mình nhắc tới chuyện nào đó phá vỡ đi sự ấm áp trước mắt này.

"A, kia không phải là Dương tướng quân sao?" Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy Dương Thành đang chống gậy đi về phía bọn họ.

"Dương tướng quân, chân của ngài hồi phục cũng khá tốt đấy chứ." Thiếu niên nói.

"Cũng ổn rồi, nhờ có ngươi đấy." Dương Thành nói xong ánh mắt lại tỉ mỉ đánh giá Bùi Dã, nói: "Tiểu tử ngươi dọa linh hồn nhỏ bé của ta chết khiếp, cuối cùng cũng chịu tỉnh!"

Ông nói xong liền tiến tới nhéo nhéo cánh tay của Bùi Dã, còn vỗ nhẹ lên bả vai của đối phương một cái.

Mấy năm nay Dương Thành cũng coi như nhìn Bùi Dã trưởng thành, rất có cảm tình đối với Bùi Dã.

Những năm gần đây, cũng có không ít người hợp ý ở bên cạnh ông, nhưng phần lớn đều không sống nổi tới bây giờ. Ngày Bùi Dã hôn mê bất tỉnh được đưa về, Dương Thành thật sự bị dọa không nhẹ. Cũng may Bùi Dã mạng lớn, sống lại rồi, nếu không chuyện này thật sự là một đả kích không nhỏ đối với ông.

"Không tồi, vừa nãy ta nghe Bùi Thanh nói ngươi tỉnh lại, liền vội vã chạy tới thăm, nếu không thật sự không thể yên tâm nổi." Dương Thành nói xong lại nhìn chằm chằm Bùi Dã một hồi lâu, lúc này mới phất tay nói: "Cố gắng hồi phục, khi khác sẽ tới trò chuyện với ngươi."

Trước khi đi, dường như ông lại nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nói với Bùi Dã: "Ngươi hôn mê đã nhiều ngày, Trì đại phu lo lắng không thôi, nếu không có hắn....... không biết hiện giờ ngươi ra sao đâu. Đệ đệ này của ngươi không tồi, có tình có nghĩa, y thuật còn cao siêu. Đợi sau khi về lại đại doanh biên thành, ta sẽ sắp xếp để hắn và Dương Diệu kết nghĩa huynh đệ.

Ông dứt lời nhìn về phía Trì Kính Dao, cười hỏi: "Trì đại phu nhất định sẽ không phản đối, đúng không?"

Trì Kính Dao:???

Chuyện này có liên quan gì tới Dương Diệu, sao đột nhiên lại phải kết nghĩa huynh đệ?

Dương Thành dứt lời liền chống gậy rời đi.

Trì Kính Dao đợi Dương Thành đi xa, đột nhiên nhìn về phía Bùi Dã, hỏi: "Vừa nãy trước khi Bùi Thanh ca rời đi, huynh đã tỉnh rồi sao?"

Bùi Dã:......

"Ta......" Bùi Dã mở miệng, muốn giải thích cho cậu nhưng lại không biết nói thế nào.

Lúc trước hắn nghe Bùi Thanh nói mà khiếp sợ trong lòng, nhất thời không biết nên đối mặt với thiếu niên thế nào, đầu óc nóng lên mới giả vờ bất tỉnh. Những chuyện sau đó hắn hoàn toàn không thể ngờ được.

"Sao huynh lại lừa ta như thế?" Thiếu niên hơi uất ức nói.

"Ta..... Ngươi đừng tức giận, là ta không tốt." Bùi Dã vội nói.

Trì Kính Dao vừa tức giận vừa xấu hổ, không muốn để ý tới người này nữa.

Nhưng cậu vẫn còn lo cho cơ thể của Bùi Dã, không có vung tay rời đi, mà sau khi đưa Bùi Dã quay lại lều mới rời đi.

Bùi Dã muốn gọi người lại dỗ, nhưng lúc này thiếu niên xấu hổ tới mức hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, nào có tâm trạng nghe hắn giải thích, sau khi đưa người về liền bỏ chạy.

