Sau khi rời khỏi đó, Chu Viễn Hồi trông thấy Đàm Nghiên Bang đã chờ sẵn ngoài cửa.
"Vương gia vì sao lại để Thế tử ở lại?" Đàm Nghiên Bang thắc mắc.
"Vị Thái phi của Nam Thiệu kia... có dung mạo rất giống mẫu thân của Dung nhi."
Đàm Nghiên Bang vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.
"Dung nhi từ nhỏ chưa từng gặp qua mẫu thân. Tương lai khi nó trưởng thành, chắc chắn sẽ tiếc nuối vì điều đó."
Chính vì vậy, khi nhìn thấy vị Thái phi kia, Chu Viễn Hồi chợt động lòng trắc ẩn. Hắn muốn để Chu Dung ở lại bên ngoại tổ mẫu thêm vài ngày. Sau này, khi lớn lên và biết được sự thật, ít ra nó cũng có thể hình dung ra dung mạo của mẫu thân nhờ vào ngoại tổ mẫu.
Sở dĩ Chu Viễn Hồi mềm lòng... là vì hắn bỗng nhớ đến Dụ Quân Chước.
Hắn vẫn nhớ như in ngày di dời mộ nhạc mẫu, Dụ Quân Chước đã nép trong lòng hắn mà khóc. Vừa khóc vừa thì thầm đoán xem mẫu thân trông như thế nào. Khi ấy, hắn cảm thấy vô cùng xót xa. Cả đời này, hắn có thể làm rất nhiều điều cho Dụ Quân Chước, nhưng chỉ riêng chuyện này... là bất lực.
Cho nên, khi gặp chuyện của Chu Dung, hắn không thể không mềm lòng.
"Nhưng mà... để Thế tử ở lại Nam Thiệu, có an toàn không?" Đàm Nghiên Bang lại hỏi.
"Không có gì là không an toàn. Nếu Dung nhi thực sự gặp chuyện gì bất trắc, bổn vương sẽ lập tức mang quân đánh thẳng qua đó."
Chu Viễn Hồi chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc.
Nếu không yên tâm về Nam Thiệu, hắn đã chẳng đưa Chu Dung và Dụ Quân Chước đến đây ngay từ đầu. Ngày hôm trước, hắn tự mình đưa Chu Dung sang đó cũng là vì sợ thằng bé hoảng sợ khi gặp người lạ. Nhưng không ngờ, Chu Dung ở Nam Thiệu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không chút bối rối.
Chu Viễn Hồi nóng lòng muốn về gặp Dụ Quân Chước, nên liền để hộ vệ lại rồi vội vã quay về.
"Bổn vương không ở đây hai ngày, trong doanh có chuyện gì không?"
"Doanh trại vẫn ổn, chỉ là vương phi..."
"Vương phi làm sao?"
"Thuộc hạ biết tội, xin Vương gia trách phạt."
Đàm Nghiên Bang quỳ một gối xuống, dáng vẻ vô cùng thành khẩn nhận lỗi.
"Bổn vương hỏi ngươi, em ấy rốt cuộc làm sao?"
"Hôm qua, Vương phi cùng Kỳ công tử và Quận Vương điện hạ đi dạo trong trại. Giữa trưa ăn phải nấm độc... bị trúng độc."
Chu Viễn Hồi hoảng sợ, nhưng rất nhanh nhớ ra rằng mình vừa mới gặp Dụ Quân Chước. Hôm qua trúng độc, nhưng hôm nay nhìn vẫn ổn, chứng tỏ đã được cứu kịp thời.
"Ngươi làm việc kiểu gì vậy? Ngay cả nấm cũng dám để em ấy ăn?" Chu Viễn Hồi lạnh lùng quát.
"Thuộc hạ biết sai... May mà Hầu tiên sinh y thuật cao minh." Đàm Nghiên Bang không dám biện hộ nửa lời.
Chu Viễn Hồi vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"...Còn có một chuyện."
