Ý niệm kia trong đầu Chu Viễn Hồi chỉ chợt lóe qua, chứ hắn cũng không thực sự có ý định làm gì.
Rốt cuộc, ngày thường mỗi khi đối diện với Dụ Quân Chước, trong đầu hắn thường hay nghĩ đến những chuyện như vậy. Vừa rồi nhất thời thất thần, lại thoáng lướt qua một ý nghĩ, cũng là lẽ thường tình. Nhưng hắn biết Dụ Quân Chước không thích ở trong xe ngựa, huống hồ tình cảnh trước mắt quả thực không thích hợp.
Điều hắn không ngờ tới chính là, Dụ Quân Chước sau một hồi trầm mặc, lại gật đầu.
"Được." Dụ Quân Chước nhìn hắn, chậm rãi nói, "Nếu ngài muốn, ta liền đáp ứng."
Chu Viễn Hồi sững sờ.
"Ta vốn không có ý đó... Em không cần như vậy." Hắn bất đắc dĩ cười khẽ.
Vương phi của hắn, một tấm lòng mềm mại vô cùng, khi giận thì rất dễ dỗ dành, mà lúc không giận lại càng dễ dỗ hơn. Nhưng cũng chính vì như thế, Chu Viễn Hồi lại càng cảm thấy bản thân không thể quá mức bức ép, càng không nỡ bắt nạt y.
"Hôm trước ở dịch quán, khi ngài nói muốn ta, ta kỳ thực đã tính thuận theo rồi. Nhưng ngài chỉ hỏi một câu, rồi không nhắc lại nữa, ta cũng ngại mà chẳng dám mở lời." Dụ Quân Chước vùi đầu vào hõm cổ hắn, "Trước đây, chẳng phải ngài rất thích ép ta hay sao?"
"Ta em ngươi không vui."
"Nếu ta không vui, ta nhất định sẽ để ngài biết."
Ngực Chu Viễn Hồi bỗng chốc siết chặt, trong lòng hối hận không thôi vì đêm đó đã không vô lại thêm một chút. Hắn nhìn Dụ Quân Chước, tình ý cuồn cuộn trong lồng ng.ực, gần như muốn tràn cả ra ngoài.
Dụ Quân Chước ngày thường vốn rụt rè, hiếm khi chủ động nhắc đến chuyện này. Phần lớn thời điểm, hắn cũng không đoán được tâm tư của y. Có đôi khi, hắn ác ý muốn trêu chọc y đến phát khóc, lại có lúc không nỡ, sợ thực sự khiến y thương tâm.
"Ngài chờ một chút."
Dụ Quân Chước thoáng lui khỏi vòng tay hắn, lấy tay nải đặt trong xe ngựa ra, lục lọi tìm kiếm. Nhưng trong bọc hành lý hiển nhiên không có thứ y cần.
"Cái kia... ngài để đâu rồi?"
Chu Viễn Hồi biết y đang hỏi về hũ sứ đựng hương cao, liền đáp: "Ở trong rương phía sau."
"Không dùng cái đó được không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Đương nhiên là không được, em sẽ bị thương."
"Vậy thì bảo bọn họ dừng xe, ta đi lấy."
Dụ Quân Chước nói rất nghiêm túc, hôm nay quả thực là đã hạ quyết tâm, muốn thuận theo tâm ý hắn, khiến hắn vui vẻ.
Chu Viễn Hồi cảm thấy lòng mềm nhũn, đưa tay ôm y vào lòng, khẽ thở dài: "Em có biết không, em càng như vậy, ta lại càng cảm thấy bản thân quá mức vô lại rồi."
Chu Viễn Hồi bao lấy đôi môi thiếu niên, trân quý mà hôn nhẹ, không mang theo bất kỳ ý niệm nào khác.
Từ trước đến nay, hắn hôn đều mang theo bá đạo và chiếm đoạt, thường khi không để ý sẽ khiến môi lưỡi Dụ Quân Chước tê dại, thậm chí đôi khi còn làm y đau.
Nhưng lần này, hắn lại dịu dàng vô cùng, ôn nhu đến mức khiến Dụ Quân Chước có chút không quen.
Thật lâu sau, hai đôi môi mới lưu luyến rời nhau.
Hai gò má Dụ Quân Chước thoáng ửng đỏ, đôi mắt trong suốt như làn nước mùa thu, ánh lên tia sáng rung động lòng người.