Đời này Trì Kính Dao chưa bao giờ xấu hổ tới vậy.

Trên đường quay về, cậu lại nhớ tới hành động trước đó, chỉ hận không thể quay ngược thời gian.

Bùi Dã đã tỉnh từ lâu, nói cách khác là lúc cậu đọc thoại bản là đối phương đang tỉnh tảo.


Kể cả sau đó cậu định giúp đối phương một tay, mặc dù cuối cùng cũng không thành, nhưng cậu cũng đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.

Thậm chí sau đó khi cậu đút thuốc cho Bùi Dã, đối phương cũng đang tỉnh táo......

"Ơ? Sao ngươi đã quay lại rồi?" Khi Dương Diệu nhìn thấy Trì Kính Dao liền kinh ngạc.

Dù sao mấy ngày nay thiếu niên cũng toàn ở cùng với Bùi Dã, Dương Diệu cũng chẳng gặp cậu bao nhiêu lần.

"Huynh ấy tỉnh rồi thì ta về thôi." Thiếu niên nói với vẻ lúng túng.

"Bùi tướng quân tỉnh rồi? Thật tốt quá!" Dương Diệu vui sướng nói.

Trì Kính Dao sợ hắn nhận ra điều gì lại hỏi nhiều, cũng không dám biểu hiện khác thường, cố gắng che dấu tâm trạng của mình.

Hôm nay cậu như ném hết mặt mũi đi như vậy, nếu để Dương Diệu biết không biết sẽ chế giễu cậu thế nào nữa?

"Đúng rồi, ta nghe cha ta nói, mấy ngày nữa bọn họ sẽ lên đường quay lại đại doanh biên thành." Dương Diệu nói: "Hình như có chủ soái của doanh trại Trung Đô ở lại đây để nghị hòa cùng với người Trần Quốc......"

Nghị hòa cũng chỉ là cách nói giảm nói tránh.

Lần này Trần Quốc đại bại, chủ soái đã bị Bùi Dã giết, sức chiến đấu đã không còn nữa.

"Lần này nghị hòa, người Trần Quốc liệu có trung thực chứ?" Trì Kính Dao hỏi.

"Đâu chỉ trung thực, có lẽ phải giao mấy thành cho chúng ta, nói không chừng còn phải gửi chất tử (con tin) gì đó tới để thể hiện thiện chí với chúng ta nữa đấy." Dương Diệu nói: "Theo ta thấy thì họ cũng đáng đời lắm. Nếu không phải Thánh Thượng không có dã tâm mở rộng lãnh thổ, lần này đánh thẳng tới kinh thành của bọn họ cũng được nữa."

Mặc dù Trì Kính Dao không hiểu nhiều về việc quân sự, cũng biết việc mở rộng lãnh thổ nghe thì dễ nhưng thật ra không phải chuyện dễ.

Đó không phải chuyện có dã tâm là có thể làm được, còn cần phải trả giá bằng vô số nhân lực và vật lực, thậm chí có thể sẽ làm suy sụp một quốc gia cường đại. Cho nên chuyện này không chỉ cần năng lực, còn cần có thời cơ.

Trước đây cậu đã từng nghe Bùi Dã nói, kết cục tốt nhất cho Đại Du và Trần Quốc chính là Trần Quốc trung thực trung thành thần phục Đại Du, Đại Du dùng một vài biện pháp để kìm hãm Trần Quốc, đảm bảo sau vài chục năm nữa hai nước sẽ không tái chiến. Hiện giờ xem ra, bọn họ thật sự đã làm được.

"Nếu thuận lợi có khi chúng ta sẽ về lại Kì Châu trước tết Trung thu đấy." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao cũng hơi nhớ nhà, nghe vậy trong lòng bỗng thấy hơi mong chờ.

Trong hai ngày tiếp theo, Trì Kính Dao không chủ động đi gặp Bùi Dã.

Tới chiều ngày thứ hai, rốt cuộc Bùi Dã cũng không chịu nổi, chủ động đi tới tìm cậu.