Đàm Nghiên Bang trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng. Hắn ta đã hứa với Vương phi sẽ không nói với ai, nhưng giờ phút này bản năng cầu sinh hoàn toàn lấn át sự trung thành, hắn ta dứt khoát bán đứng Dụ Quân Chước.
"Vương phi hôm nay đi dạo Châu thành, ở thanh lâu mua hai vò rượu, nói là..."
"Nói gì?"
"Nói là muốn cho Vương gia uống."
Chu Viễn Hồi: ...
Dụ Quân Chước mua rượu thanh lấu... để cho hắn uống?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Chu Viễn Hồi không buồn để ý đến Đàm Nghiên Bang nữa, lập tức sải bước nhanh chóng trở về phòng.
Vừa bước vào cửa, hắn liền ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Chả trách khi nãy Vương phi lại hỏi hắn bao lâu thì trở về.
Hóa ra là đã chuẩn bị rượu thanh lâu, muốn cùng hắn uống chung.
Chuyện vò Lê Hoa Bạch lần trước, Chu Viễn Hồi vẫn còn nhớ rõ. Vì vậy, hắn tin Dụ Quân Chước cũng biết loại rượu này là để trợ hứng.
Điều hắn không hiểu là, từ trước đến nay Dụ Quân Chước vẫn luôn bài xích chuyện viên phòng, tại sao lần này lại đột nhiên đổi ý?
Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn chỉ tràn ngập cảm giác hưng phấn, chẳng còn tâm trí suy nghĩ sâu xa thêm.
Chu Viễn Hồi trở tay khóa cửa phòng, đảo mắt nhìn quanh bàn nhưng lại không thấy vò rượu hay chén rượu đâu.
Hắn có chút khó hiểu, lần theo mùi rượu mà bước qua tấm bình phong, liền thấy Dụ Quân Chước đang nằm sấp trên giường, chăn đắp hờ hững, che khuất nửa người. Nửa bờ vai trắng ngần lộ ra ngoài, cùng với phần sống lưng mảnh mai được chiếc áo ngủ mỏng manh bao phủ.
"Vương phi..." Chu Viễn Hồi khẽ gọi.
Dụ Quân Chước khẽ động đậy, nhưng không đáp lời. Chỉ có tấm lưng hơi run run, như thể đang lạnh.
Chu Viễn Hồi lập tức bước nhanh tới bên sập, đưa tay chạm nhẹ vào bờ vai thiếu niên, vừa chạm vào liền cảm thấy nóng bỏng.
"Sao lại nóng thế này?"
Chu Viễn Hồi lập tức lật người y lại, liền thấy gương mặt Dụ Quân Chước đỏ bừng, ngay cả chiếc cổ mảnh mai và xương quai xanh cũng ửng hồng một mảng. Cả người y nóng đến mức đáng sợ.
"Rm uống rượu?"
Dụ Quân Chước đôi mắt mơ màng ngây ngốc nhìn hắn, mở miệng than nhẹ: "Vương gia... ta khó chịu quá."
"Em đã uống bao nhiêu?" Chu Viễn Hồi trầm giọng hỏi, "Rượu đâu?"
"Không biết..."
Đôi mắt Dụ Quân Chước long lanh như phủ sương, vẻ mặt đầy khó nhịn.
"Vương gia... cứu ta..."
Những suy nghĩ phong tình trong lòng Chu Viễn Hồi lập tức tiêu tan quá nửa, chỉ còn lại sự lo lắng.
Hắn nhớ rất rõ, lần trước Dụ Quân Chước uống Lê Hoa Bạch cũng chỉ nốc có nửa vò, nhưng Châu thành không thể so với Kinh thành, rượu ở thanh lâu bên này ai biết được đã bỏ thêm bao nhiêu dược liệu?
"Đàm Nghiên Bang! Mau gọi quân y đến đây!"