"Có một nơi, ta vẫn luôn muốn đưa em đến, không cần lo lắng." Chu Viễn Hồi cúi đầu nhìn y, trong mắt như thế nào cũng nhìn không đủ.
"Nơi nào?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Ngoại ô kinh thành. Ta có một tòa biệt uyển ở đó, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ. Ta nhớ rõ em thích hoa, trước kia còn chê hoa viên trong Vương phủ quá mức đơn điệu. Ở đó trồng rất nhiều loài hoa, quanh năm đều có người chăm sóc. Chờ hồi Kinh, vừa khéo là thời điểm hoa nở rộ..."
"Vậy đến Kinh thành, ngài dẫn ta đi xem."
"Trước khi rời Kinh, ta đã cho người sang tên khế ước biệt uyển sang danh nghĩa của em."
Dụ Quân Chước thoáng sững sờ, không hiểu vì sao hắn đột nhiên nhắc đến chuyện khế nhà.
"Còn có tòa nhà nơi cữu cữu ở, cùng mấy sản nghiệp khác... Chỉ tiếc Hoài Vương phủ là do Tiên đế ban tặng, không thể giao cho em..."
"Ta không thích nghe ngài nói những lời như vậy."
Sắc mặt Dụ Quân Chước trầm xuống, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm.
Những lời của Chu Viễn Hồi chẳng khác nào di ngôn dặn dò hậu sự, khiến lòng y vô cùng khó chịu.
"Được, không nói nữa."
Chu Viễn Hồi nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, đổi sang tư thế thoải mái hơn, ôm chặt người trong lòng. Xe ngựa dập dềnh trên đường, tạo nên một không gian nhỏ bé tách biệt với thế gian, mang đến cảm giác an tâm và thư thái.
Thấy tâm tình Dụ Quân Chước sa sút, trong lòng Chu Viễn Hồi không đành lòng.
"Hình như ta chưa từng kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của ta, em có muốn nghe không?" Hắn hỏi.
"Ừm." Dụ Quân Chước khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Khi còn bé, ta học võ kỳ thực là do phụ hoàng ép buộc. Khi ấy ta một chút cũng không muốn tập võ, cũng chẳng hứng thú với việc đọc sách. Nhưng tính tình ta quá mức bướng bỉnh, phụ hoàng sợ các tiên sinh dạy học không quản nổi ta, liền ép ta đi luyện võ." Giọng điệu Chu Viễn Hồi lộ ra vài phần bất đắc dĩ, "Hoàng huynh lớn hơn ta vài tuổi, từ nhỏ đã tính tình trầm ổn, quả thực giống phụ hoàng như đúc."
Dụ Quân Chước từng gặp Hoàng đế vài lần, nhưng cũng không thể xem là hiểu rõ người kia. Thế nhưng, so sánh hai huynh đệ bọn họ, tính tình đúng là một trời một vực. Chu Viễn Hồi tựa như sinh ra để làm võ tướng, oai hùng cương nghị, khí thế bức người. Còn Hoàng đế thì tâm tư sâu xa khó lường, vừa nhìn liền biết là bậc quân vương giỏi bày mưu tính kế.
"Kỳ thực, ta cũng không thích chinh chiến, trên sa trường đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, tâm tư cũng dần trở nên chai sạn. Nhưng có những việc, dù không muốn thì cũng phải có người đứng ra gánh vác. Hoàng huynh muốn ngồi trên đại điện, ta chỉ có thể thay huynh ấy ra trận giết địch."
Dụ Quân Chước lặng lẽ lắng nghe, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hổ khẩu của Chu Viễn Hồi.
"Năm ngoái, sau khi bí mật từ Nam Thiệu hồi Kinh, hoàng huynh từng hỏi ta, nếu chiến sự Đông Châu kết thúc, ta có dự định gì không?" Chu Viễn Hồi khẽ cong môi cười, trong mắt thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, "Ta đáp rằng, nếu chiến sự chấm dứt mà ta vẫn còn sống, liền cưới một Vương phi, cùng nàng đến Hoài Quận an hưởng tuổi già. Không ngờ rằng, trước khi ta kịp về Hoài Quận, em đã gả vào Vương phủ rồi."
Dụ Quân Chước ngước mắt nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đã bị Chu Viễn Hồi nghiêng người hôn nhẹ một cái.
"Em nói xem, vận khí của ta có phải quá tốt hay không?" Chu Viễn Hồi cười hỏi.