Hai người vừa gặp mặt, Trì Kính Dao lại nhớ tới chuyện xấu hổ ngày đó, khuôn mặt bỗng hơi ửng đỏ.

Bùi Dã cũng thấy hơi bối rối, dù sao lúc đó người xấu hổ không chỉ có mình Trì Kính Dao.

Hắn cảm thấy bản thân vẫn xấu hổ hơn một chút......

"Mấy ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành quay về đại doanh biên thành, ngươi có muốn về cùng ta không?" Bùi Dã hỏi.

Không biết Trì Kính Dao nghĩ tới chuyện gì, nói: "Doanh trại thương binh còn một vài người chưa thể đi lại, cần có người chăm sóc. Ta sẽ đợi về cùng với họ."

Bùi Dã nghe vậy im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Được."

Thiếu niên ngẩn ra, vốn tưởng rằng Bùi Dã sẽ dỗ cậu hai câu, không ngờ đối phương lại chỉ ném lại một chữ "Được".

Mặc dù cậu thật sự lo lắng người ở lại doanh trại thương binh không đủ nên mới quyết định ở lại, nhưng trong lòng vẫn hơi mong chờ Bùi Dã có thể nói vài câu dễ nghe, ít nhất cũng phải biểu hiện một chút chứ? Nhưng đối phương lại như một tên đầu gỗ, chẳng biết nói thêm một câu dư thừa nào.

"Ngươi..... vẫn còn giận sao?" Bùi Dã hỏi.

"Còn giận." Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.

Bùi Dã há miệng muốn giữ cậu lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Sau khi Trì Kính Dao quay về, sắc mặt hơi không vui.

Dương Diệu liếc mắt một cái liền nhận ra, vội đi tới hỏi: "Giận dỗi ai đấy?"

"Không hề." Trì Kính Dao nói.

"Trên mặt hiện chữ luôn kìa." Dương Diệu cười nói: "Bùi tướng quân chọc giận ngươi."

Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ lên mặt Trì Kính Dao, như thật sự có chữ ở trên đó vậy.


Trì Kính Dao bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Cũng không có giận......"

"Người vừa mừng vừa sợ đều sẽ như vậy." Dương Diệu nói: "Huống chi lúc trước Bùi tướng quân gặp nguy, suýt chút nữa là bỏ mạng. Bây giờ hắn đã tỉnh lại, nếu là ta thì cũng sẽ lo được lo mất thôi."

Trì Kính Dao nhìn về phía hắn, hỏi: "Rõ ràng tuổi của ngươi không lớn hơn ta bao nhiêu, sao nói chuyện nghe vẻ trải đời quá vậy?"

"Ta có kinh nghiệm cuộc sống đó." Dương Diệu nói: "Ngươi có biết mỗi lần cha ta quay về đoàn tụ với nương ta, nương ta lúc đầu sẽ rất vui mừng, nhưng chưa tới một ngày đảm bảo lại cáu giận với cha ta."

Trì Kính Dao:........

"Ta cũng có phải nương ngươi đâu!" Trì Kính Dao nói.

"Ta không có ý này." Dương Diệu kéo cậu nói: "Ý ta là, quân binh như cha ta và Bùi tướng quân mỗi lần chinh chiến đều cực kỳ nguy hiểm, người ở nhà tất nhiên sẽ lo lắng mong chờ. Ngươi nói xem vất vả chờ đợi người bình an trở về, bọn họ lại không nói được lời nào hay, là ai mà chẳng tức giận, đúng không?"

Dương Diệu thở dài lại nói: "Lão cha của ta á, nhìn thì miệng lưỡi trơn tru, có đôi lúc thật sự không biết dỗ ngọt người khác đâu. Ta thấy Bùi tướng quân khả năng cũng là cái hũ nút, lúc hắn ở trên chiến trường, ngươi nhớ đến mức ngủ không yên. Hắn thì tốt rồi, về một cái là ngủ tới mấy ngày, ai lại không thấy tủi thân chứ?