Đàm Nghiên Bang nghe thấy tiếng gọi từ bên trong, lập tức xoay người chạy đi tìm quân y.
Nhân lúc này, Chu Viễn Hồi nắm lấy tay Dụ Quân Chước, nhanh chóng giúp y sơ cứu, cố gắng giảm bớt cơn khó chịu. Dụ Quân Chước ý thức mơ hồ, hoàn toàn mặc cho hắn hành động, chỉ đến cuối cùng nhịn không được bật ra một tiếng rên khẽ.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện lần này thư giải dường như không có tác dụng.
Dụ Quân Chước vẫn nóng rực, ý thức mơ hồ, gần như không còn tỉnh táo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Đàm Nghiên Bang: "Quân y tới rồi."
Chu Viễn Hồi chợt nhớ ra mình vừa rồi đã khóa cửa, đành phải buông người trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Hắn ghé sát vào tai quân y nói nhỏ một câu, quân y lập tức biến sắc, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Xin hỏi Vương phi đã uống bao nhiêu?" Quân y hỏi.
Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ, chỉ có thể lục lọi trong phòng một lúc lâu, cuối cùng mới tìm thấy một vò rượu trống rỗng.
Một vò rượu đầy... Dụ Quân Chước đã uống sạch!
"Loại rượu này thực ra không quá nặng, nhưng..." Quân y nhận lấy vò rượu, đưa lên mũi ngửi thử, sắc mặt lập tức thay đổi, "Chỉ e lượng dược trong này không hề ít."
"Vậy nghĩ cách đi." Chu Viễn Hồi trầm giọng nói, "Có giải dược hay không?"
"Hiện tại Vương phi thế nào rồi?" Quân y hỏi.
Chu Viễn Hồi bước đến bên giường, kéo chăn quấn chặt lấy Dụ Quân Chước, chỉ để lộ cổ tay ra cho quân y bắt mạch.
Khi nhìn thấy cổ tay y ửng đỏ, quân y khẽ nhíu mày. Sau khi cẩn thận bắt mạch, sắc mặt ông càng thêm nghiêm trọng.
"Vương gia, lượng dược trong người Vương phi quá lớn, chỉ sợ sẽ gây tổn hại đến thân thể. Phải nhanh chóng sơ cứu mới được."
"Bổn vương đã thử, nhưng không có tác dụng." Chu Viễn Hồi nhíu mày, trầm giọng hỏi, "Còn cách nào khác không?"
"Có, nhưng Vương phi chưa chắc chịu nổi."
"Ngươi cứ nói thử xem."
"Một là lấy máu, hai là dùng dược mạnh để ép độc ra, nhưng cả hai cách đều giống như giết địch tám trăm mà tổn hại chính mình một ngàn."
"Lấy máu à..." Sắc mặt Chu Viễn Hồi tối sầm, hiển nhiên là không thể chấp nhận.
Quân y gãi đầu, dè dặt nói: "Ngoài những cách đó, chỉ có thể tận lực giúp Vương phi giải tỏa. Nếu Vương gia không nỡ hạ lệnh lấy máu, vậy thì... vất vả một chút, cố gắng... nhiều lần hơn, để độc tính có thể tản bớt đi, có lẽ sẽ tốt hơn."
Chu Viễn Hồi vừa giận vừa bất lực, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Quân y thức thời lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
"Dụ Quân Chước?"
Chu Viễn Hồi bế người lên, Dụ Quân Chước ngay cả mắt cũng không mở nổi, cả người mềm nhũn, nóng hừng hực, hơi thở cũng đầy mê loạn.
Chu Viễn Hồi cúi xuống, cắn mạnh lên môi y.
Dụ Quân Chước bị đau, khẽ rên một tiếng, miễn cưỡng mở mắt.
"Ai dạy em uống rượu thanh lâu?" Giọng Chu Viễn Hồi lạnh lùng.
"Vương gia..." Dụ Quân Chước trông vừa ấm ức vừa đáng thương, "Ta muốn cùng ngài viên phòng."
