Ông đương nhiên mong Kỳ gia sớm có một kết luận rõ ràng, như vậy ông mới có thể danh chính ngôn thuận nhận lại cháu ngoại. Nhưng ông không ngờ chuyện này kéo dài đến tận bây giờ, lại phải dựa vào việc Chu Viễn Hồi bị mù làm lợi thế để Hoàng đế chịu hạ chỉ.
"Vương gia, Kỳ mỗ vô cùng cảm kích, chỉ là lần này..."
"Kỳ chưởng quầy không cần nghĩ nhiều." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói, "Bổn vương vất vả lắm mới mù một lần, hận không thể nhân cơ hội này vớt thêm chút lợi ích từ Hoàng huynh, chuyện này của Kỳ gia thật sự chẳng đáng gì. Huống hồ, đây vốn dĩ là thứ các ngươi đáng được nhận."
Hắn giơ tay chạm vào vết sẹo trên hổ khẩu, đột nhiên có chút thất thần, trong đầu lại hiện lên hình bóng của Dụ Quân Chước.
Thiếu niên dường như đặc biệt yêu thích vết sẹo trên tay hắn, bất kể là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần rảnh rỗi liền thích chạm vào.
"Còn một chuyện nữa."
Ánh mắt Chu Viễn Hồi thoáng trầm xuống, giọng nói khẽ khàng: "Trước đây, Kỳ chưởng quầy từng đến phủ hỏi bổn vương rằng, nếu một ngày nào đó trong lòng đổi ý, có nguyện thả Dụ Quân Chước đi hay không."
"Vương gia..." Kỳ chưởng quầy dường như đã nhận ra điều gì.
"Đàm Nghiên Bang, đưa đồ cho Kỳ chưởng quầy."
Đàm Nghiên Bang lấy từ trong ngực ra một phong thư hòa ly m, đưa đến trước mặt Kỳ chưởng quầy. Đối phương nhận lấy, mở ra xem, sắc mặt thoáng chấn động.
"Vương gia... đây là ý gì?"
"Bổn vương đã đóng dấu trên đó. Ngày sau, chỉ cần Dụ Quân Chước cũng hạ ấn vào đây, y sẽ được tự do."
Dù có thế nào Kỳ chưởng quầy cũng không ngờ rằng, vào thời điểm này, Chu Viễn Hồi lại đưa thứ này cho ông.
"Vương gia, vì sao lại giao nó cho Kỳ mỗ?"
"Đợi khi ý chỉ từ Kinh thành truyền xuống, ông có thể danh chính ngôn thuận nhận lại Dụ Thiếu sư." Chu Viễn Hồi cười khẽ, có chút tự giễu, "Y từ nhỏ không ai quan tâm, lại đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vĩnh Hưng Hầu phủ. Các ngươi là thân nhân duy nhất của y trên đời này."
Hắn dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: "Nếu hôm nay ta không đưa thứ này cho ông, e rằng sau này sẽ đổi ý."
Chu Viễn Hồi biết rõ, bản thân không có bất cứ cách nào đối mặt với Dụ Quân Chước.
Dù trong lòng hắn có tỉnh táo đến đâu, chỉ cần đến gần người kia, hắn sẽ không thể buông tay.
Vì vậy, hắn phải nhân lúc lý trí vẫn còn chiếm thế thượng phong, tự tay cắt đứt đường lui của chính mình.
Hắn tin tưởng trên đời này, người thực lòng suy nghĩ cho Dụ Quân Chước nhất, chính là Kỳ chưởng quầy.
Bởi vậy, giao bức thư hòa ly này cho Kỳ chưởng quầy là lựa chọn thích hợp nhất.
Chu Viễn Hồi không ở lại lâu, những gì nên nói đã nói xong, hắn liền cáo từ.
Kỳ chưởng quầy cầm chặt bức hòa ly thư, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi Kỳ phu nhân bước đến an ủi, ông mới dần thu liễm cảm xúc.
"Lão gia chẳng phải vẫn luôn không muốn để Quân Chước ở lại Hoài Vương phủ sao? Sao bây giờ nhận được thư hòa ly rồi, ngược lại trông không vui vẻ chút nào?" Kỳ phu nhân hỏi.
"Ngày Hoài Vương điện hạ trúng độc, ta có đến phủ." Kỳ chưởng quầy trầm giọng nói, "Khi ấy ta nhìn thấy Quân Chước thất hồn lạc phách, khóc đến đôi mắt sưng đỏ. Bà nghĩ xem, Hoài Vương bây giờ như vậy, Quân Chước liệu có chịu đặt dấu ấn lên bức thư hòa ly này không?"