Trì Kính Dao:.......

Nghe Dương Diệu nói vậy, cậu lại thấy không tức giận tới mức đó.

"Thật ra ta cũng không quá tức giận, chỉ là ngày đó...... rõ ràng huynh ấy đã tỉnh rồi, lại còn giả vờ bất tỉnh trước mặt ta." Trì Kính Dao nói.

"Đó chính là lỗi của hắn." Dương Diệu nói: "Ngươi lo lắng cho hắn như vậy, thế mà hắn lại có thể giả vờ bất tỉnh được sao?"

Trì Kính Dao nghe Dương Diệu nói vậy, bỗng nhên lại thấy hơi buồn cười.

Xưa giờ tính tình của cậu rất dễ chịu, thật ra không thích giận dỗi, càng khó mà giận dỗi với Bùi Dã được.

Nhưng lần này không biết vì sao, lúc đối mặt với Bùi Dã, cơn tức cứ nổi lên, nhịn không được muốn giận dỗi đối phương. Trước đó cậu còn không biết nguồn cơn cảm xúc của mình, bây giờ nghe Dương Diệu khai sáng cũng đã hiểu ra rồi.

Vì bây giờ cậu đã không chỉ coi Bùi Dã là huynh trưởng của mình, mà còn thêm chút kỳ vọng khác nữa.

Cho nên khi Bùi Dã đối xử với cậu như trước kia, cậu sẽ cảm thấy thất vọng.

Huống chi, biểu hiện hiện giờ của Bùi Dã còn lạnh nhạt hơn rất nhiều so với lúc trước......

"Huynh ấy có thể bình an, thật ra cũng rất tốt rồi." Trì Kính Dao nói: "Ta vẫn thấy vui mừng lắm."

"Vui cũng đừng nói cho hắn, cho hắn một bài học thật đau đi." Dương Diệu nói: "Ai cũng phải tự suy ngẫm để trưởng thành, Bùi tướng quân còn non lắm, sau này còn phải học nhiều."

Dương Diệu nói như vậy, "bất mãn" đối với Bùi Dã trong lòng Trì Kính Dao lại bớt đi một chút.

Chính cậu cùng dần nhận ra, sở dĩ cảm xúc mấy ngày nay thất thường suy cho cùng cũng vì lo lắng cho Bùi Dã quá lâu, đối phương chợt tỉnh lại khiến cậu trở tay không kịp. Mà sâu trong đáy lòng cậu, thật ra cũng chưa chuẩn bị tốt để chấp nhận thân phận mới của Bùi Dã.

Có lẽ Bùi Dã cũng vì chuyện này nên mới giả vờ bất tỉnh trước mặt cậu nhỉ?

"Đúng rồi, mấy ngày nữa ngươi có theo cha ngươi về đại doanh biên thành không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Chân cha ta vẫn chưa lành hẳn, ta không quá yên tâm, cho nên vẫn phải đi theo ông ấy thôi." Dương Diệu nói: "Vừa lúc một đám thương binh bị thương nhẹ sẽ về cùng, trên đường cũng cần có người chăm sóc, ta đi theo có thể giúp đỡ."

Trì Kính Dao gật gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt."

"Ngươi không định về sao?" Dương Diệu hỏi.

"Ta sẽ ở lại đây mấy ngày cùng với sư huynh, đợi những người bị thương nặng hồi phục sẽ về cùng với họ." Trì Kính Dao nói.

Dương Diệu nghe vậy gật đầu, cũng không khuyên cậu thêm.

Dù sao bây giờ cũng thái bình, không có gì phải lo hết.

Đi sớm đi muộn thì cũng chỉ mười ngày nửa tháng thôi.

Trước ngày xuất phát một ngày, doanh trại Kỳ Châu mở tiệc khao quân.

Trong bữa tiệc mọi người đều rất vui vẻ, Trì Kính Dao cũng hiếm khi buông thả, cùng với đám Dương Diệu uống một chén nhỏ.

Nhưng bọn họ còn phải chăm sóc thương binh, cho nên chỉ uống một chén nhỏ liền thôi.