Chu Viễn Hồi lột bỏ y phục của y, một tay giữ chặt người, giọng đầy bất mãn: "Bổn vương không phải cầm thú. Nếu em không thích, ta cũng sẽ không cưỡng ép em. Hà cớ gì phải tự uống rượu thanh lâu để trợ hứng?"
Chu Viễn Hồi quá thông minh, cũng quá hiểu rõ Dụ Quân Chước.
Nếu thiếu niên mua rượu cho hắn uống, hắn còn có thể vui vẻ một chút.
Nhưng Dụ Quân Chước lại tự mình uống, hơn nữa còn không nói với hắn một lời, ý nghĩ gì đây, sao hắn lại không đoán ra?
Chu Viễn Hồi vừa giận vừa sợ.
Giận vì người này hành động hồ đồ.
Sợ vì lỡ như y thật sự sinh bệnh thì sao.
"Vương gia... Ta khó chịu." Giọng Dụ Quân Chước đã mang theo tiếng nức nở.
Chu Viễn Hồi đem người ôm đến trên đùi, một tay giữ y, tay kia cầm lọ cao hương, bôi một ít ở đầu ngón tay, rồi sờ đến phía sau của thiếu niên.
Dụ Quân Chước ngoan ngoãn đến mức kinh người, hoàn toàn không có bất kỳ phản kháng nào. Hệt như một sinh vật nhỏ đã mất đi sức chống cự, chỉ có thể mặc người tùy ý chi phối.
Trong lòng Chu Viễn Hồi hàm chứa một cỗ khí, khí thế bức người khiến kẻ khác kinh sợ, nhưng lại không thể không khống chế, sợ làm thương tổn người kia. Mãi đến khi chuẩn bị chu toàn, hắn mới siết chặt eo Dụ Quân Chước, nhẹ nhàng nâng người lên, chậm rãi hòa hợp.
"A....." Dụ Quân Chước cảm nhận cơn đau, theo bản năng cong lưng lên.
"Không sao đâu." Chu Viễn Hồi ôn tồn dỗ dành, nhẹ nhàng đặt người lên giường, rồi cúi xuống hôn y.
Mãi đến khi cảm thấy thiếu niên dần dần thích ứng, hắn mới tiếp tục...
Dụ Quân Chước khẽ ngước cằm lên, nước mắt tuôn rơi, chẳng rõ là vì đau đớn hay do dược lực tích tụ mà chẳng được thỏa mãn. Chu Viễn Hồi từ trên cao cúi xuống nhìn y, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi dòng lệ nơi khóe mắt, rồi lại cúi đầu hôn y thêm lần nữa.
Đêm nay, Dụ Quân Chước lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ màng.
Sau khi cảm giác bị phóng đại đến cực hạn, đau đớn lẫn khoái lạc đều khiến y khó lòng chịu đựng.
Y tựa như một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương, mỗi khi sắp mất kiểm soát mà chìm xuống, Chu Viễn Hồi lại kéo y trở về mặt nước.
"Vương gia..." Y khẽ gọi, giọng nói lạc đi.
"Gọi tên ta." Giọng Chu Viễn Hồi trầm thấp.
"Chu Viễn Hồi..."
Dụ Quân Chước gọi tên hắn, thanh âm khàn đặc, đứt quãng.
Đêm nay, Dụ Quân Chước hết lần này đến lần khác bật khóc.
Mãi đến khi trời gần sáng, y mới chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Chu Viễn Hồi dùng nước ấm lau sạch cho y, sau đó ôm người đặt lại lên giường, thay khăn trải giường và chăn mới khô ráo. Dụ Quân Chước mơ màng, lúc bị bế lên vẫn theo bản năng gọi tên hắn, khiến Chu Viễn Hồi mềm lòng không thôi.
