Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 110

Từ lâu Dụ Quân Chước đã nhận ra trên người Viễn Châu có nhiều điểm bất phàm.

Tỷ như, dù hắn là một hộ vệ, nhưng lại không giống những kẻ khác cẩn trọng giữ bổn phận. Khi đối diện Dụ Quân Chước, hắn cũng rất ít khi cung kính như những người khác. Cũng chính bởi lẽ đó, Dụ Quân Chước mới có thể xem hắn như bằng hữu mà đối đãi.

Lại như, thái độ của những người xung quanh đối với Viễn Châu cũng có điểm khác thường. Hắn tuy chỉ là một hộ vệ của Hoài Vương phủ, dù có lợi hại đến đâu, chung quy cũng chỉ là một hộ vệ mà thôi. Thế nhưng, người hộ vệ này chẳng những từng được Hoàng đế triệu kiến, mà còn có quan hệ mật thiết với Thành Quận Vương và Chu Dung.

Trước đây, Dụ Quân Chước chưa từng nghĩ sâu về chuyện này, bởi hai người chia tay quá vội vàng. Khi đó, y chỉ lo lắng làm sao đối mặt với sự tồn tại của Hoài Vương, căn bản không có dư tâm mà suy nghĩ xa hơn.

Mãi đến khi Viễn Châu bặt vô âm tín, y mới dần nhận ra sự khác lạ.

Hôm nay, phản ứng của Thành Quận Vương càng khiến y thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

Viễn Châu tuyệt đối không phải chỉ là một hộ vệ đơn giản như vậy. Hắn hẳn phải có một thân phận quan trọng khác.

Dụ Quân Chước trầm ngâm suy nghĩ, thề rằng phải tìm ra manh mối giữa một mớ hỗn độn rối ren này, hòng khai thông bế tắc trong lòng. Y có một loại trực giác khó tả, cảm thấy bản thân đã đến rất gần chân tướng.

Là thân phận gì, lại có thể liên hệ với cả Hoàng đế, Thành Quận Vương và Chu Dung?

Lại là thân phận gì, mà phải hao hết tâm tư giấu giếm y, tuyệt đối không để y biết?

Dụ Quân Chước nghĩ đến Thành Quận Vương. Người kia xưa nay tùy tính, hành sự ở Kinh thành lại càng có phần ngang tàng. Lấy cá tính ấy, hắn ta đối không thể chỉ vì vài lần gặp gỡ mà nhớ kỹ tên một hộ vệ, trừ phi người đó có địa vị tương đương với Đàm Nghiên Bang, một nhân vật trọng yếu.

Mà hắn ta lại có thể nhớ rõ Viễn Châu.

Nói cách khác, trong mắt Hoài Vương, Viễn Châu chí ít cũng phải là một phụ tá đắc lực, ngang hàng với Đàm Nghiên Bang.

Còn về Chu Dung, nhóc ấy trời sinh hoạt bát, dễ gần, nhưng người mà nhóc chủ động thân cận thực ra không nhiều. Ngoài Dụ Quân Chước và Chu Viễn Hồi, rất ít ai được nhóc chủ động thân thiết.

Thế nhưng Dụ Quân Chước vẫn nhớ rõ, trước kia, Chu Dung đã vô cùng thân cận với Viễn Châu.

Điều y không thể hiểu được là, nếu Chu Dung thực sự thân cận với Viễn Châu như vậy, thì tại sao lúc chia xa lại không hề khóc lóc hay làm loạn, thậm chí ngay cả vẻ đau buồn cũng chẳng biểu lộ bao nhiêu?

Chỉ mấy ngày trước, Chu Dung đi Nam Thiệu ở lại có vài hôm, vậy mà khi trở về liền bám lấy y làm nũng hồi lâu. Nhưng nhóc con ấy xa cách Viễn Châu suốt một năm, thế mà trước mặt y chưa từng nhắc đến đối phương lấy một lần.

Điều này quá mức bất thường. Nhất định có điều gì đó không đúng.

Ý nghĩ ấy khiến Dụ Quân Chước chợt nhớ đến một chuyện cũ, khi tin Hoài Vương "tử nạn" truyền về Kinh thành, y đã vô cùng lo lắng Chu Dung sẽ không chịu nổi đả kích. Nhưng lúc đó, Chu Dung lại tỏ ra có một năng lực chịu đựng phi thường mạnh mẽ, không những không khóc lóc, mà còn vô cùng ngoan ngoãn, thuận theo.