Ăn uống no say xong, thiếu niên đi ra khỏi bàn tiệc, thấy Bùi Dã đứng ở trước đó không xa, dường như đang đợi cậu.

Cơn tức giận trong lòng cậu đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng lúc này nhìn thấy Bùi Dã vẫn thấy hơi khó xử.

"Nhị ca......" Trì Kính Dao chậm rãi đi tới bên cạnh Bùi Dã, gọi hắn một tiếng.

Lúc này hai người cách nhau rất gần, Trì Kính Dao phát hiện đối phương đang mặc thường phục, không mặc võ phục như trước nữa.

Hơn nữa bộ y phục này trước giờ cậu chưa từng thấy, hình như là mới mua.

Không chỉ có y phục, ngay cả cài tóc cũng đổi mới, bên trên còn khảm ngọc thạch.

Nhìn sặc sỡ nhưng cũng rất đẹp.

Bùi Dã duỗi tay chỉnh lại y phục giúp cậu, sau đó còn nghiêm túc nói: "Ngày đó ta giả vờ bất tỉnh không phải vì cố ý chọc người tức giận, mà vì biết được từ lời của Bùi Thanh trong lúc hôn mê nhiều ngày, ngươi đã ở bên chăm sóc...... Hắn nói cho ta biết, mỗi ngày ngươi đều ở bên cạnh ta, còn lấy miệng đút thuốc......"

"Đừng nói chi tiết như vậy được không?" Trên mặt thiếu niên ửng đỏ, cắt ngang lời Bùi Dã.

"Ngươi biết ta có cảm xúc thế nào đối với ngươi......" Bùi Dã nói: "Ngày đó ta biết ngươi làm vậy với ta, nhất thời quá mức kinh ngạc, chưa kịp nghĩ nên đối mặt với ngươi thế nào thì ngươi đã tới rồi. Đầu óc ta nhất thời rối loạn, mới giả vờ mình bất tỉnh."


Cơn tức lúc trước của Trì Kính Dao đã sớm tiêu tan, hiện giờ Bùi Dã giải thích rõ ràng trước mặt như vậy, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể bịt miệng Bùi Dã lại. Nhưng dường như Bùi Dã đã quyết tâm và không có ý định dừng lại.

"Sau đó, ngươi nghĩ rằng ta vẫn chưa tỉnh nên đọc thoại bản cho ta, ta lại càng không biết phải làm sao." Bùi Dã lại nói: "Tiếp đó ngươi lại định giúp ta....." Có vẻ như hắn có ý định giúp Trì Kính Dao nhớ lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm đó.

Trì Kính Dao cũng không ngờ Bùi Dã lại hành động như vậy, mặt đỏ bừng lên.

"Huynh có thể đừng nói chi tiết như vậy được không?" Thiếu niên suy sụp nói: "Lúc đó ta cũng có mặt, ta biết chuyện gì đã xảy ra! Huynh không cần phải kể lại cho ta nghe!"

Bùi Dã thấy thiếu niên hơi nóng nảy, lúc này mới chuyển chủ đề, nói: "Hôm đó vốn ta nên giải thích với ngươi, chỉ là ta hơi sợ...... Vì không biết sẽ nhận được hồi đáp thế nào từ ngươi. Tóm lại, đều là lỗi của ta, không nên lừa ngươi, cũng không nên giả vờ bất tỉnh trước mặt ngươi, khiến ngươi không biết gì lúc đọc thoại bản cho ta, còn suýt nữa giúp ta......"

"Nhị ca!" Trì Kính Dao cắt lời hắn: "Đã nói huynh đừng có nói chi tiết như vậy mà!"

Cậu quả thực bị Bùi Dã làm tức điên, nếu không phải trên mặt hắn không có ý trêu chọc nào, cậu cũng nghi ngờ có phải Bùi Dã cố ý trêu cậu hay không.

Nhưng thiếu niên nhanh chóng ngẩn ra, bắt được trọng điểm trong lời nói vừa nãy của Bùi Dã.