"Vương gia từ trước đến nay tất nhiên vận khí rất tốt, chinh chiến nhiều năm như vậy mà vẫn bình yên vô sự. Nhưng từ sau khi thành thân với ta, lại hết lần này tới lần khác bị thương, trúng độc, bây giờ còn bị độc trùng cắn... Có lẽ ta thật sự giống như phụ thân ta từng nói, là một kẻ..."
Câu nói chưa kịp dứt lời, đã bị Chu Viễn Hồi đưa tay che miệng.
"Sao em lại nhắc đến người đó? Ông ta nói gì thì cũng chẳng khác nào chó sủa mà thôi." Nhắc đến Vĩnh Hưng hầu, giọng điệu của Chu Viễn Hồi liền lạnh đi mấy phần.
Dụ Quân Chước thuở nhỏ đã chịu không ít lời gièm pha. Suốt 16 năm đầu đời, y lớn lên dưới cái danh "Thiên Sát Cô Tinh," ai cũng tránh xa. Dẫu rằng hiện tại đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Vĩnh Hưng Hầu phủ, nhưng bóng ma năm ấy vẫn chẳng thể dễ dàng tiêu tán trong lòng.
"Khi trước, khắp Kinh thành ai ai cũng bàn tán sau lưng ta, ta chưa từng để tâm, cũng chẳng bận lòng. Duy chỉ có em, hết lần này đến lần khác tìm cách gột rửa ô danh cho ta. Về sau, ta tuyệt đối không để bất cứ ai dám nhắc đến em theo lối ấy nữa. Chính em cũng không được."
Chu Viễn Hồi ghé sát tai y, giọng trầm thấp: "Nếu còn để ta nghe những lời như thế... em bảo ta nên phạt ai đây?"
Dụ Quân Chước thầm nghĩ trong lòng, nếu lần này Chu Viễn Hồi có thể bình an vô sự, y nhất định sẽ không bao giờ để những ý niệm kia xuất hiện thêm nữa.
Bầu trời hôm nay dần quang đãng, mưa gió cũng đã ngừng rơi.
Đoàn người tiếp tục hành trình, thuận lợi lên đường, cuối cùng cũng kịp đặt chân đến trạm dịch tiếp theo trước khi trời tối.
Đàm Nghiên Bang dẫn người vào thành, tìm đến y quán danh tiếng vang dội nhất, mời đại phu đến trạm dịch để chẩn trị cho Chu Viễn Hồi. Nam Cảnh vốn nhiều độc trùng, bởi vậy đa phần các đại phu ở đây đều có chút am hiểu về loại thương tổn này.
Đại phu bắt mạch cho Chu Viễn Hồi, cẩn thận xem xét vết thương, cuối cùng lại tỉ mỉ quan sát thi thể con độc trùng đã bị hắn bóp nát giữa những ngón tay...
"Đây là công trùng." Đại phu nói.
Dụ Quân Chước nghe vậy, lòng y bỗng nhiên trĩu nặng.
"Chỉ là có điểm không thích hợp. Nếu thực sự bị công trùng cắn, cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu, trải qua một ngày cũng không thể như vậy được." Đại phu lại bắt mạch cho Chu Viễn Hồi, thần sắc dường như mang theo mấy phần khó hiểu.
Dụ Quân Chước cau mày, hỏi: "Người bình thường nếu bị công trùng cắn, sẽ ra sao?"
Đại phu cẩn thận xem xét lại thi thể con độc trùng kia, lúc này mới quay sang Dụ Quân Chước giải thích: "Đây đúng là công trùng, không sai. Loại độc trùng này cực kỳ lợi hại, người bị cắn sau hai canh giờ tất sẽ bất tỉnh nhân sự. Nếu xử lý kịp thời, hút độc ra ngoài, gặp may thì mê man ba đến năm ngày rồi từ từ tỉnh lại, bằng không, nếu thân thể yếu nhược, rất có thể sẽ mãi mãi không tỉnh nữa."
Nhưng Chu Viễn Hồi đã bị cắn suốt năm sáu canh giờ, vậy mà trông vẫn thanh tỉnh như thường.
Đại phu xem mạch nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể kê một phương thuốc khử độc, coi như "Ngựa chết chữa thành ngựa sống."
Dụ Quân Chước vốn định giữ đại phu lại để tiếp tục chăm sóc Chu Viễn Hồi, nhưng vị đại phu kia lại nói rằng miệng vết thương đã xử lý ổn thỏa, ngoài kê đơn thuốc, ông ấy cũng không thể giúp được gì thêm.