Sau khi thu dọn xong, Chu Viễn Hồi lấy thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên những vết thương trên người thiếu niên, đặc biệt là nơi trọng yếu. Làm xong tất cả, hắn vẫn không dám ngủ, cứ canh giữ bên cạnh, thỉnh thoảng lại bắt mạch Dụ Quân Chước, lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.
Đêm qua có hơi quá mạnh tay.
Chu Viễn Hồi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, lo Dụ Quân Chước sẽ có bất cứ dấu hiệu bất thường nào.
Quả nhiên, đến trưa, thiếu niên vẫn luôn mê man lại bắt đầu sốt.
"Vương gia không cần lo lắng, mạch tượng của Vương phi không có gì đáng ngại." Quân y bắt mạch cho Dụ Quân Chước xong, trấn an Chu Viễn Hồi, "Loại tình trạng này phát sốt là bình thường, dù không có rượu tối qua trợ hứng, cũng không có gì lạ."
"Thật sao?" Chu Viễn Hồi nhìn ông ta, có chút nghi ngờ.
"Vương gia và Vương phi trước đây... chẳng lẽ chưa từng gặp tình huống này?"
Chu Viễn Hồi sững người, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ lại nói với quân y rằng, đây là lần đầu tiên hắn và Vương phi chính thức viên phòng sao?
"Không nhớ rõ." Cuối cùng hắn chỉ có thể đáp vậy.
"Haha." Quân y cười ngượng ngùng, giải thích, "Chuyện này cũng không có gì khó hiểu. Cũng giống như khi chúng ta bị thương, vết thương nếu dính nước thì dễ bị sốt. Tương tự, nếu vết thương tiếp xúc với máu người khác hoặc một số thứ khác, cũng rất dễ xảy ra tình trạng nhiễm trùng."
Sợ Chu Viễn Hồi vẫn chưa hiểu rõ, quân y lại giải thích thêm một bước: "Khi hai người thân mật, khó tránh khỏi có chút trầy xước." Vừa nói, ông ta vừa rót nước từ một chiếc cốc này sang một chiếc cốc khác, "Nếu người bị thương, vết thương tiếp xúc với thứ gì đó từ người kia... thì rất dễ phát sốt."
Chu Viễn Hồi nghe hiểu, nhưng sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Cần uống thuốc không?" Hắn hỏi.
"Thuộc hạ sẽ kê một đơn thuốc ôn hòa một chút để thử trước."
Nói xong, quân y lui xuống.
Chu Viễn Hồi lại bước đến mép giường, chạm vào trán Dụ Quân Chước, vẫn còn nóng ran. Trước đây hắn chưa từng biết, thì ra viên phòng cũng có thể khiến người ta phát sốt. Thân thể Dụ Quân Chước vốn yếu, nếu lần nào cũng bị sốt, làm sao chịu nổi?
Không bao lâu sau, quân y mang thuốc đã sắc xong đến.
"Bổn vương hỏi ngươi, ngươi nói phát sốt thế này là bình thường. Nhưng có cách nào phòng tránh không?"
"Có." Quân y vội đáp, "Giống như các huynh đệ trong doanh trại, khi mới ra chiến trường, chỉ cần bị một chút thương nhỏ cũng dễ nhiễm trùng. Nhưng với những người có kinh nghiệm sa trường, như Vương gia chẳng hạn, dù là vết thương lớn hay nhỏ cũng đã chịu quen, ngược lại rất ít gặp tình huống như vậy."
Chu Viễn Hồi nhíu mày: "Ý ngươi là, để Vương phi chịu nhiều thương tổn hơn?"
"Không phải là bị thương nhiều, mà là..." Quân y suy nghĩ một chút rồi giải thích, "Đợi đến khi cơ thể Vương phi dần dần quen với Vương gia, thì sẽ không còn như vậy nữa."
Lần này, Chu Viễn Hồi đã hiểu.
Chỉ cần hai người thường xuyên như vậy, Dụ Quân Chước sẽ không còn phát sốt nữa.