Bùi Dã nói, sợ sẽ nhận được hồi đáp gì đó từ phía cậu......

"Huynh giải thích chuyện kia cho ta, cần gì phải nhận được hồi đáp gì từ phía ta?" Thiếu niên hỏi Bùi Dã.

"Bởi vì...... Ta không rõ, nếu ngươi đã sớm biết tình cảm của ta đối với ngươi, vì sao lại không e dè gì với ta như vậy?" Bùi Dã hỏi.

"Ta......." Trì Kính Dao không ngờ hắn lại hỏi thẳng tới vậy, nhất thời lại không dám trả lời.

"Bởi vì...... huynh là nhị ca của ta." Trì Kính Dao nói: "Ta không chăm sóc huynh, chẳng lẽ lại để Bùi Thanh chăm sóc huynh sao?"

Ánh mắt Bùi Dã rơi trên người thiếu niên, có chút cảm giác áp bức vô thức.

Rốt cuộc Trì Kính Dao cũng nhận ra hình như Bùi Dã uống rượu......

Bảo sao lại bất thường như vậy, hóa ra là uống say rồi!

Cảm giác này rất quen thuộc với cậu, đêm trước khi rời khỏi thôn trang, Bùi Dã cũng thẳng thắn như vậy, hùng hổ dọa người thế này.

"Nói thật." Bùi Dã trầm giọng nói.

Trì Kính Dao lúng túng xoa xoa tay, hai tai dần đỏ lên.

Trái tim cậu chưa từng đập nhanh tới mức này.......

"Trì Kính Dao......" Bùi Dã gọi đầy đủ tên của cậu.

Thiếu niên giật thót người, nhất thời sinh ra cảm giác rung động chưa từng có.

Lần đầu tiên, Bùi Dã gọi tên của cậu trước mặt cậu.

Cậu có thể cảm nhận được, giọng điệu của đối phương hơi kìm nén, nhưng sự kìm nén sắp sụp đổ rồi.

"Vì sao biết tình cảm của ta đối với ngươi, còn làm hành động thân mật như vậy đối với ta?" Bùi Dã lại hỏi lần nữa.

Thiếu niên cúi đầu, nói: "Ta thích vậy, không được sao?"

Bùi Dã ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ thiếu niên sẽ trả lời như vậy, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Trì Kính Dao lén liếc mắt nhìn về phía Bùi Dã, cảm thấy lúc này Bùi Dã hơi nguy hiểm, điều này khiến cậu nhận thấy bầu không khí rất khó diễn tả bằng lời, muốn bỏ chạy theo bản năng.

Nhưng Bùi Dã say rượu cũng không hề trở nên chậm chạp, ngay khi thiếu niên xoay người là hắn liền duỗi tay nắm lấy cổ tay của đối phương.

Cổ tay của Trì Kính Dao bị hắn nắm đến mức hơi đau, lại không thể giãy ra, chỉ để mặc hắn kéo mình.

"Ngươi thích...... là có ý gì?" Bùi Dã hỏi.

"Chính là cái ý mà huynh đang nghĩ đấy." Thiếu niên nói.

Hô hấp Bùi Dã rõ ràng hơi rối loạn, hắn im lặng một lúc, cẩn thận hỏi: "Ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?"

"Ta biết......" Thiếu niên đáp: "Chính là những gì huynh nghĩ đấy."

Lúc này đầu óc cậu rối loạn, vừa căng thẳng vừa mờ mịt, sợ Bùi Dã mượn cơn say làm chuyện gì đó với cậu.

Nhưng có lẽ đầu cậu cũng không quá tỉnh táo, cậu vừa sợ hãi vừa lại có chút mong chờ.

"Cho nên....... ngươi cũng có tâm tư xấu xa đối với ta sao?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao:......

Nhất thiết phải nói thẳng tới vậy không???

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Rất xin lỗi, say rượu phát huy hơi quá!

- ---------------------------------------------------------

Hết chương 92.

Bình Luận (0)
Comment