Kỳ phu nhân thoáng ngẩn ra: "Ý lão gia là... Quân Chước đối với Hoài Vương điện hạ cũng..."
"Nó còn nhỏ, chưa chắc đã hiểu rõ những chuyện tình cảm này." Kỳ chưởng quầy thở dài, giọng điệu có phần bất lực, "Ta cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa, sao có thể bắt nó rời khỏi điện hạ vào lúc này?"
"Ta lo lắng không phải chuyện đó. Điều ta sợ là... nếu Vương gia thực sự không chống đỡ nổi, mà đúng lúc này Quân Chước lại động lòng thì sao?"
Chu Viễn Hồi đã làm đến mức này, ngay cả một người cữu như ông cũng chẳng thể nói được gì.
"Thật sự phải làm sao đây?" Kỳ phu nhân mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại.
Kỳ chưởng quầy trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng: "Cứ phái thêm người ra ngoài, tìm được bao nhiêu người thì tìm. Dù thế nào cũng phải tìm bằng được Hầu tiên sinh."
Trước đây, điều ông lo lắng nhất là cháu ngoại mình sẽ phí hoài cả đời trong Hoài Vương phủ.
Nhưng bây giờ, điều khiến ông sợ hãi nhất lại là... Chu Viễn Hồi không qua nổi ải độc Vong Xuyên.
Ông hiểu rõ hơn ai hết, nếu Dụ Quân Chước thật sự thích nam nhân, vậy đời này, y sẽ không thể sống như những nam tử bình thường khác, cưới vợ sinh con nữa...
—
Chu Viễn Hồi trở lại phủ Tướng quân, vừa vặn lúc Dụ Quân Chước và Lưu quản gia cùng nhau tiễn tiên sinh của Chu Dung ra ngoài.
"Vương gia!"
Dụ Quân Chước đưa khách xong, liền nhanh chóng bước tới trước mặt Chu Viễn Hồi, vươn tay nắm lấy tay hắn.
Đàm Nghiên Bang đứng bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt nhau, chợt nhớ đến bức thư hòa ly trong lòng ngực, cảm giác hụt hẫng bất giác tràn ngập trong lòng.
"Vị tiên sinh này họ Vương, tính tình rất khiêm tốn."
Dụ Quân Chước kéo Chu Viễn Hồi vào phòng, để hắn ngồi xuống rồi mới nói tiếp: "Hôm nay ông ấy dạy Dung nhi một khóa, ta và Lưu quản gia đứng nghe cũng thấy rất ổn. Dung nhi cũng thích, cả buổi không buồn ngủ chút nào."
"Ta nghĩ Dung nhi tuổi còn nhỏ, qua năm mới tròn 6 tuổi, không cần quá gấp rút chuyện bài vở. Mỗi ngày học một canh giờ vào buổi sáng và một canh giờ vào buổi chiều, cứ năm ngày lại nghỉ hai ngày, Vương gia thấy thế nào?"
"Ừ, ngươi quyết là được." Chu Viễn Hồi gật đầu.
"Còn một chuyện nữa."
Dụ Quân Chước thoáng ngập ngừng, rồi tiếp tục: "Dung nhi ở trong phủ không có bạn cùng tuổi để chơi. Ta muốn thử xem trong doanh trại có nhà tướng lĩnh nào có con nhỏ trạc tuổi không, nếu có thì đưa sang đây, vừa có thể làm bạn với Dung nhi, vừa giúp nó bớt buồn."
Chu Viễn Hồi khẽ gật đầu: "Ừ, chuyện này để Đàm Nghiên Bang đi hỏi xem."
"Vâng." Đàm Nghiên Bang đáp lời rồi lui xuống làm việc.
Dụ Quân Chước tiện tay cầm một viên mứt hoa quả đưa cho Chu Viễn Hồi, còn mình cũng lấy một viên bỏ vào miệng.
"Vương gia vừa rồi ra ngoài sao?"
"Ừ, đi làm chút chuyện."
"Lâu rồi không ra bến thuyền, nếu Vương gia muốn ra ngoài, hôm nào chúng ta cùng đi ngồi thuyền dạo một vòng nhé?" Dụ Quân Chước đề nghị.
"Ngươi muốn đi ngồi thuyền à?" Chu Viễn Hồi hơi nghiêng đầu hỏi.
"Vương gia không muốn đến đại doanh xem thử sao?"
"Đại doanh?"
Dụ Quân Chước siết chặt tay hắn, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ vết sẹo trên hổ khẩu của hắn, giọng nói mang theo chút ý cười: "Trên đảo không phải có suối nước nóng sao? Hôm trước ta nghe Tưởng thái y nói... ngâm nước nóng nhiều có lợi cho cơ thể."