Khi ấy, Dụ Quân Chước chỉ nghĩ rằng đứa trẻ này vẫn chưa hiểu chuyện. Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như mọi thứ không đơn giản như vậy.

Với sự thông minh của Chu Dung trong hầu hết mọi việc, làm sao nhóc có thể không hiểu thế nào là sinh ly tử biệt? Nếu suy xét theo hướng này, thì có lẽ... nhóc con ấy đã sớm biết Hoài Vương không hề thực sự chết, cho nên mới không hề lộ ra vẻ thương tâm.

Nếu theo mạch suy nghĩ ấy mà xét, thì việc Chu Dung không nhắc đến Viễn Châu... có khi nào là bởi vì, Viễn Châu chưa từng thực sự rời xa nhóc con?

Ý niệm ấy khiến Dụ Quân Chước không khỏi hoảng sợ.

T trước nay vẫn luôn cho rằng Viễn Châu đã mất tích, chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Nhưng Viễn Châu là ám vệ, vốn dĩ có thể ẩn mình trong bóng tối, không để lộ tung tích. Chỉ cần đối phương không muốn để y nhìn thấy, thì dù y có tìm kiếm thế nào, e rằng cũng vĩnh viễn không thể phát hiện ra.

Nghĩ đến đây, Dụ Quân Chước không nhịn được mà đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, lòng dấy lên cảm giác bất an khó tả.

"Quân Chước." Kỳ Phong bỗng nhiên lên tiếng, "Đệ không sao chứ?"

"Ta không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện, hai người không cần lo lắng."

Dụ Quân Chước không muốn để lộ suy nghĩ của mình, vẫn còn đắm chìm trong dòng suy luận.

"Ta định ghé cửa hàng đặt mua ít đồ, đệ có muốn cùng đi không?" Kỳ Phong hỏi.

"Đệ không đi, đệ ở trà lâu chờ các huynh." Dụ Quân Chước lắc đầu nói.

Kỳ Phong thấy y có vẻ hờ hững, cũng không ép buộc, chỉ dặn dò hộ vệ bảo vệ Dụ Quân Chước và Chu Dung cẩn thận, sau đó liền mang theo Thành Quận Bương rời đi.

Hôm nay trà lâu vắng vẻ, Dụ Quân Chước lựa chọn lên nhã gian trên lầu ngồi đợi, nơi này yên tĩnh vô cùng. Kỳ Phong và Thành Quận Vương vừa rời đi, không còn ai quấy rầy, y có thể toàn tâm toàn ý suy xét mọi chuyện.

"Dung nhi, vì sao đệ không cùng cữu cữu bọn họ đi?" Dụ Quân Chước nghiêng đầu nhìn Chu Dung bên cạnh.

"Dung nhi không muốn bỏ lại ca ca, Dung nhi muốn ở bên ca ca." Chu Dung nói.

Dụ Quân Chước nhìn Chu Dung, bỗng nhiên chậm rãi hỏi: "Dung nhi, nếu ca ca phải rời khỏi đệ, rời đi rất lâu... đệ có thương tâm không?"

Chu Dung chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Rất lâu là bao lâu?"

"Mấy tháng chẳng hạn." Dụ Quân Chước đáp.

"Ca ca đừng đi... Dung nhi không muốn ca ca đi."

Chu Dung lập tức nhào vào lòng y, nức nở, giọng nói mang theo chút tủi thân: "Có phải bởi vì Dung nhi không ngoan, nên ca ca không cần Dung nhi nữa không?"

Dụ Quân Chước nghe vậy, vội vàng ôm chặt lấy cậu nhóc, nhẹ giọng dỗ dành: "Đương nhiên không phải, ca ca làm sao có thể không cần đệ?"

"Vậy huynh muốn đi đâu? Có thể không đi không?"

Chu Dung nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, khiến Dụ Quân Chước không khỏi đau lòng, cúi đầu lau nước mắt cho cậu nhóc.

Bề ngoài Chu Dung ngoan ngoãn thuận theo, nhưng thực chất lại là một hài tử vô cùng mẫn cảm. Khi còn nhỏ, Chu Viễn Hồi quanh năm ở Nam Cảnh, khiến nhóc con luôn lo lắng chuyện chia ly.