Nói cách khác, tình trạng của Chu Viễn Hồi tiếp theo sẽ ra sao, hoàn toàn phải xem số mệnh.
Một khi đã như vậy, y liền quyết định ngày mai tiếp tục lên đường.
Thay vì dừng lại nơi này mà lãng phí thời gian, chẳng bằng mau chóng hồi Kinh.
Nếu thật sự có điều bất trắc xảy ra, kinh thành còn có Thái Y Viện, biết đâu có thể tìm được cách cứu chữa.
Đêm nay, Dụ Quân Chước vô cùng căng thẳng, chỉ sợ Chu Viễn Hồi ngủ một giấc liền hôn mê bất tỉnh. May mắn thay, suốt một đêm yên bình vô sự, sáng hôm sau Chu Viễn Hồi thậm chí còn thức dậy sớm hơn cả y, sắc mặt cũng không tệ.
Lúc đại phu đến giúp hắn thay thuốc cho vết thương trên tay, bất ngờ phát hiện vết sưng đã có dấu hiệu tiêu giảm.
Thật quá đỗi kỳ lạ.
Loại độc trùng này, cho dù là bị mẫu trùng cắn, vết thương cũng rất khó lành lại trong thời gian ngắn.
Nhưng Chu Viễn Hồi bị công trùng cắn, vậy mà tốc độ hồi phục lại nhanh đến đáng kinh ngạc.
"Chắc chắn là nhị ca phúc lớn mạng lớn." Thành Quận Vương cười nói.
Hắn ta vốn lo lắng cho Chu Viễn Hồi, hôm nay còn muốn cùng bọn họ ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng lại bị Chu Viễn Hồi lạnh lùng đuổi đi.
Dụ Quân Chước liếc mắt nhìn Chu Viễn Hồi, nói: "Xe ngựa rộng rãi, hắn với Dung nhi cùng vào cũng vẫn chứa đủ chỗ."
"Không được." Chu Viễn Hồi vén màn xe lên, hướng về phía Đàm Nghiên Bang đang cưỡi ngựa bên ngoài mà dặn dò, "Trên đường, ngươi trông chừng cẩn thận, không để bất cứ kẻ nào quấy rầy."
Đàm Nghiên Bang lập tức lĩnh mệnh, lúc này Chu Viễn Hồi mới thả màn xe xuống.
Dụ Quân Chước nhìn hắn, khẽ hỏi: "Vương gia mệt sao? Có muốn nghỉ ngơi không?"
Chu Viễn Hồi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Không mệt. Không chỉ không mệt, mà còn dư thừa tinh lực."
Nói rồi, hắn không biết từ đâu lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa lên quơ quơ trước mặt Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước vừa thấy liền giật mình, chẳng phải đây chính là thứ mà y tìm mãi trong bao quần áo hôm qua không thấy sao? Không ngờ lại rơi vào tay Chu Viễn Hồi, hơn nữa, người này còn cố ý mang theo bên mình.
"Vương gia, ngài..."
Chu Viễn Hồi ung dung cắt lời: "Hôm qua vì sợ em bị thương, bổn vương đã phải nhẫn nhịn vô cùng vất vả."
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Dụ Quân Chước, giọng trầm thấp mà đầy ẩn ý: "Chuyện hôm qua em đã đáp ứng, hôm nay vẫn tính chứ?"
Dụ Quân Chước thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, cúi đầu do dự hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.
Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng giơ tay, đưa ngón tay bị thương ra trước mặt đối phương, giọng nói mang theo vài phần lười biếng, nhưng lại ẩn chứa ý vị sâu xa: "Ta bị thương ở tay, tự em đến đi, được không?"
Dụ Quân Chước gần như không dám ngước mắt nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn đỏ mặt, lặng lẽ đưa tay tháo đai lưng của mình.
Ánh mắt Chu Viễn Hồi càng thêm thâm trầm, hô hấp dần nặng nề.
Hắn kiềm chế bản thân không thúc giục, chỉ lẳng lặng quan sát từng động tác của Dụ Quân Chước, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc...
"Có thể... không cởi y phục hay không?" Dụ Quân Chước khẽ hỏi, giọng nói mang theo vài phần do dự.
Chu Viễn Hồi trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không phản đối. Dù sao bọn họ vẫn đang ở trong xe ngựa, nếu chẳng may màn xe bị gió lay động, hắn tuyệt đối không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ không mảnh vải của Dụ Quân Chước.
Nghĩ vậy, hắn liền gật đầu, ánh mắt thâm trầm mà sâu lắng.