Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết

Chương 21

Chương 21: Tôi thèm

Quý Hành Thần chắc chắn đã cài đặt camera giám sát hoặc gài người theo dõi tôi. Rõ ràng trợ lý Chu đã thương lượng với truyền thông tại sự kiện để dập tắt những tin đồn có thể xuất hiện, vậy mà chuyện tôi nổi nóng ở hội trường vẫn đến tai Quý Hành Thần.

Buổi tối trong phòng chiếu phim ở nhà, Quý Hành Thần như một đoạn quảng cáo bị ép xem bất ngờ bật đèn lên, tạm dừng bộ phim tôi đang xem và muốn nói chuyện với tôi.

“Đang xem đến đoạn gay cấn mà, để xem xong rồi nói.” Tôi vỗ vị trí bên cạnh trên sofa, mời Quý Hành Thần cùng xem phim.

Trên màn hình đang chiếu phần cuối của loạt phim [Avengers: Endgame]. Hai năm trước, tôi và Quý Hành Thần từng đi xem buổi công chiếu bộ phim này. Nhìn thấy cảnh “củ khoai tím” đang làm nông trên màn hình, Quý Hành Thần bắt đầu điên cuồng spoil cho tôi.

Aaaa, tôi không nghe đâu!

“Khi lấy Viên đá Linh hồn, có một câu hỏi sinh tử kiểu chọn một trong hai. Cậu đoán Hawkeye hay Black Widow sẽ chết?”

Tôi lập tức dừng tổn thất, cười mà nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thích nhất là tâm sự với anh đấy.”

Quý Hành Thần yêu cầu tôi tự đánh giá biểu hiện của mình trong chuyến ra ngoài lần này.

Tôi, người được truyền thông chú ý nhất hội trường, lại giúp Lý Tự Tranh 25 tuổi bảo vệ danh tiếng của vợ anh ta, tự thấy cho mình điểm tối đa cũng chẳng phải quá đáng.

Tôi thao thao bất tuyệt ca ngợi bản thân hết 800 chữ, không chữ nào lọt tai Quý Hành Thần.

Anh khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh băng, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân: “Còn chuyện cậu ra ta với người khác, làm cả hội trường náo loạn thì sao? Sao không kể chi tiết?”

Tôi ấp úng đáp lời: “Tôi không đánh nhau, chỉ có chút xích mích nhỏ với một người họ hàng của nhà anh thôi.”

“Dù chỉ là chút xích mích cũng không được. Dù tâm lý cậu có là 19 tuổi, thì cậu cũng là một người trưởng thành, phải biết kiểm soát tính khí của mình.”

“Là anh ta cố tình dùng giọng điệu mỉa mai để gây sự trước. Tôi vốn định nhịn.” tôi hồi tưởng lại vẫn cảm thấy bực bội: “nhưng anh ta lại dám nói anh, chuyện đó thì tôi không nhịn được.”

Thật ra, Quý Hành Thần đã biết rõ ngọn nguồn sự việc.

Trong buổi đàm phán thương mại lớn như vậy, người đông miệng nhiều, có người dùng điện thoại quay lại cảnh tại hội trường, vô tình ghi lại câu nói vô liêm sỉ kia. Mặc dù không quay được hình ảnh, nhưng đoạn ghi âm này đã lan truyền trong giới như một câu chuyện thú vị để bàn tán — về việc Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Quý và người yêu là tình yêu đích thực hay chỉ là chiêu trò.

Dù mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng giọng điệu của Quý Hành Thần lại ôn hòa khuyên nhủ: “Tôi với người đó không tính là họ hàng. Quan tâm đ ến đánh giá của mấy kẻ không liên quan làm gì.”

“Nhưng anh ta khinh thường anh. Anh ta là cái thá gì mà dám coi thường anh chỉ vì vấn đề xu hướng tình d ục của anh.” Tôi hậm hực nói: “Dù sao đi nữa, tôi không cho phép ai nói anh như vậy.”

Kẻ đó rõ ràng không phải lần đầu nói lời khiêu khích kiểu đó, cái miệng độc địa ấy chắc chắn không phải lần đầu làm mấy trò chọc tức này, và giọng điệu như oán phụ của anh ta cũng không hoàn toàn do “gia môn bất hạnh.”

Ở tuổi 25, tôi đương nhiên cũng đáp trả lại những lời dèm pha đó.

Quý Hành Thần: “Cậu nghĩ tại sao công ty cậu và công ty anh ta lại trở thành đối thủ?”

Tôi ngộ ra cái gọi là người làm điều xấu sẽ phải chịu hậu quả.

Đánh vào con đường tài chính đau đớn hơn rất nhiều so với đánh vào thể xác.

Nhưng tên đó vẫn có thể nhởn nhơ, chứng tỏ tôi lúc 25 tuổi vẫn chưa đủ nỗ lực. Động lực để tôi cố gắng làm việc lại tăng thêm một mục tiêu mới.

Quý Hành Thần nhìn tôi chăm chú: “Vậy cậu lấy tâm thái gì để bảo vệ tôi?”

“Chúng ta dù sao vẫn là bạn đời trên danh nghĩa, đối xử nghĩa khí với bạn bè là chuyện cơ bản nhất đúng không? ––– Vậy sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn chứ??”

Tôi cố tình đặt bẫy trong câu nói của mình, muốn phát triển tình bạn với Quý Hành Thần, nhưng anh chẳng hề bị mắc bẫy.

Quý Hành Thần hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Cậu và mối tình đầu họ Thẩm kia còn liên lạc không?”

“Ừm…” Tôi không giấu diếm: “Còn liên lạc, nhưng tôi tạm thời chỉ muốn khôi phục quan hệ bạn bè với cậu ấy thôi.”

Ánh mắt Quý Hành Thần từ hung dữ nhìn tôi, chuyển thành ác ý nhìn chiếc nhẫn trên tay, bật cười lạnh lẽo như chế nhạo ai đó: “Tạm thời, tất cả chỉ là tạm thời.”

Quan hệ giữa tôi và Quý Hành Thần vừa rõ ràng vừa rối rắm. Dường như giữa chúng tôi tồn tại một loại từ trường kỳ lạ, mỗi khi anh tâm trạng không tốt, người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất là tôi: “Sao anh lại giận rồi?”

“Tôi không giận.”

Tôi đưa hai ngón tay đặt lên khóe miệng anh, kéo miệng anh xuống: “Biểu cảm anh đã thành thế này rồi.”

Thật ra tôi biết, hoặc có thể nói là hiểu Quý Hành Thần đang giận điều gì.

Ngay từ khi đặt ra thời hạn, tôi đã nói với Quý Hành Thần rằng mình sẽ đi tìm tình yêu đích thực. Quý Hành Thần cũng tỉnh táo mà dần rút lui khỏi mối quan hệ rối ren này. Tuy nhiên, bản thân thỏa thuận ấy lại là một sự kỳ vọng khác. Sự “vô lý” của anh, sau khi đã quen thuộc, dường như lại trở nên hợp lý.

Tình thế “hai chọn một” sinh tử mà Quý Hành Thần vừa đưa ra bỗng biến thành anh và Thẩm Du. Nhưng Thẩm Du như một đề bài ẩn, hiện tại tôi vẫn chưa thể đưa ra đáp án.

“Tôi cũng chẳng nhắc đến chuyện tình cảm, giữ thái độ trung lập rồi, chỉ muốn làm bạn với Thẩm Du thôi mà cũng không được sao?”

Quý Hành Thần quả nhiên không muốn làm bạn với tôi: “Cậu thích làm bạn với ai là tự do của cậu, nhưng đừng nói những câu kiểu muốn làm bạn với tôi nữa, tôi nghe mà phát ngán.”

Không làm bạn thì thôi, tôi cũng không thèm.

— Tôi thèm.

Sau cuộc trò chuyện đó, tôi cảm thấy giữa tôi và Quý Hành Thần xuất hiện một bức tường ngăn cách rõ rệt, xây bằng gạch đặc và xi măng, từng viên từng viên chồng lên, còn dày hơn cả bức tường giữa các tầng trong nhà.

Dù thái độ của Quý Hành Thần khá lạnh lùng, nhưng mỗi tối anh vẫn vượt qua bức tường đó để đưa cho tôi một cốc sữa nóng.

Tuy nhiên, sự lạnh lùng của anh ngày càng mang tính chân thực hơn. Cuối tuần ở nhà, có gặp mặt thì cũng chỉ là cúi đầu rồi ngẩng đầu, ngoài những bữa cơm chung thì gần như không trao đổi gì. Ngày làm việc, thời gian anh ở công ty tôi cũng giảm đi đáng kể.

Nửa tháng trôi qua, từ việc ban đầu chỉ cưỡi ngựa xem hoa để duy trì hình tượng, tôi đã bắt đầu nghiêm túc hơn, tự nguyện đảm nhận những nhiệm vụ thuộc trách nhiệm của mình, dần dần xử lý được công việc. Sau lần bị chỉ trích vì tính khí tệ, tôi cũng dần khắc sâu khái niệm tự kiểm soát vào đầu. Sau khi Quý Hành Thần hướng dẫn và nhận được kết quả, anh ấy đã buông tay với công việc của tôi. Xét ở một khía cạnh nào đó, đó là sự công nhận của anh ấy dành cho tôi..

Thế nhưng, mỗi khi ở một mình trong văn phòng, nhìn chiếc ghế bên cạnh trống không, tôi vẫn cảm thấy trống trải trong lòng. Tôi thực sự khá thích người “hàng xóm” này ghé thăm.

Tiễn đối tác ra về xong, thư ký Kiều nói với tôi rằng Quý tổng đến rồi.

Tâm trạng của tôi, vốn đang bực tức vì nghe những lời phàn nàn của đối tác, giống như một bó cỏ khô dễ cháy, lập tức dịu xuống, trở nên yên bình như một dòng nước lặng.

Quý Hành Thần cùng một thanh niên lạ mặt đi thang máy lên, có vẻ như đang vội, hai người vừa đi vừa ghé sát tai nhau nói gì đó.

Thanh niên kia có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đeo thẻ nhân viên trên ngực, nhưng vì khoảng cách quá xa nên tôi không thể đọc được tên. Cậu ta cao gần bằng Quý Hành Thần, và không biết họ đang nói chuyện gì mà trông có vẻ khá kín đáo, từ bên hông nhìn qua, có vẻ như họ sắp hôn nhau đến nơi.

Tôi nhíu mày, nhìn họ với ánh mắt hình lưỡi dao.

Vì đã từng bị quấy rối nơi công sở, phản ứng đầu tiên của tôi là tức giận, không biết yêu tinh này từ đâu chui ra nữa.

Tôi định gửi thông báo toàn công ty: Kẻ nào dám quyến rũ sếp sẽ bị sa thải, còn nếu ai quyến rũ Quý tổng thì tôi – ông chủ của các người, đích thân đuổi việc!

Tôi chỉ vào hai người vẫn đang thì thầm với nhau: “Thư ký Kiều, lát nữa cô thông báo cho cậu nhân viên kia biết ngày mai khỏi cần đến công ty nữa.” Công ty chúng tôi chỉ cần tôi làm mặt tiền là đủ rồi. “Bồi thường cho cậu ta vài tháng lương.”

Kiều Linh vừa rồi còn thầm nghĩ trong bụng, công sở như triều đình, đi theo ông chủ như đi theo hổ, nhưng sau khi cô ấy chớp chớp mắt, nhìn tôi bằng đôi mắt sắc bén như kính hiển vi 2.0, môi tô son đỏ mọng, định nói rồi lại thôi.

Kiều Linh sợ Quý Hành Thần nghe thấy, liền hạ giọng lí nhí: “Lý tổng, việc này chắc anh phải bàn với Quý tổng trước…”

Trong số nhân viên cấp trung và cấp cao, tôi đâu nhớ có người nào thế này. Tôi không phải chủ công ty sao? Tôi không đuổi nổi chắc!?

“…Người đó là trợ lý của Quý tổng, không phải nhân viên công ty chúng ta.”

Hóa ra Quý Hành Thần là một kẻ ham mê nhan sắc.

Các trợ lý và thư ký bên cạnh tôi toàn là nữ, vậy mà anh lại thuê một trợ lý trẻ trung, đẹp trai như vậy đi theo bên cạnh, là có ý gì?

Tôi đột nhiên nhớ ra, lần trước ở khách sạn đưa quần áo cũng là trợ lý này. Chẳng lẽ cậu ta còn biết cả size đồ mà Quý Hành Thần mặc?

Quý Hành Thần, tôi cần một lời giải thích dài 800 chữ — hỏi thay cho tôi ở tuổi 25 đấy! 

Bình Luận (0)
Comment