Vậy nên, đối với việc người thân cận phải rời xa, Chu Dung không thể nào không có phản ứng.

Ở một góc khuất, ám vệ nghe được cuộc đối thoại trong phòng, lập tức cả kinh, vội vàng rời đi, chạy thẳng đến chỗ Chu Viễn Hồi để bẩm báo tình huống.

"Vương phi muốn đi? Ý gì đây?" Chu Viễn Hồi nghe tin, không khỏi cả kinh.

"Vương phi nói với Thế tử rằng ngài ấy phải rời đi rất lâu, dặn Thế tử không cần thương tâm." Ám vệ bẩm báo.

Chu Viễn Hồi sớm đã không ngồi yên. Ngay khi Dụ Quân Chước vào thành, hắn đã âm thầm theo sát, chỉ là tránh ở một trà lâu khác gần đó, không muốn quá vội vàng xuất hiện.

Hắn vốn muốn cho Dụ Quân Chước một chút không gian, nhưng giờ phút này, nghe xong lời ám vệ, hắn còn có thể nhẫn nhịn được sao?

Trà lâu.

Dụ Quân Chước bảo tiểu nhị mang điểm tâm lên, nhưng bản thân lại đứng bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại trên phố.

Y nghĩ, nếu suy đoán của mình là đúng, thì vì sao Viễn Châu lại trốn tránh y?

Là vì kiêng kỵ Chu Viễn Hồi?

Hay còn có nguyên nhân nào khác?

Lúc này, ánh mắt y dừng lại trên một quầy hàng nhỏ ven đường.

Trên quầy bày đủ loại mặt nạ, mèo, chó, thỏ, lại có cả ác quỷ và la sát.

Dụ Quân Chước bỗng nhớ đến khoảng thời gian đầu khi Viễn Châu theo y. Khi ấy, Viễn Châu thường mang một chiếc mặt nạ, mãi đến khi cùng y tham gia hội ngắm hoa trong vườn Lan Viên, mới chịu để lộ gương mặt thật.

Nhưng tại sao, lúc ở vương phủ, Viễn Châu lại luôn phải đeo mặt nạ?

Vấn đề này, y đã từng nghĩ đến từ rất lâu, nhưng chưa từng tìm ra lời giải.

Y nhớ rõ, những hộ vệ khác trong Vương phủ đều không đeo mặt nạ, chỉ có duy nhất Viễn Châu là ngoại lệ.

"Ca ca, huynh đang nhìn cái gì vậy?" Chu Dung tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ là hóng gió một chút." Dụ Quân Chước thu hồi ánh mắt, đi về phía bàn ngồi xuống.

Chu Dung đưa cho y một miếng điểm tâm. Y đón lấy, cắn một ngụm, rồi thuận tay chấm ít nước trà, viết hai chữ "Viễn Châu" lên mặt bàn.

"Chữ này đọc thế nào?" Chu Dung chỉ vào chữ "Châu", hỏi.

"Chữ này đọc là Châu." Dụ Quân Chước đáp.

"Vậy còn chữ này?" Chu Dung lại chỉ vào chữ "Viễn".

"Chữ này đọc là Viễn."

Chu Dung nghiêm túc nhìn hai chữ, chậm rãi đọc theo: "Châu, Viễn."

Dụ Quân Chước đang định sửa cho cậu bé, nhưng bỗng nhiên khựng lại, lông mày bất giác nhíu chặt.

"Châu... Viễn... Châu... Viễn..."

Y lẩm bẩm lặp lại vài lần, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

"Chu... Viễn..."

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu y!

Trong khoảnh khắc ấy, y bỗng nhớ đến cảnh tượng tối qua, chiếc khăn ấm áp nhẹ nhàng lau đi đôi mắt sưng đỏ vì khóc của y...

Lúc đó, trong lòng Dụ Quân Chước chợt lóe lên một ý niệm. Ý niệm ấy khiến y lập tức nghĩ đến Viễn Châu.

Nhưng điều đó quá hoang đường.

Vậy nên y nhanh chóng đè nén suy nghĩ ấy xuống.

Thế nhưng lúc này, khi ký ức ấy lại ùa về, trái tim y đột nhiên đập loạn nhịp.

Viễn Châu.

Chu Viễn...

Có thể nào...?