Thực ra, lời này của Tưởng thái y vốn nói về Chu Viễn Hồi, chứ không phải Dụ Quân Chước.
"Được, vậy thì đi một chuyến." Chu Viễn Hồi gật đầu đáp ứng.
"Hai ngày nay mưa nhỏ rả rích, chờ trời quang đãng rồi chúng ta hãy đi."
Dụ Quân Chước không muốn để Chu Viễn Hồi mãi ở trong phủ buồn bực, liền nghĩ đủ mọi cách để dẫn hắn ra ngoài dạo chơi. Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nơi mà Chu Viễn Hồi muốn đến nhất, nói không chừng chính là đại doanh.
Trước đó, y đã tìm Lưu quản gia hỏi thăm, biế Hoài Quận có không ít suối nước nóng. Ngay trong phủ cũng có một chỗ, nhưng bọn họ vẫn chưa từng đến đó nghỉ ngơi. Vì vậy, nếu Chu Viễn Hồi không muốn đến đại doanh, thì lúc Dụ Quân Chước nhắc đến suối nước nóng, y có thể nhân cơ hội mà đề nghị đổi sang nơi khác.
Nhưng nếu Chu Viễn Hồi không phản đối, vậy thì cứ đi đại doanh.
Trận mưa dai dẳng này kéo dài suốt năm, sáu ngày mới ngừng.
Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, dùng xong bữa trưa, hai người ngồi thuyền đến đại doanh.
Trong doanh trại, các binh sĩ đều biết chuyện Chu Viễn Hồi trúng độc. Trước đó, Chương Hiến đã rất vất vả mới ổn định được quân tâm, nhưng ai nấy vẫn còn mang theo nỗi phẫn uất.
Mãi cho đến khi thấy Chu Viễn Hồi xuất hiện với dáng vẻ bình thản như thường, bầu không khí căng thẳng trong doanh trại mới dần lắng xuống.
Chủ soái bọn họ từ trên thuyền nhảy xuống, động tác thuần thục, lập tức phóng lên lưng ngựa, phong thái oai hùng chẳng hề suy giảm chút nào. Nhìn thế nào cũng không giống một người bị mù.
"Vương gia." Dụ Quân Chước đưa tay đặt lên đầu gối Chu Viễn Hồi.
Ngồi trên lưng ngựa, Chu Viễn Hồi cúi người xuống, dễ dàng kéo hắn lên ngựa, đặt trước người mình, rồi đưa dây cương cho Dụ Quân Chước.
"Còn nhớ ta đã dạy ngươi điều khiển ngựa thế nào không?" Chu Viễn Hồi ghé sát bên tai y, giọng nói trầm thấp.
"Nhớ." Dụ Quân Chước nhỏ giọng đáp, "Nhưng nếu ta lỡ đụng vào đâu đó, Vương gia đừng trách ta đấy."
"Tính chạy trốn là của ngươi, còn uy phong thì của bổn vương." Chu Viễn Hồi một tay ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa.
Tuấn mã hí vang một tiếng, lập tức lao vút về phía doanh trại.
Dụ Quân Chước không ngờ Hoài Vương điện hạ lại dễ dàng giao cả "Một đời anh danh" của mình vào tay y như vậy. Nếu hôm nay y không cẩn thận đưa đối phương lao xuống mương hay đâm vào cây, chẳng phải Chu Viễn Hồi sẽ mất mặt trước toàn thể thủy sư sao?
Không sao, dù có mất mặt thì y cũng đi cùng Vương gia mà!
Dụ Quân Chước cầm chặt dây cương, tập trung điều khiển phương hướng, trong lòng vừa căng thẳng vừa phấn khởi. Trước đây, Chu Viễn Hồi đã dạy y cưỡi ngựa vài lần, nhưng y luôn học không ra dáng. Vậy mà lần này, y lại không hề do dự chút nào.
Phía sau, Chu Viễn Hồi chặt chẽ bảo vệ y, dành cho y sự tin tưởng tuyệt đối.
Các huynh đệ trong thủy sư chứng kiến cảnh này, ai nấy đều thầm nghi ngờ: Không chừng Hoài Vương điện hạ có nhiều hơn một đôi mắt! Nếu không, sao có thể vừa mù vừa phóng ngựa như thường?
Chỉ có Chu Viễn Hồi mới biết, giờ khắc này, Vương phi chính là đôi mắt thứ hai của hắn. Dù đối phương đưa hắn đi đâu, dù là đường bằng phẳng hay phải vỡ đầu chảy máu, hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.
Ít nhất, trong ngày này, hắn có thể cho phép bản thân tham lam một chút, tạm gác lý trí sang một bên.
"Vương gia, sắp tới doanh trại rồi." Dụ Quân Chước nhắc nhở.
"Trời tối chưa?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Chưa, nhưng mặt trời sắp lặn rồi."
"Vậy thì cưỡi thêm một đoạn nữa."
Dụ Quân Chước không muốn làm hắn mất hứng, liền điều khiển ngựa xuyên qua doanh trại, tiếp tục phi thẳng về phía sau.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, phủ lên hai người một tầng sắc vàng rực rỡ, nhuộm lên hình bóng thiếu niên phóng khoáng và nam nhân dung túng.
Tiếng sóng biển xa xăm, mùi tanh mặn của nước biển cũng dần bị bỏ lại phía sau. Trong thế giới của Chu Viễn Hồi, dường như chỉ còn lại một mình Dụ Quân Chước, mà như vậy, đối với hắn đã là quá đủ rồi.
Chiến mã chạy như điên, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
"Tìm một nơi cao một chút rồi dừng lại." Chu Viễn Hồi nói.
Dụ Quân Chước điều khiển ngựa đến một sườn núi, ra hiệu cho Chu Viễn Hồi ghìm cương dừng lại.
"Từ đây có thể nhìn thấy biển không?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Lên đến sườn núi, sẽ thấy được." Dụ Quân Chước đáp.
Nghe vậy, Chu Viễn Hồi nhảy xuống ngựa, rồi tiện tay bế Dụ Quân Chước xuống theo.
Hai người nắm tay nhau, một trước một sau trèo lên đỉ.nh sườn núi. Vừa lúc kịp thời nhìn thấy cảnh tượng mặt trời sắp chạm đến đường chân trời trên mặt biển.
"Mặt trời sắp lặn rồi." Dụ Quân Chước nhìn về phía Chu Viễn Hồi, khẽ nói, "Hôm nay hoàng hôn trông hệt như ngày đầu tiên ta đến đại doanh. Ngài còn nhớ không? Ngày đó ngài cũng dẫn ta ra bờ biển ngắm trời chiều."
Tất nhiên, hoàng hôn hôm nay không thể nào giống y hệt ngày đó. Nhưng Dụ Quân Chước hy vọng, ít nhất trong ký ức của Chu Viễn Hồi, hắn vẫn có thể "nhìn thấy" được cảnh hoàng hôn rực rỡ này. Vì thế, y cố tình nói như vậy.
"Ừ." Chu Viễn Hồi gật đầu.
Dụ Quân Chước quay sang, liền bắt gặp ánh mắt của Chu Viễn Hồi đang "nhìn" mình.
Hoặc có lẽ, hắn chỉ đơn thuần là quay đầu về phía này, đôi mắt vẫn mang theo chút mờ mịt.
"Hôm nay ngươi mặc màu gì?" Chu Viễn Hồi đột nhiên hỏi.
"Màu nguyệt bạch, chính là bộ y phục trước đó ngài sai người làm cho ta. Giống với bộ ta mặc ngày đầu tiên đến đảo."
"Còn dây cột tóc thì sao?"
"Màu xanh lục, xanh đậm."
Dụ Quân Chước kéo tay Chu Viễn Hồi, đặt lên sau đầu mình, để hắn có thể tự tay chạm vào dây buộc tóc ấy.
Chu Viễn Hồi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây cột tóc của y, rồi men theo đường nét tinh tế mà dời xuống tai, gương mặt, lông mày, chóp mũi... Cuối cùng, lòng bàn tay chai sạn của nam nhân khẽ đặt lên đôi môi mềm mại của Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước cảm thấy gương mặt nóng lên, nhưng không hề tránh đi.
"Có thể chứ?" Chu Viễn Hồi khẽ hỏi.
"Cái gì?" Dụ Quân Chước ngơ ngác.
Chu Viễn Hồi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi y, nhịn không được mà cúi đầu xuống. Dụ Quân Chước trong lòng hoảng loạn, mắt mở lớn, nhưng ngay khi môi hai người gần như sắp chạm vào nhau, y lại đột nhiên đẩy đối phương ra.
Thân thể Chu Viễn Hồi cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng tối lại.
Nhưng ngay sau đó, Dụ Quân Chước nhỏ giọng thì thầm: "Có người tới."
"Vương gia, Vương phi, cơm chiều đã chuẩn bị xong!" Chương Hiến ngồi trên lưng ngựa, từ xa cao giọng gọi.
Chu Viễn Hồi theo hướng âm thanh quay đầu lại, đáy mắt dâng lên chút lạnh lẽo.
Chương Hiến: .....
Ánh mắt Vương gia lúc này, so với khi còn nhìn thấy còn dọa người hơn!