Cảnh Thừa đế ra đi trong lúc ngủ.
Theo Thái tử nói, lúc gần đi trên mặt hắn mang theo cười, dường như mơ một giấc mơ đẹp. Xét theo trạng thái bệnh nặng quấn thân của đế vương, hắn ra đi đã xem như an ổn.
Tiếng khóc buồn thương kèm chuông tang vang lên khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung, thời đại thuộc về Cảnh Thừa đế Tiêu Quý Uyên cứ thế hạ màn hoàn toàn.
Đế vương làm lụng vất vả hơn nửa đời đã đến lúc nên nghỉ ngơi thật tốt rồi, nhưng đối với người còn sống mà nói, bọn họ còn có rất nhiều việc cần hoàn thành tiếp theo.
Mà trong quá trình bận rộn, mọi người luôn sẽ không cầm lòng được hỏi bản thân trong lòng một câu hỏi —
Tiêu Quý Uyên là một vị đế vương thế nào?
Hắn à, nói đến cùng, chính là một đứa nhỏ tùy hứng đến độ muốn mạng thôi. Vị Thái phó ba triều không muốn lộ ra tên họ nào đó nói như thế.
[Một khi đã quyết định rồi thì không khác gì với con rùa cắn cành cây, chết sống cũng không chịu nhả.
Vừa bướng vừa cứng đầu còn khiến người ta tức điên, chuyện thương nghị với hắn có thể bị tức chết tám trăm lần, không hề khiến người ta bớt lo chút nào.]
Nhưng rõ ràng là người thế này, Thái tử nhỏ được dạy dỗ lại vô cùng nghe lời đến bất ngờ. Nghĩ đến việc sau này ông có lẽ cũng sẽ không còn cảm giác rõ là tức giận đến đau gan, song cố tình không có cách nào bắt người được nữa.
Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy cô quạnh.
Hơn nữa…
[Hơn nữa hắn tuy rằng khiến người ta tức còn rất không theo lề lối, nhưng những chủ ý đó rất nhiều lúc đều hữu ích ngoài dự đoán đấy.]
Vị Công bộ Thượng thư cũng không muốn để lộ tên họ nào đó thở dài lên tiếng.
[Đương nhiên, nếu hoàng đế bệ hạ có thể không tính nợ đến mức rõ ràng như vậy thì tốt rồi.]
Cho nên, rốt cuộc là ai nói Công Bộ thượng thư là một công việc béo bở hả?! Trời biết ông muốn moi ra thêm một cắc từ trong tay Tiêu Quý Uyên rốt cuộc khó cỡ nào.
Đường đường một hoàng đế tốt, sao có thể khôn khéo đến vậy chứ? Hoàng đại nhân vừa thở dài, vừa se chỉ luồng kim vá lỗ rách trên thường phục của mình.
May rồi may, vải dệt dưới tay lại dần dần sẫm.
Dầu muối không ăn, trong nụ cười giấu dao. Bỏ ngoài tai những khuyên nhủ của quan lại, mà tổn hại đạo trời si tâm vọng tưởng. Đã bị mắng mười mấy năm rồi, lại vẫn khăng khăng như một quanh năm như một ngày…
Các quan ngôn nghĩ đến hậu cung trống không kia đã cảm thấy giận sôi máu, đáng tiếc cho dù bút mực bay tán loạn, trên tấu chương cũng sẽ không còn ai để lại cho bọn họ một câu lời phê bằng bút đỏ khiến người nhìn thấy thổi râu trừng mắt nữa.
Nhưng mà…
Bút lông thấm đẫm mực nước ngừng lại, quan ngôn nhìn tấu chương trên bàn, giữa mặt mày cuối cùng là buồn bã ảm đạm không đành lòng.
Tuy rằng hoàng đế bệ hạ luôn cứ làm theo ý mình, nhưng hắn thật ra thật là một đế vương tính tình rất tốt.
Bởi vì từ khi hắn kế vị tới nay, dẫu cho tấu chương buộc tội bay tới Ngự Thư Phòng mỗi ngày, mông của các quan ngôn cũng chưa từng gặp tai ương lần nào.
Luôn cảm thấy nhân sinh của mình cũng hình như có hơi thiếu thiếu là chuyện gì đây…
Ý nghĩ kì lạ này khiến quan ngôn không khỏi rùng mình, mà thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Thôi thôi.
Dù sao, bọn họ đã không còn tư cách để đánh giá thị phi đúng sai của Cảnh Thừa đế rồi. Mà tất thảy những gì hắn làm được trong lúc tại vị, sẽ tự có sử quan phụ trách sửa sang lại thành sách. Tốt không xấu không, cứ giao cho hậu nhân phán xét đi.
Quan ngôn ngày thường mắng dữ nhất dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, một bước một dập đầu bước vào đội ngũ đưa tang.
Văn thần võ tướng ngàn dặm hộ tống, ven đường bá tánh rưng rưng dập đầu bái lạy, mà Thái hậu Hiền Thuần người mặc đồ trắng đi đầu đội ngũ, im lặng đưa con mình về nơi yên giấc.
À, không đúng, bà hiện tại đã không phải Thái hậu — sau khi tự mình tiễn đưa chồng và con trai mình.
Thái hoàng Thái hậu.
Bà lần đầu tiên ý thức được, xưng hô này hóa ra thật đáng buồn mà lại nực cười như vậy. Cao cao tại thượng, rồi lại giống như lục bình, bơ vơ không nơi nương tựa.
Cho nên, rốt cuộc tại sao lại biến thành như bây giờ?
Vấn đề này, Hiền Thuần đã tự hỏi mình vô số lần trong những năm bà thanh tu trong chùa.
Nhưng không ai có thể cho bà đáp án, vì thế mỗi khi đêm khuya mộng tỉnh, khi một mình một người nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, bà lại sẽ cực kì nhớ Tiêu Quý Uyên khi còn nhỏ.
Bảy, tám tuổi là độ tuổi ngồi không yên nhất, nhưng mỗi ngày chỉ cần tan học, Tiêu Quý Uyên đều sẽ chạy tới trong cung bà.
Có đôi khi mang theo bài tập được Thái phó khen, có đôi khi mang theo một nắm mơ mới mới hái xuống từ trên cây, lại hoặc là, là một ít món nhỏ mới lạ thú vị.
Tiêu Quý Uyên sẽ trịnh trọng đưa cho bà món quà mình nghiêm túc chuẩn bị, sau đó vui vẻ gối đầu trên đầu gối bà, ríu rít nói với bà đủ loại chuyện thú vị xảy ra gần đây.
Một lần như thế, chính là cả ngày.
Giống như một đôi mẹ con nhà bình thường vậy, bình đạm, rồi lại khiến người ta cảm thấy hết sức vui mừng.
Chẳng sợ sau này Tiêu Quý Uyên trưởng thành, thành Thái tử, hắn cũng vẫn như cũ vẫn sẽ tự mình leo lên trên cây để giúp bà hái xuống quả mơ bà thích vào ngày sinh nhật của bà.
Hắn là một đứa trẻ tốt như vậy. Vì hắn, chuyện gì Hiền Thuần cũng bằng lòng làm.
Nếu Tiêu Quý Uyên sẽ trở thành hoàng đế tương lai của Đại Tấn, vậy thì bà sẽ toàn tâm toàn lực phụ tá hắn, dọn sạch tất thảy trở ngại cho hắn.
Con của bà, nên trở thành một vị minh quân được vạn dân ca tụng.
Cho nên, bà ban chết Nhạc Yến Bình.
Chuyện thích đàn ông hoang đường như vậy không thể xuất hiện trên người một đế vương. Và bà cũng không thể trơ mắt nhìn con mình vì hồ đồ nhất thời mà bị nghìn người chỉ trỏ dưới tình huống biết rõ sai lầm.
Nhưng bà không ngờ cuối cùng sẽ biến thành như bây giờ.
Nhìn nhau không nói gì như vậy, lãnh đạm trầm mặc như thế, thậm chí không còn gặp lại.
[Mẫu hậu, ngài hi vọng thần chết ngay bây giờ sao?]
Lúc nghe thấy Tiêu Quý Uyên nói ra những lời này, Hiền Thuần đã biết, hai mẹ con họ từ đây rốt cuộc không quay lại được nữa.
Bà sợ mình thật sự sẽ tự tay ép chết Tiêu Quý Uyên, vì thế bà không còn nhiều lời một câu nào nữa, thuận theo đáp ứng cái cớ một lòng lễ Phật mà Tiêu Quý Uyên chuẩn bị cho bà, đến chùa Tướng Quốc tiến hành thanh tu thật ra là giam lỏng ấy.
Không sao đâu, bà tự nhủ.
Bởi vì bà đã nói rồi, vì Tiêu Quý Uyên, chuyện gì bà cũng bằng lòng làm.
Nhưng hoàng nhi của bà vẫn chết rồi, thằng bé mới bốn mươi sáu tuổi.
Mà trong thời gian hai mươi bốn năm tại vị ngắn ngủi này, hắn đều gánh trên lưng khẩu tru bút phạt* của chúng thần mỗi ngày. Nhưng dù vậy, Tiêu Quý Uyên cũng chưa từng có một ngày hồi tâm chuyển ý.
* 口诛笔伐: dùng ngòi bút làm vũ khí; dùng văn chương để lên án tội trạng
Hắn thật sự rất thích Nhạc Yến Bình. Nhìn quan tài nặng nề trước mặt, Hiền Thuần nghĩ. Cho nên, Tiêu Quý Uyên hẳn là rất hận bà nhỉ.
Tiếng ngâm tụng trang nghiêm của quan lễ quanh quẩn bên tai, Hiền Thuần hờ hững nghe, lần đầu tiên trong đời, bà đột nhiên hỏi mình một câu — [Hối hận không?]
Nếu lúc trước không ban chết Nhạc Yến Bình, vậy hiện tại bọn họ lại sẽ thế nào? Sẽ tốt hơn hiện tại chăng?
Đáng tiếc, thế gian này chưa từng có nếu, mà bà cũng đã sớm không còn đường lui.
[Gánh vác tinh thần của tổ tiên, che chở phúc cho đời sau. Buổi lễ kết thúc, nhập táng!]
Theo một tiếng cuối cùng này dứt, linh cữu được người hầu cung nữ nâng lên, đưa vào hoàng lăng một cách cẩn thận từng bước một. Mà sau đó, thì có mấy chục vị đại thần đi theo.
Đây là tổ chế của triều Tấn, chỉ có cận thần thiên tử tài đức vẹn toàn khắc kỷ phụng công* mới có thể có được tư cách này. Mà trong hai mươi bảy ngày quốc tang, bọn họ đều sẽ nán lại trong hoàng lăng cầu phúc cho tiên đế, cầu phúc cho quân vương mới. Mà các đại thần còn lại thì sẽ rời đi trước, tiếp tục bắt tay chuẩn bị công việc đăng cơ liên quan cho vị vua mới tại Kinh Thành.
* 克己奉公: đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng
[Ơ? Hoàng đại nhân, ngài thế mà không được chọn sao?]
Trên đường về Kinh, đồng liêu có phần kinh ngạc nhìn Hoàng Từ Khâm dẹp đường hồi phủ cùng đường với bọn ông, trên mặt toàn là khó tin.
Dù sao, công tích mà vị Công Bộ thượng thư này làm được trong lúc tại vị rõ như ban ngày, mà Cảnh Thừa đế lúc còn sống cũng cực kỳ coi trọng ông. Do đó, ai cũng cảm thấy lần này ông ắt nằm trong danh sách.
Nói thật, Hoàng Từ Khâm thật ra cũng có chút buồn bực, nhưng ông lại cũng không quá để trong lòng, chỉ là vẫy vẫy tay nói: [Lý lịch của ta vốn không sâu, dù có tiên đế nâng đỡ, nhưng trong triều dù sao cũng vẫn chỉ có thể xem như một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, việc như cầu phúc cho Đại Tấn ta quan trọng bậc này, tự nhiên phải do những lão tiền bối đức cao vọng trọng đó thực hiện rồi.]
Tuy rằng lời này nói đúng, nhưng mà...
[Ta thấy năm nay Thái phó cũng không có trong danh sách này, cũng không biết rốt cuộc là chọn ai?] Đồng liêu nhỏ giọng nói.
Đáng tiếc người không được chọn trúng đều đứng hàng sau đội ngũ, mọi người lại đều mặc đồ trắng như nhau, chỉ dựa vào nửa cái ót kia thì thật đúng là chẳng nhận ra ai là ai. Nhưng việc này hỏi nhiều lại có hiềm nghi ghen tị, không tốt cho thanh danh, vì thế sau khi đơn giản lẩm bẩm xong, thì vị đồng liêu đó cũng không nói thêm nữa.
Không có ai nhận ra không đúng.
Bất kể người ở lại trong hoàng lăng, hay trở về Kinh thành.
Mãi đến khi màn đêm dần sâu, bọn quan viên đã cầu phúc cả ngày trong hoàng lăng xoa xoa đầu gối căng xót của mình, lục tục đứng lên chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, nhưng giáo kích lóe ánh sáng lạnh ấy lại chợt ngăn trước người họ.
Trong đêm tối hiu quạnh, những ngọn đuốc cháy hừng hực phát ra tiếng lách tách tựa như rắn độc khiến lòng người sợ hãi.
Thủ vệ thần sắc trang nghiêm cứ như vậy im lặng nhìn bọn họ, mà Thái hoàng Thái hậu luôn luôn dịu dàng hiền hòa đứng giữa bọn thị vệ, ánh mắt nhìn về phía bọn họ lạnh băng như sương giá mùa đông.
[Tham kiến Thái hoàng Thái hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.]
Trong một mảnh tĩnh mịch, cũng không biết là ai đánh bạo dẫn đầu lên tiếng trước. Mọi người thật vất vả bò dậy khỏi mặt đất lại theo tiếng quỳ xuống tiếp, nhưng cho dù bọn họ đã hành lễ xong đàng hoàng rồi, Thái hoàng Thái hậu cũng như cũ không nói một câu bình thân ấy.
Bà chỉ nhìn bọn họ, nhẹ giọng hỏi một câu: [Chư vị ái khanh, các ngươi cảm thấy tiên đế là một hoàng đế tốt không?]
Câu hỏi rất đơn giản, mọi người đều biết Thái hoàng Thái hậu muốn nghe điều gì, nhưng lại cố tình không có ai trả lời. Mà đối với điều này, Hiền Thuần cũng không cảm thấy bất ngờ.
[Quả nhiên là như thế.] Bà nói: [Những sử quan các ngươi, từng người đều cùng kiểu tính tình.]
Cha Nhạc Yến Bình như thế, Nhạc Yến Bình chính cậu là thế, mà hiện tại những người này, vẫn là như vậy.
Chỉ ghi chép không đánh giá, ha... Chính là mỹ danh cũng tốt, ô danh cũng thế, đúng đúng sai sai vĩnh viễn không phải đều bắt đầu từ cây bút kia trong tay bọn họ, cũng đều kết thúc từ cây bút kia trong tay bọn họ sao?
Cho nên nói, sử quan.
Hiền Thuần hỏi mình hối hận hay không, thật ra nghĩ kỹ, quả thật là có hối — hối hận mình không phát hiện sớm một chút.
Trước khi tình cảm của Tiêu Quý Uyên đối với Nhạc Yến Bình còn chưa sâu đậm đến thế, bà đã nên sớm kết thúc tất thảy, như vậy thì những chuyện lúc sau đều sẽ không xảy ra nữa, mà hoàng nhi của bà cũng đã có thể sống lâu trăm tuổi.
Đáng tiếc bà phát hiện thật sự quá muộn. Nhưng bất luận như thế nào, hoàng nhi của bà đều cần phải là một vị minh quân.
Cho nên, không còn cách nào.
Tiếng thở dài nặng nề đánh vào trong lòng mỗi người, mà mọi người quỳ trên mặt đất lúc này mới muộn màng ý thức được một sự việc: Những người ở lại hoàng lăng bọn họ đây, thế nhưng đều là sử quan.
Dự cảm chẳng lành chợt nảy lên trong lòng, đáng tiếc bắt đầu từ khi bọn họ bước vào tòa hoàng lăng này, thì tất thảy đều đã không còn kịp rồi.
[Tiên đế rất thích sử quan, cho nên, chư vị ái khanh cứ hãy đi theo hắn thật tốt đi.]
Mà trước đó, cửa hoàng lăng sẽ không mở ra nữa.