Mặc dù suy nghĩ này thật khó tin, nhưng khi y thử đối chiếu mọi chuyện, tất cả những điều trước nay vẫn cảm thấy bất thường, trong khoảnh khắc này, đều có lời giải thích.

Bởi vì người kia là Chu Viễn Hồi, cho nên Chu Dung mới thân cận hắn như vậy.

Bởi vì người kia là Chu Viễn Hồi, cho nên Chu Dung tại tang lễ không hề đau buồn.

Bởi vì người kia là Chu Viễn Hồi, cho nên khi bọn họ lên đường đến Hoài quận, Chu Dung không hề có cảm giác biệt ly.

Tất cả... đều hợp lý!

Trước khi rời Kinh thành, Viễn Châu đã vào cung yết kiến Hoàng đế. Nếu tính lại thời gian, đó chính là trước khi thủy sư giao chiến với Đông Châu.

Sau đó, thủy sư đại thắng, bọn họ lập tức bị Hoàng đế phái đến Hoài Quận...

Từ ngày ấy trở đi, Viễn Châu chưa từng xuất hiện nữa.

Một người, không thể nào cùng lúc đóng hai vai.

Cho nên, Chu Viễn Hồi mới biết chuyện muộn như vậy. Bởi vì hôm diễn ra hội ngắm hoa đó, Viễn Châu đã cùng y đến Lan Viễn.

Ngày hôm ấy, Chu Viễn Hồi đã nói, sau đại hôn không lâu, Hoàng đế sẽ phong Chu Dung làm Thế tử.

Hắn không phải vì nghe ám vệ báo lại mà nói thế.

Mà là vì... sau đại hôn, hắn chưa từng rời khỏi Kinh thành. Hắn vẫn luôn ở trong Hoài Vương phủ.

Dụ Quân Chước không dám tin vào suy đoán của bản thân.

Chỉ vì điều đó... quá mức hoang đường.

Nhưng tất cả mọi chứng cứ, đều chỉ về cùng một khả năng.

Làm sao có thể?

Viễn Châu... sao có thể là Chu Viễn Hồi?

Một Hoài Vương điện hạ cao cao tại thượng, vì cớ gì phải giả trang thành một ám vệ?

Lúc bấy giờ, chiến sự thủy sư đã đến gần, Chu Viễn Hồi lẽ ra phải có mặt ở Hoài Quận.

Sao có thể xuất hiện ở Kinh thành?

Dù cho hắn thực sự có mặt tại Kinh thành, thì chắc chắn cũng phải có những sắp đặt khác.

Chứ không phải... cả ngày chỉ quanh quẩn bên y.

Không thể nào.

Dụ Quân Chước cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

Chu Viễn Hồi sao có thể là Viễn Châu?!

Dưới ánh đèn lay động, cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Chu Viễn Hồi từng bước trầm ổn tiến vào.

"Phụ vương."

Chu Dung vừa nhìn thấy hắn liền thoáng căng thẳng, tựa hồ lo sợ hắn cùng Dụ Quân Chước lại một lần nữa khơi mào tranh chấp.

"Dung nhi ngoan, phụ vương có chuyện muốn nói cùng ca ca con." Chu Viễn Hồi cất giọng trầm ổn.

Chu Dung khẽ liếc về phía Dụ Quân Chước, thấy y nở một nụ cười nhẹ với mình, lúc này mới chầm chậm nhảy xuống ghế, lững thững đi ra cửa. Ngoài cửa, thị vệ vươn tay ôm lấy cậu nhóc, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong phòng, lúc này chỉ còn lại hai người – Dụ Quân Chước và Chu Viễn Hồi.

Dụ Quân Chước vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi kinh ngạc vừa rồi. Ánh mắt y chăm chú khóa chặt trên người Chu Viễn Hồi, dường như đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Viễn Châu từ trên thân nam nhân này. Y muốn lần ra chút dấu vết để xác minh hoặc phủ định suy đoán trong lòng.

Nhưng đã lâu rồi y chưa từng gặp lại Viễn Châu, chỉ nhớ mang máng đối phương có vóc dáng cao ráo, khí độ bất phàm, dung mạo bình thường, giọng nói trầm thấp... Còn những chi tiết khác, y đã không còn nhớ rõ.

"Còn đang giận bổn vương sao?" Chu Viễn Hồi bước tới bên cạnh y, chậm rãi ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment